Bách Luyện Thành Thần

Chương 1226





Mọi người không còn chậm trễ nữa, thi nhau đi vào trong vòng xoáy khổng lồ ở trung tâm của cây tinh.

Sau khi xuyên qua vòng xoáy thì tạm thời có thể coi như an toàn.

Bạch Vi đỡ cô gái trường cung từ trong vòng tay của La Chinh, nàng nhẹ nhàng rút ra một cây tên màu xanh mơn mở từ trong túi đựng tên phía sau cô gái đó.

Sau khi quay đầu mũi tên, Bạch Vi lại cầm chuôi mũi tên khẽ đâm thẳng vào mi tâm của cô gái đó!

Nhìn thấy cảnh này, La Chinh khẽ ngây người, nhưng lại chợt hiểu rõ.

Mũi tên màu xanh đó không phải dùng để giết người, bên trong có ẩn chứa lực sinh mệnh mãnh liệt, đi vào trong cơ thể không những không gây tổn hại đến tính mạng mà còn cứu một mạng người!

Bên này Bạch Vi cứu chữa cho cô gái trường cung, còn những võ giả Yêu Dạ tộc khác thì đều cẩn thận đánh giá La Chinh.

Có thể nhẹ nhàng thoát khỏi cây tinh khổng lồ khi bị nó quấn quanh, thực lực của người này rốt cuộc mạnh cỡ nào?

Trong ánh mắt bọn họ tự nhiên cũng ẩn chứa một tia kính nể. Nghĩ tới những lời nói của mình lúc trước, ai nấy đều có chút sợ hãi.

Chuyện khác không nói, nếu thực sự làm người này nổi giận thì những người Yêu Dạ tộc ở đây e là không ai sống nổi.

Sau khi mũi tên màu xanh đó đâm vào mi tâm của cô gái trường cung thì sau khoảng mười nhịp thở, cô gái đó liền từ từ tỉnh lại.

Khi tỉnh lại, trên mặt lại có vẻ nghi hoặc…

Lúc trước, nàng đã bị những cành cây đó quật ngất đi, trước khi nàng ngất cũng biết rõ lần này bản thân chết chắc.

Đến khi tỉnh lại thì có lẽ là đã trở về thành chính để sống lại rồi.

Hoàn toàn không ngờ sau khi tỉnh lại, nàng lại phát hiện bản thân đã vào trong cửa Khô Mộc! Nhìn hoàn cảnh xung quanh, còn có Bạch Vi ở bên cạnh, nàng thấy cứ như bản thân đang mơ một giấc mơ không thể tưởng tượng nổi.

Để ý đến biểu cảm của cô gái này Bạch Vi mở miệng nói: “Là võ giả Nhân tộc này đã cứu ngươi.”

“Võ giả Nhân tộc…” Trong lòng cô gái trường cung cũng kinh ngạc, ánh mắt rơi trên người La Chinh có cả một tia cảm kích.

Đối diện với ánh mắt cảm kích của cô gái trường cung, La Chinh chỉ khẽ vuốt cằm. Hắn lại đang thăm dò thế giới phía sau cửa Khô Mộc này…

Trước mắt La Chinh là một cây gỗ to lớn thô ráp, ước tính ban đầu thì đường kính của thân cây này cũng phải rộng khoảng vài trăm dặm, độ cao thì không thể nào tính được vì không thể nhìn tới đỉnh!

Bạch Vi thấy ánh mắt của La Chinh liền giải thích: “Đây là thần mộc Đại Xuân thượng cổ, là cây thánh của Vu tộc thượng cổ. Thần mộc Đại Xuân này tổng cộng có mười ba nhánh cây, Yêu Dạ tộc bọn ta bị nhốt ở trên nhánh cây thứ chín…”

Thần mộc Đại Xuân thượng cổ, Vu tộc thượng cổ?

Trong hang động mà La Chinh từng vào có mười tám bức tượng La Hán, đó có lẽ là truyền thừa đến từ thánh vực Vạn Phật.

Còn thần mộc Đại Xuân trước mắt này lại là truyền thừa của Vu tộc thượng cổ…

Cũng tức là, chiến trường mộng ảo này có lẽ là nơi tập hợp truyền thừa từ cổ tới nay trong vũ trụ?

Có điều, thứ đạt được trong mỗi vùng truyền thừa hình như khác nhau. La Chinh chưa từng có nổi một điểm mộng ảo nào trong huyệt động kia, mà ngược lại còn bị trừ ba trăm triệu điểm mộng ảo.

Còn thần mộc Đại Xuân trước mặt lại chưa hề trừ điểm mộng ảo của La Chinh. Theo như lời của Bạch Vi thì ngược lại, còn có thể kiếm được lượng lớn điểm mộng ảo ở trong này!

“Chúng ta cũng lên trên thôi.” La Chinh không hy vọng bản thân mình vừa đến đây một chuyến thì Lưu Vũ đã bị đưa về thành chính…

Bạch Vi gật đầu, xung phong lên trước, bay thẳng lên phía trên.

Còn La Chinh dĩ nhiên là theo sát phía sau, những võ giả Yêu Dạ tộc khác cũng bay lên theo…

Tốc độ phi thăng của La Chinh không hề chậm, nhưng cả quãng đường bay lên vừa vặn hết nửa canh giờ. Đập vào mắt hắn vẫn là thân cây trơ trụi của thần mộc Đại Xuân này.

Theo như những gì Bạch Vi nói thì thần mộc Đại Xuân có tất cả mười ba nhánh cây, bay lên nửa canh giờ cũng vừa vặn đến độ cao vài trăm vạn trượng. Nhưng cho đến tận giờ vẫn chưa từng thấy nhánh cây đầu tiên đâu. Vậy thì không biết tổng độ cao của thần mộc Đại Xuân này cao đến cỡ nào?

Càng lên trên thì lớp mây xung quanh cũng càng nhiều, cho dù là thân cây gần ngay trong gang tấc cũng ẩn trong tầng mây này, khiến khi nhìn cũng không được chân thực.

Bạch Vi dẫn đường ở phía trước, tốc độ cũng khẽ chậm lại, nhắc nhở mọi người: “Mọi người cẩn thận chút, lên trên nữa có lẽ sẽ có Vu Cổ Xuân Mộc. Nhớ kỹ, phải tránh nọc độc của nó!”

Nghe lấy Bạch Vi nói vậy, trong lòng mọi người lập tức rùng mình, cũng thầm đề cao cảnh giác.

Bạch Vi vừa dứt lời không lâu thì trên thân cây vốn dĩ trơ trụi liền xuất hiện từng khối nhọt nhô ra. Mà thời điểm mọi người lướt qua, trên bề mặt của mỗi khối nhọt liền tách ra vô số vết nứt!

“Viu!”

Một luồng âm thanh truyền tới, theo đó một con sâu nhỏ có sừng nhọn đen sì sì phóng ra từ trong khối nhọt trên cây.

Con sâu nhỏ sừng nhọn này giương cánh vừa kêu vang vừa bay thẳng về phía mọi người!

Mới đầu mấy võ giả Yêu Dạ tộc còn không để ý, cũng bởi vì thân cây quá to lớn. Nếu so ra thì nó mang tới cho bọn họ một ảo giác đặc biệt, cho rằng con sâu nhỏ sừng nhọn này không hề lớn.

Con sâu nhỏ sừng nhọn nhanh chóng đến gần, bọn họ liền phát hiện nó dài cả trượng, là một vật to lớn đối với một võ giả bình thường!

“Đây chính là Vu Cổ Xuân Mộc, mọi người tăng tốc thoát khỏi thứ này ngay!” Bạch Vi vừa nói vừa tăng tốc hơn nhiều…

Cho dù Bạch Vi không nhắc nhở thì cũng không ai muốn đối mặt với con côn trùng mặt mày đáng sợ này. Cho dù Vu Cổ Xuân Mộc chỉ lớn khoảng bàn tay thì nhìn cũng đã khiến người ta sởn gai ốc rồi chứ nói gì đến chuyện khổng lồ như vậy!

“Vèo vèo vèo…”

Mấy đường ánh sáng xung quanh thần mộc Đại Xuân cũng nhanh chóng bay lên.

“Bốp, bốp, bốp…”

Tiếng nổ vang đến, kèm với đó là số lượng Vu Cổ Xuân Mộc bám theo dưới chân mọi người ngày càng nhiều.

“Làm sao bây giờ? Hình như chúng ta không đuổi được đám Vu Cổ Xuân Mộc này đi!” Một vị võ giả Yêu Dạ tộc nói.

Ai ngờ sắc mặt của Bạch Vi lại vô cùng bình tĩnh: “Vốn dĩ đã không đuổi được. Cửa Khô Mộc này đã khởi động ba lần, mà ngay cả Lam Nhiễm đại nhân và Lưu Vũ cũng không đuổi được!”

“Vậy… Vậy chúng ta làm sao nhảy lên được tầng trên của thần mộc Đại Xuân?” La Chinh hỏi.

“Phải có người hy sinh. Mỗi một lần leo cây đều phải chọn ra một người hy sinh.” ánh mắt Bạch Vi khẽ dừng lại, rồi dừng ở người đàn ông Yêu Dạ tộc mặc quần áo đen.

Người đàn ông mặc quần áo đen này cũng bay hết tốc lực, tốc độ có khi cũng gần bằng La Chinh và Bạch Vi. Hắn phát hiện ra Bạch Vi nhìn mình thì vẻ mặt lập tức thay đổi: “Ý gì? Bạch Vi, ngươi định để ta…”

Bạch Vi gật đầu: “Những Vu Cổ Xuân Mộc này rất dễ bị thu hút. Tinh Hỏa, ngươi đi đi!”

“Ta không muốn!” người đàn ông Yêu Dạ tộc tên Tinh Hỏa liên tục lắc đầu: “Ta đến đây để giúp Lam Nhiễm đại nhân, dựa vào đâu mà bảo ta…”

“Hừ, ngươi đi chết chính là trợ giúp lớn nhất cho Lam Nhiễm đại nhân!” Bạch Vi lạnh giọng nói.

“Sao ngươi không để tên nhóc này đi chết?” Tinh Hỏa chỉ tay vào La Chinh nói: “Hắn còn là một tên ngoại tộc!”

Bị Tinh Hỏa chỉ như vậy, ánh mắt La Chinh khẽ lóe lên, nhưng lại không tỏ thái độ gì.

Những Vu Cổ Xuân Mộc này có lẽ là trùng kịch độc, nhưng cũng không hẳn là La Chinh sợ. Dù gì thân thể thần khí này của hắn cũng bách độc bất xâm, đối diện với độc cổ này chắc là không có vấn đề gì.

Để La Chinh dẫn những con Vu Cổ Xuân Mộc này đi rồi sau đó rút lui, hắn cũng có thể làm được.

Nhưng bị tên này nói thế, La Chinh không hài lòng. Nếu hắn đã là một người ngoại tộc, vậy thì sự sống chết của những người Yêu Dạ tộc này liên quan quái gì đến hắn? Huống hồ, điều La Chinh quan tâm chỉ là một mình Lưu Vũ mà thôi. Dù gì năm đó trên đại lục Hải Thần Lưu Vũ cũng đã giúp đỡ hắn khá nhiều.

Lời của Tinh Hỏa khiến sắc mặt của Bạch Vi trầm xuống, sau đó lạnh giọng nói: “Nếu ngươi dụ những con Vu Cổ Xuân Mộc này đi, ta chắc chắn sẽ bẩm báo với Lam Nhiễm đại nhân bù lại điểm mộng ảo đã bị mất cho ngươi. Hơn nữa, còn đền bù tổn thất gấp đôi cho ngươi, còn không….”

Tuy trong thành chính của Yêu Dạ tộc không đấu tranh nhiều lắm, nhưng một khi có người không tuân theo trật tự thì hậu quả cũng rất thảm.

Nghe thấy câu này, sắc mặt của Tinh Hỏa lộ vẻ rối rắm. Cuối cùng hắn cũng nghiến răng, chuyển hướng lao xuống phía dưới!

“Vù vù vù vù…”



Cùng đó, xung quanh Tinh Hỏa lập lòe một luồng sáng cam, trong luồng sáng đó bay ra vô số trường thương khí thế hùng dũng.

Mấy trăm con Vu Cổ Xuân Mộc dưới chân mọi người liền bị đòn tấn công của Tinh Hỏa thu hút. Từng con, từng con tụ lại với nhau, lao thẳng về phía Tinh Hỏa.

“Chết đi!”

Bị ép đi chịu chết, dĩ nhiên Tinh Hỏa vô cùng không cam lòng. Trong cơn tức giận, hắn cũng không hề kiêng kỵ gì mà tấn công những con Vu Cổ Xuân Mộc này.

Nhưng dù trường thương màu cam đó mãnh liệt đến đâu thì vẫn không đủ để phá vỡ lớp vỏ của Vu Cổ Xuân Mộc. Một luồng tiếng va đập truyền tới, trên đỉnh đầu phần sừng nhọn của những con Vu Cổ Xuân Mộc này liền tiết ra từng luồng nọc độc màu đen, bắn về cơ thể Tinh Hỏa.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.