Lam Nhiễm đứng ở một bên, lặng lẽ đánh giá La Chinh.
Không chỉ có nàng, các võ giả Yêu Tộc khác như Bạch Vi cũng đang quan sát hắn.
Nhưng chỉ có ánh mắt Lam Nhiễm là tò mò hơn một chút.
Trong thời gian ba năm mà có thể giết chết được Dao? Tên nhóc này thật thú vị. Nhưng không hiểu sao hắn có thể đạt được thành tựu như bây giờ? Có thời gian, nàng phải hỏi thăm Lưu Vũ một chút.
Trò chuyện với nhau vài câu, tâm cảnh của Lưu Vũ cũng đã trấn định hơn.
Ít ra, quyết định tiến vào chiến trường mộng ảo của nàng là đúng.
Sau đó, Lam Nhiễm lại dẫn đoàn, đưa mọi người tiến đến bàn đá phía cuối cành cây.
Khi dưới chân xuất hiện những hàng chữ dùng để phá chú, mọi người liền đi tiếp lên trên. Không bao lâu sau, tất cả đã bay đến nhánh thứ tám của thần mộc Đại Xuân.
Khi La Chinh vừa mới đứng xuống nhánh cây thứ tám, hắn nhìn thấy phía trên nhánh cây này xuất hiện rất nhiều những con kiến khổng lồ hung dữ.
Toàn thân đám kiến này mọc đầy gai nhọn, phần da đỏ bừng, trong phần bụng còn có một ngọn lửa đang lập lòe, giống như một cái đèn lồng lớn.
“Là kiến Viêm Bạo. Sau khi bị giết chết, những con kiến này sẽ nổ tung. Tốt nhất mọi người nên chia nhau ra.” Lam Nhiễm phân phó. Nàng đã xông xáo trong thần mộc Đại Xuân này ba lần, tất nhiên cũng hiểu rõ đám hung thú trên mỗi nhánh cây này như lòng bàn tay.
Trước đây, hung thú trên đoạn đường La Chinh và Bạch Vi chạy đến đều đã bị đám Lam Nhiễm xử lý hết. Từ nhánh cây thứ tám trở lên, mọi người phải bắt đầu đánh giết nó.
“Nhưng loài kiến hung dữ này không phòng dự tốt cho lắm. Khi giết chúng, chỉ cần cẩn thận một chút là được.” Vừa nói, Lam Nhiễm vừa móc một gốc cây màu đen nhỏ ra, sau đó tước lá cây, biến nó thành một cơn mưa lá, quét sạch đám kiến hung dữ kia.
“Vèo vèo vèo...”
Mỗi chiếc lá tương đương với một ám khí.
Những chiếc lá cứ tùy ý bay đi, nhưng dưới sự điều khiển của Lam Nhiễm, chúng trở nên sắc bén lạ thường.
Lớp da kiến gần như không thể ngăn cản được những chiếc lá này, cứ thế bị nó cắt thẳng vào trong cơ thể. Cách đó không xa, một con kiến Viêm Bạo bị chém phải, lớp vỏ trên người vỡ ra.
Nhưng hai cái vòi của chúng vẫn không ngừng đung đưa. Ngọn lửa trong bụng chúng càng lúc càng sáng, điên cuồng bò lên trên mặt đất, vọt đến chỗ Lam Nhiễm.
“Chú ý con kiến này.”
Lam Nhiễm vừa dứt lời, thân hình cũng nhanh chóng lui lại. Trong nháy mắt khi nàng lui về, ánh sáng ở phần bụng con kiến liền sáng rực lên.
“Ầm ầm!”
Tiếng nổ truyền đến, ánh lửa lóe lên, một luồng sóng va chạm mãnh liệt khuếch tán ra.
Trong không khí tràn ngập mùi khét. Một đám mây hình nấm có đường kính mấy chục trượng chậm rãi dâng lên.
Uy lực khi nổ tung của con kiến này quả thật rất kinh khủng. Võ giả bình thường bị nổ trúng sẽ trực tiếp tan thành mây khói.
Cho dù cơ thể La Chinh vốn rất mạnh mẽ, nhưng nếu bị cuốn vào trong thì sợ rằng cũng sẽ bị tổn thương không nhẹ.
Nhưng ứng phó với đám kiến hung bạo này cũng không khó.
Lam Nhiễm đã giết chết một con kiến này, sau đó quay lại, ánh mắt vừa vô tình vừa cố ý nhìn La Chinh, mỉm cười nói: “Chính là như vậy, cẩn thận ứng phó sẽ không khó.”
Vừa rồi, chẳng qua nàng chỉ làm mẫu mà thôi.
Nhưng sau khi Lam Nhiễm làm mẫu, Lưu Vũ, Bạch Vi và những võ giả Yêu Dạ tộc khác đều nhìn vào La Chinh.
Nhìn mình làm gì?
Trong nháy mắt, gương mặt La Chinh hiện lên vẻ khó hiểu.
Nhưng chỉ một thoáng sau, hắn đã hiểu ra. Bọn họ muốn thấy hắn ra tay.
“Để ta thử xem.”
La Chinh mỉm cười, nhảy lên, lao thẳng về phía trước. Khi lướt qua một con kiến, hắn lại không ra tay, mũi chân nhẹ nhàng điểm vào phần lưng của nó một cái. Sau đó tay áo vẫn cứ bồng bềnh, tiếp tục tiến về phía trước.
Con kiến bị La Chinh đùa giỡn, vội dùng tốc độ bò cực nhanh để đuổi theo sau lưng hắn.
Nhưng hắn không quan tâm, vẫn tiếp tục tiến lên.
“Ầm!”
Hắn xoay người, lướt qua một con kiến khác.
Cứ như vậy, sau lưng La Chinh đã có hai con kiến đuổi theo.
“La Chinh muốn làm gì vậy?”
“Hắn muốn dẫn hai con kiến hung bạo kia đến cùng một chỗ.”
“Điên rồi sao?”
Võ giả Yêu Dạ tộc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều lo lắng.
Mặc dù bản thân đám kiến hung bạo này không quá lợi hại, nhưng sức nổ lại cực kỳ khủng bố. Cho dù là ai thì khi xử lý cũng phải cẩn thận từng li từng tí.
Cho nên, muốn thông qua nhánh cây thứ tám này sẽ rất tốn thực lực. Chắc chắn phải dụ từng con kiến đi, sau đó giết chết từng con một.
Nhưng bây giờ La Chinh lại cứ nghênh ngang xông vào bầy kiến, hành động này của hắn khiến trái tim đám người Bạch Vi như muốn nhảy ra ngoài vì hồi hộp.
Lưu Vũ nở nụ cười thản nhiên.
Nghiêm túc mà nói thì số lần nàng tiếp xúc với La Chinh không nhiều. Nhưng khi ở thánh địa Thiên Vũ, đủ mọi chuyện liên quan đến La Chinh và những sự việc xảy ra trong tháp Tội Ác đều được truyền về. Nàng biết đây chính là tác phong làm việc nhất quán của La Chinh. Nếu gò bó theo một khuôn phép khác, hắn sẽ không phải là hắn nữa.
La Chinh không hề dừng lại, số lượng kiến đi theo sau lưng hắn càng lúc càng nhiều.
“Nhiều kiến như thế, nếu nổ cùng một chỗ thì uy lực sẽ lớn đến cỡ nào?”
“Hắn không sợ bị nổ chết sao...”
Ánh mắt Lam Nhiễm cũng hiện nét tò mò, nhìn chằm chằm vào hành động của La Chinh. Nghe mọi người bàn tán, sắc mặt nàng chợt thay đổi. Dường như nhớ ra điều gì đó, nàng vội nói: “Lui ra phía sau, mọi người hãy lui ra phía sau, tận lực trốn ra sau thần mộc Đại Xuân.”
Bây giờ mọi người cũng đã nhìn ra, La Chinh muốn dẫn đám kiến tụ lại để nổ cùng một chỗ.
Uy lực của một con kiến đã kinh người như vậy, bây giờ mấy trăm con kiến cùng nổ một lúc, cảnh tượng sẽ khủng khiếp đến cỡ nào?
“Vèo!”
La Chinh nhanh chóng lao lên, đằng sau hắn là một đám kiến đen nghìn nghịt.
“Chính là lúc này.”
Thân hình hắn bỗng bay vút lên, bắt được một con kiến hung bạo bên dưới.
Con kiến hung bạo này dài cỡ mười thước, còn dài hơn cả người La Chinh. Mà lực của bản thân con kiến này lớn vô cùng. Cho dù con kiến hung bạo có bé như hạt gạo thì chúng cũng vẫn có thể nâng một vật thể nặng hơn mình mấy chục lần.
La Chinh vừa mới bắt đi, con kiến liền mở hai cái càng to như gọng kìm của mình ra, hung hăng kẹp chặt La Chinh.
La Chinh cũng bắt được một cái càng. Sức mạnh cứ thế tràn vào, trực tiếp vặn thẳng đầu con kiến hung bạo.
Trong nháy mắt cái đầu bị vặn ra, một tay khác của hắn nắm lấy phần bụng con kiến, đột nhiên ném về phía sau.
Loài kiến hung bạo này thật ra là một loài sinh linh rất kỳ lạ. Sau khi sinh ra, nó không ngừng tiêu hao sức mạnh bản thân, ổn định ngọn lửa thiêu đốt trong bụng, cẩn thận để ngọn lửa không cháy mạnh quá mà phát nổ. Khi nó bị trọng thương hoặc sắp chết, nó không thể ổn định được ngọn lửa trong bụng nữa, ngọn lửa mất kiểm soát, tất nhiên sẽ nổ tung.
La Chinh vặn đầu con kiến hung bạo xuống, ngọn lửa trong phần bụng của nó tất nhiên không còn gì kiểm soát. Khi hắn ném phần bụng ra ngoài, trong lúc còn đang bay trên không trung, ngọn lửa thiêu đốt bên trong bụng càng lúc càng sáng.
“Bịch...”
Phần bụng kia rơi xuống đất, lăn một vòng, vừa lúc dừng lại ở chính giữa đám kiến đang đuổi theo La Chinh.
Một tia sáng lóe lên...
“Ầm ầm...”
Tiếng nổ rung trời lở đất truyền đến.
Những con kiến hung bạo bên cạnh không biết trốn đi đâu, nên lập tức bị vụ nổ tác động. Thế là những ngọn lửa bên trong phần bụng của chúng đều nổ tung theo.
“Ầm ầm, ầm ầm...”
Đám kiến nổ tung cũng là do phản ứng dây chuyền.
Sau khi mấy chục con kiến cùng nổ một lúc, một lần nữa lại khiến mấy trăm con kiến đều nổ tung theo.
“Đùng.”
Bên tai mọi người truyền đến tiếng nổ liên tiếp, nối liền với nhau, cảnh tượng thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Một đám mây hình nấm khổng lồ bay thẳng lên.
Sóng xung kích khuếch tán ra xung quanh.
Ngay cả thần mộc Đại Xuân lớn ngang một ngọn núi lớn cũng phải lung lay.
La Chinh duy trì một khoảng cách nhất định với chỗ phát ra vụ nổ. Hai chân hắn như hai cái đinh đóng ngay tại chỗ, chịu đựng lực va chạm xâm nhập vào cơ thể.
Cũng may Lam Nhiễm đã đề nghị mọi người lui về phía sau thần mộc Đại Xuân ngay từ lúc đầu.
Khi sóng xung kích khuếch tán đến, nó giống như một bàn tay khổng lồ vô hình, ép mọi người vào trên cành cây, có muốn cử động cũng không được.
Vừa nãy, nếu còn đứng ngây trên cành cây thì giờ đây bọn họ đã bị sóng xung kích đẩy mạnh, đầu sẽ đụng vào nhánh cây to lớn của thần mộc Đại Xuân.