Ở trước mặt Lưu Vũ, đương nhiên La Chinh sẽ không che giấu.
Hắn cười nhẹ, gật đầu thừa nhận.
Giờ phút này, Bạch Vi và những võ giả Yêu Dạ tộc khác cũng đi lên theo...
Nghe thấy lời nói của Lam Nhiễm đại nhân, nhất thời Bạch Vi không thể phản ứng lại.
“La Thiên Hành, La Chinh!”
Hắn là võ giả Nhân tộc đã giết Thiên Tôn!
Gia tộc của Bạch Vi là một nhánh trong Yêu Dạ tộc. Sáu năm trước, người u mê tham gia đuổi giết La Chinh chính là tộc trưởng của nàng.
Yêu Dạ tộc tranh đấu nội bộ, ai đúng ai sai khó mà nói được. Chẳng qua, sau khi chắc chắn La Thiên Hành trước mắt này chính là La Chinh, Bạch Vi cũng hơi sững sờ.
Cho dù như thế nào, nếu La Chinh đã là cố nhân của Lưu Vũ thì sẽ không có vấn đề gì quá lớn.
Khiếp sợ một lúc, trong lòng Lam Nhiễm và Bạch Vi đều thở phào một hơi.
Ánh mắt Lam Nhiễm hơi lóe lên, sau đó nở nụ cười rực rỡ: “Không biết là cố nhân của Lưu Vũ, vừa rồi xem như đắc tội, lần này cám ơn La Chinh ngươi trước.”
Vừa nói, ngón tay nàng vừa nhẹ nhàng vung lên, trong tay liền xuất hiện một cây nhỏ màu đen. Cây nhỏ này cao bốn thước, thân cây chỉ to bằng ngón tay út, nhưng trên cây lại không có lấy một chiếc lá, chỉ có thân cây trơ trọi.
Sau khi nàng lấy cây nhỏ màu đen này ra, thân cây lay động một hồi rồi toàn bộ lá rụng liền ào ào bay về, sắp xếp ngay ngắn trên thân cây, nhìn rất thần kỳ.
Trong nháy mắt, cây nhỏ màu đen trơ trụi này liền biến thành một cái cây cành lá sum suê. Ngay sau đó, Lam Nhiễm cũng cất cây nhỏ này đi. Lúc này, nàng mới nhìn Lưu Vũ, nghĩ đến tình cảnh bây giờ của Lưu Vũ, lại nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, Lam Nhiễm nở nụ cười rực rỡ, rồi nói: “Cố nhân gặp nhau, không chịu nói chuyện một chút sao? Tình trạng bây giờ của Lưu Vũ cũng không tốt lắm đâu!”
“Tình trạng không tốt lắm?” Mắt La Chinh sáng lên, hắn nhìn chăm chú vào Lưu Vũ.
Lúc này trên mặt Lưu Vũ bỗng hơi mất tự nhiên.
Khi ở trong nhà lao, Lưu Vũ đã từng nghĩ tới vô số phương pháp để truyền tin bản thân bị nhốt ra ngoài!
Nhưng thiên hạ rộng lớn như thế, muốn tìm một người trong trăm nghìn Đại Giới nào dễ như vậy?
Càng đừng mơ tưởng đến Thét Lệnh. Một số Giới Chủ còn không lấy được một tấm Thét Lệnh chứ nói gì tới Lưu Vũ - một võ giả Thần Hải Cảnh? Đã vậy, nàng lại còn bị nhốt trong lao tù.
Có lẽ là ý trời, đã để cho nàng gặp được La Chinh ở đây.
Nhưng khi thực sự đối diện với La Chinh, nàng cũng không biết nên mở miệng như thế nào.
Có lẽ Lam Nhiễm đã nhìn ra điều này, cho nên mới chủ động nhắc tới tình cảnh bây giờ của Lưu Vũ.
“Đúng vậy, Lưu Vũ bị nhốt, hơn nữa còn bị tra tấn bằng sắt nung. Có lẽ hình phạt này chỉ đứng sau Vĩnh Dạ Hình mà thôi! Lấy việc tra tấn bằng sắt nung để trói phần thân, lấy giọt nước mưa nhỏ xuống để ăn mòn cơ thể. Cứ qua vài ngày, cặp mắt bắt đầu mù lòa, da thịt thối rữa, gân cốt bị ăn mòn, sau đó lại lấy lực sinh mệnh chữa trị. Cứ thế lặp lại, mỗi ngày đều bị đau đớn giày vò.”
Nghe Lam Nhiễm nói vậy, sắc mặt Lưu Vũ bắt đầu trở nên trắng bệch.
Cuộc sống này, nàng đã chịu đựng bảy năm!
Đau đớn này cũng đã chịu đựng bảy năm.
Có lẽ khoảng thời gian trong chiến trường mộng ảo này là khoảng thời gian Lưu Vũ vui vẻ nhất.
Ở đây nàng quen biết Lam Nhiễm, kết bạn với một nhóm người Yêu Dạ tộc. Ở đây nàng có thể thi triển thực lực của chính mình, cùng tranh cao thấp với những cường giả khác.
Nhưng nghĩ tới việc chẳng bao lâu nữa chính mình lại phải trở về những tháng ngày đó, Lưu Vũ nhất thời cảm thấy không rét mà run.
Đối với võ giả mà nói, nỗi đau này cũng là một sự đày đọa không phải người.
Nếu là những võ giả bình thường thì sẽ không chịu nổi ba năm mà phát điên mất.
Cho dù là võ giả có ý chí kiên định thì trong vòng năm năm, sau khi lực ý chí bị bào mòn hết, toàn bộ thể xác và tinh thần cũng sẽ sụp đổ.
Chẳng qua là do Lưu Vũ lớn lên trong đại lục Hải Thần, những võ giả lớn lên ở nơi hỗn loạn đó thì thể xác và tinh thần đều bền bỉ hơn những võ giả sống trong thánh địa thanh bình nhiều. Chỉ dựa vào một trái tim kiên trì này, Lưu Vũ mới có thể chịu đựng được suốt bảy năm, chịu đày đọa suốt bảy năm trong đau khổ cùng cực.
Sắc mặt La Chinh bỗng trầm xuống, trong mắt hắn có vẻ rét lạnh: “Là bởi vì… ả tiện nhân Dao kia? Thật đáng tiếc, lần trước không thể giết luôn cả ả ta!”
Hôm đó sử dụng Tuyệt Mệnh Loạn Đấu, nhưng lại không kéo cả Dao vào trong đó. Nếu như khóa cả Dao lại thì những chuyện diễn ra sau đó sẽ hay ho hơn nhiều!
Khi hắn vừa nói ra khỏi miệng, các võ giả Yêu Dạ tộc xung quanh đồng loạt biến sắc!
Tạm thời không nói đến những võ giả ở tầng trên của Yêu Dạ tộc, các võ giả bình thường vẫn rất thành kính. Nếu không, ba vị Vương của Yêu Dạ tộc cũng không thể tích lũy được nhiều lực tín ngưỡng như vậy.
Đột nhiên nghe thấy La Chinh sỉ nhục Vương của mình, những võ giả Yêu Dạ tộc này có phản ứng như vậy cũng là điều bình thường.
Ngược lại, vẻ mặt Lam Nhiễm rất lạnh nhạt.
Mẹ nàng là một thành viên trong hội trưởng lão, nên tất nhiên nàng biết rõ về tranh chấp nội bộ võ giả tầng trên của Yêu Dạ tộc. Thật ra bây giờ đã có rất nhiều Giới Chủ khá bất mãn với Dao.
Lúc trước La Chinh từng dùng Thét Lệnh để mắng Dao, nên bây giờ nghe thấy hắn nói vậy cũng rất bình thường.
Lam Nhiễm không truy cứu nên những người còn lại trong Yêu Dạ tộc cũng không tiện lên cơn. Chẳng qua khi nhìn về La Chinh bọn họ lại hơi mất tự nhiên, thậm chí còn dường như có chút địch ý.
Đối với tuyệt đại đa số người Yêu Dạ tộc mà nói, bọn họ không xen vào tranh chấp giữa các vị Vương. Ở trong lòng bọn họ, ba vị Vương đều là sự tồn tại hàng đầu, bọn họ có thể dùng tính mạng mình để bảo vệ tôn nghiêm của Vương bất cứ lúc nào!
Lưu Vũ lặng lẽ gật đầu.
La Chinh biết rõ ngọn nguồn chuyện này, tất nhiên cũng biết Lưu Vũ vì vậy mà đắc tội với Dao.
Chẳng qua hắn không ngờ tiện nhân kia lại ghi hận như vậy. Thân là Vương của Yêu Dạ tộc, chí cao vô thượng, vậy mà lại ghi hận một người Yêu Dạ tộc phi thăng từ Hạ Giới!
Nghe Lam Nhiễm nói vậy, hình phạt tra tấn bằng sắt nung gì đó cũng là một loại hình phạt rất có tính hành hạ.
Ý lạnh trong mắt La Chinh càng ngày càng mạnh.
Đứng ở nơi rộng lớn này, nhìn sương trắng mịt mù bao la phía xa, hắn chợt nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào Lưu Vũ nói: “Ba năm! Chỉ cần cho ta thêm ba năm, ta nhất định sẽ giết chết Dao, giải cứu cho ngươi!”
Chịu phạt trong ba năm, cũng rất gian nan.
Hình phạt tra tấn bằng sắt nung này Lưu Vũ không muốn phải chịu đựng dù chỉ một ngày. Nhưng khi nghe thấy thời hạn ba năm, trên khuôn mặt vốn tái nhợt của nàng chợt hiện lên vẻ trông mong.
Con người sợ nhất là không có hy vọng.
Không thể không nói, Lưu Vũ rất kiên trì. Chỉ cần có một chút hy vọng là đã có thể trở thành điểm tựa giúp nàng chống đỡ!
Thật ra thời gian ba năm đã là ngắn lắm rồi.
Ba năm, muốn đẩy Vương của Yêu Dạ tộc xuống khỏi Vương vị thì có lẽ dù là ai cũng cho rằng đây là lời nói vớ vẩn.
Với võ trang đầy đủ và sự trợ giúp của hồ tín ngưỡng, thực lực của Dao có thể sánh ngang với Thiên Tôn!
Ba năm để đẩy Dao xuống khỏi vị trí Vương giả, có lẽ trong thiên hạ này chỉ mấy người có thể làm được. Mà mấy người ấy cũng là đại diện cho thế lực mạnh nhất trong thiên hạ.
Đã vậy, trước khi bọn họ làm như thế, còn phải cân nhắc xem chủng tộc của chính mình có thể chống lại sự trả thù của Yêu Dạ tộc hay không.
Trong khắp thiên hạ, người có tư cách nói những lời này, e là cũng chỉ có một mình La Chinh mà thôi!
Bởi vì hắn từng có tiền lệ lừa giết Thiên Tôn!
Thật sự từng có bốn vị Thiên Tôn bỏ mạng trong tay La Chinh!
Khi La Chinh nói ra lời này, vẻ mặt những võ giả Yêu Dạ tộc đó càng trở nên mất tự nhiên.
Chẳng qua Lam Nhiễm là người dẫn đầu bọn họ, mà nàng còn chưa tỏ thái độ gì thì những võ giả Yêu Dạ tộc này còn gì để nói?
Nhưng trong lòng những người Yêu Dạ tộc này lại có chút không phục. Một võ giả Thần Hải Cảnh mà muốn tiêu diệt ngô Vương trong vòng ba năm? Lời này thật là thái quá.
Phải biết là từ Thần Hải Cảnh đến Giới Chủ còn cách nhau hai cảnh giới là Thần Cực Cảnh và Thần Biến Cảnh.
Một số võ giả muốn vượt qua cấp độ tu vi này phải mất tới mấy trăm nghìn năm, thậm chí cả triệu năm!
La Chinh lại nói cho hắn ba năm!
“Thời gian ba năm, ta có thể chịu được.” Lưu Vũ gật đầu nói, trong mắt ánh lên tia sáng!
Mặc dù trong lòng nàng cũng hơi không tin, nhưng ít ra La Chinh cũng cho nàng một tia hy vọng. Một hy vọng có thể khiến nàng chịu đựng thêm ba năm gian khổ.
Khi còn ở đại lục Hải Thần, hắn đã biến những điều không thể thành có thể rất nhiều lần rồi.
Trên thế giới này rất ít người có thể tạo ra kỳ tích, mà La Chinh lại thuộc về nhóm người cực kỳ ít này.
Thấy vẻ mặt của Lưu Vũ, trong lòng La Chinh dâng lên một tia áy náy.
Dù sao cũng bởi vì hắn, bởi vì Huân nên Lưu Vũ mới ra nông nỗi này, mới rơi vào cảnh khổ nạn này!
La Chinh không phải là Phật Thích Ca Mâu Ni, nên cũng sẽ không phổ độ chúng sinh. Nhưng đã là người có ân với hắn, hắn không thể không quan tâm.