Bách Luyện Thành Thần

Chương 1218





Vừa thi triển Bát Khúc Phi Yên, cả người La Chinh vừa ngửa về phía sau!

Gần như trong nháy mắt ngửa ra, vầng trăng lưỡi liềm liền trực tiếp lướt qua mặt La Chinh, lưu lại trên mặt hắn vết máu dài vài tấc!

Có lẽ đây là phản ứng nhạy bén của La Chinh trước nguy cơ, cũng chính động tác này đã giúp La Chinh tránh được một kiếp.

Nếu như hắn không ngửa ra sau, e là một cước này của Cơ Lạc Tuyết với vầng trăng lưỡi liềm đã trực tiếp đá bay đầu La Chinh...

“Vèo vèo.”

Hai người trên không trung xoay chuyển!

Cơ Lạc Tuyết nhìn thấy một đá của mình bén nhọn như vậy nhưng vẫn chưa thành công thì hừ lạnh một tiếng. Một cơn gió vâng nổi lên, bóng dáng nàng lại lần nữa biến mất rồi chợt đứng trên đỉnh núi núi Nguyên Từ Thần cách La Chinh mấy chục trượng!

Phản ứng của tên nhóc này, thật đúng là...

Với người ngoài mà nói, sau khi vừa khôi phục, Cơ Lạc Tuyết đã phát động công kích, có thể nói là vội vàng!

Nhưng nàng hiểu rõ, một chiêu này nắm chắc thời cơ, cũng lựa chọn góc độ cực tốt, khiến người ta không kịp đề phòng, không thể né tránh, nhưng không ngờ tới La Chinh vẫn tránh được.

Về La Chinh, hắn không nói gì mà nhìn đôi giày thêu xinh xắn trên chân Cơ Lạc Tuyết và vầng trăng lưỡi liềm phía dưới.

Thủ đoạn của cô gái này cũng thật đa dạng!

Chỉ một đôi giày thêu, lại chứa đựng sát ý mãnh liệt như thế.

Nữ tu trong Thượng Giới đều như thế này sao? Cơ Lạc Tuyết như thế, Ngải An Tâm cũng như thế, đều có thủ đoạn nhiều vô kể. Hơn nữa, mỗi thủ đoạn đều được coi như là đòn sát thủ đối với võ giả bình thường...

Trong lòng của hắn đang không biết làm sao, trên người Cơ Lạc Tuyết đứng trên đỉnh núi Nguyên Từ Thần đã chợt lóe lên một ánh sáng vàng!

Lại đến rồi…

Thân hình La Chinh xoay trên không một cái, đồng thời rút ra khí hỗn độn vận chuyển công pháp. Lượng sương trắng ngưng lại bên ngoài cơ thể La Chinh cũng nhiều lên.

La Chinh vận chuyển Bát Khúc Phi Yên này tới cực hạn, nhưng tốc độ vầng trăng lưỡi liềm của nàng lại nhanh thêm một bậc, nhẹ nhàng vượt qua khoảng cách ba tấc kia, cắt về phía La Chinh lần nữa!

“Phập!”

Lần này, La Chinh không thể hoàn toàn tránh được cú đá của Cơ Lạc Tuyết, vầng trăng lưỡi liềm trực tiếp cắt lên máu thịt trên cánh tay hắn!

“Chính là lúc này!”

Hắn biết mình đã không thể né tránh nữa. Hắn vặn vẹo phần dưới cơ thể, dùng cánh tay trái ngăn cản. Trong nháy mắt khi cánh tay hắn bị cắt, tay phải lại đột nhiên đưa ra, vồ lấy một chân Cơ Lạc Tuyết.

Với giá là một cánh tay, để trói buộc nàng ấy lại, sau đó đánh chết, đây chính là cơ hội thắng của La Chinh!

Nhưng mà ngón tay của hắn vừa mới chạm đến mu bàn chân của Cơ Lạc Tuyết, còn chưa bắt được hoàn toàn, một cơn gió vàng thoáng qua, hắn bèn cảm thấy trong tay trống rỗng!

Bóng dáng Cơ Lạc Tuyết lại biến mất trước mắt La Chinh, quay về đỉnh núi Nguyên Từ Thần. Mặc dù một đá này nàng thành công, nhưng trên mặt có vẻ hơi mất tự nhiên. Vừa nãy, suýt chút nữa La Chinh đã bắt được chân nàng...

Vẻ mất tự nhiên chỉ lưu lại trên mặt nàng trong một khoảnh khắc!

Sau khi biến mất, một cơn gió vàng nổi lên, nàng lại tấn công La Chinh, không hề ngừng lại!

Nàng biết với tốc độ của mình, La Chinh căn bản không thể bắt được nàng. Chỉ cần duy trì thế tấn công này, cuối cùng người này sẽ thua nàng, cho nên nàng không muốn cho La Chinh chút thời gian nào!

“Phập!”

“Phập!”

Mỗi khi Cơ Lạc Tuyết thoáng hiện mà tới, trên người La Chinh sẽ bị rạch ra một vết máu thật sâu!

Hiện tại, vấn đề La Chinh gặp phải không kém tình huống gặp phải chuột Thông Thiên là mấy. Vấn đề là chuột Thông Thiên tương đối vụng về, hơn nữa tổn thương gây ra cho La Chinh kém xa vết thương lớn do Cơ Lạc Tuyết gây ra...

Rõ ràng, muốn dùng Thiên Kiếp Sát vây khốn Cơ Lạc Tuyết là điều không thể!

La Chinh vừa chịu công kích của Cơ Lạc Tuyết, vừa nhanh chóng nghĩ cách. Nếu không thể phá giải loại cục diện này, việc hắn bại trận chỉ còn là chuyện sớm hay muộn thôi!

“Vèo...”

“Phụt...”

Từng tia máu tươi bắn ra tung tóe.

“Khà khà, Cơ Lạc Tuyết nghiêm túc thật rồi, thế tấn công của nàng như nước chảy mây trôi, từng đợt liên tiếp, khiến người ta căn bản không có cơ hội thở lấy hơi!”

“Thực lực của nàng như vậy, chỉ sợ ngay cả võ giả Thần Cực Cảnh trung kỳ cũng có thể dễ dàng giết chết?”

“Ta nói mà, Thiên Kiêu chính là Thiên Kiêu, sao có thể để tên nhóc này đánh bại chứ? Hơn nữa... chắc đây mới chỉ là một nửa sức mạnh của Cơ Lạc Tuyết thôi nhỉ? Nghe nói Hắc Tuyết cũng tiến vào chiến trường mộng ảo rồi. Nàng lại có thể đồng thời lấy hai thân phận tiến vào chiến trường mộng ảo, không biết có dung hợp làm một thể trong chiến trường hay không?”

“...”

Đòn tấn công của Cơ Lạc Tuyết ngày càng thuần thục, cũng càng ngày càng hung hãn!

Giờ đây, nàng chuyên chọn tập kích chỗ hiểm của La Chinh, mỗi một chiêu đều có thể lấy mạng La Chinh.

Phán đoán của La Chinh đối với nguy cơ cũng vô cùng chính xác. Vào thời điểm mấu chốt, hắn luôn có thể tránh được tổn thương nghiêm trọng nhất, nhưng vết thương trên người lại không ngừng tăng thêm!

“Chết đi.”

Một cơn gió vàng lại nổi lên!

Trên mặt Cơ Lạc Tuyết đã hiện ý cười chứa đựng sát ý.

Nàng bắt lấy sơ hở ngoài ý muốn của La Chinh, sau một kích này, cuối cùng nàng có thể lấy tính mạng của người này!

Cùng một kẻ vô danh đấu lâu như vậy, còn khiến nàng lấy ra vầng trăng lưỡi liềm, trong lòng Cơ Lạc Tuyết không khỏi cảm thán, vũ trụ này thật kỳ diệu. Chỉ hơi không chú ý một chút, đã có thể xuất hiện loại người vô danh có thực lực như thế. Lúc trước nàng đã coi thường độ khó của chiến trường mộng ảo này.

Nhưng mà...

Một đòn kia của nàng với La Chinh.

Là dựa vào sơ hở mà La Chinh cố ý để lộ ra.

Thất bại cũng không phải điểm mấu chốt, trong mắt Cơ Lạc Tuyết thủ đoạn này đã quá nhàm chán...

Bởi vì La Chinh nhất định không đỡ được đòn của nàng. Cùng lắm thì nàng lặp lại mấy lần nữa là được rồi. Thân hình nàng lóe lên theo cơn gió vàng, nàng định cách xa La Chinh lần nữa.

Nhưng ngay lúc này, trong tay La Chinh xuất hiện một dây xích!

Dây xích màu bạc sáng, nhìn qua mới tinh, sáng bóng. Cơ Lạc Tuyết chăm chú nhìn dây xích này, tỏ vẻ nghi hoặc.

Tên nhóc này định làm gì?

Muốn dùng dây xích này khóa chặt nàng ư? Cái này có thể sao...

Suy nghĩ này vừa lóe lên ngay lúc nàng cuốn theo cơn gió vàng, định dùng tốc độ cực nhanh kéo giãn khoảng cách với La Chinh!

Thế nhưng sợi xích kia lại hóa thành một ánh sáng màu bạc, cuốn về phía Cơ Lạc Tuyết. Sợi xích vượt qua tốc độ mà Cơ Lạc Tuyết tưởng tượng được, khóa trên chân trần của nàng!

Mà đầu kia, khóa trên người La Chinh!

Thấy cảnh này, Cơ Lạc Tuyết lập tức cuống lên...

Nàng nghĩ thế nào cũng không ra, sao sợi xích này lại có tốc độ như thế? Vì sao nàng dùng quy tắc hệ Phong “ẩn theo gió” cũng không trốn được?

“Vù…”

Bóng dáng của nàng vẫn chớp động điên cuồng!

Nhưng dù Cơ Lạc Tuyết trốn tránh thế nào, rốt cuộc nàng vẫn không thể hất xiềng xích trên chân ra.

Nàng giống như một con chim bay bị trói chân, dù cho giương cánh bay cao như thế nào, cuối cùng vẫn bị kéo về chỗ cũ.

Tất nhiên, Cơ Lạc Tuyết không biết rằng, sợi xích Tuyệt Mệnh này của La Chinh còn có thể khóa cả Thiên Tôn, mặc dù nàng thân là Thiên Kiêu của Cơ gia, thực lực mạnh mẽ thì cũng đâu thể hơn được Thiên Tôn?

Sợi xích Tuyệt Mệnh này là do sư phụ La Chinh tặng, ngoài ra còn có mấy mảnh vỡ thu hoạch được.

Có thể coi là phiên bản thu nhỏ của Tuyệt Mệnh Loạn Đấu!

Tuyệt Mệnh Loạn Đấu khóa mấy chục người cùng một chỗ, cuối cùng chỉ một người có thể sống sót!

Mà sợi xích Tuyệt Mệnh trong tay La Chinh lại khóa hắn và đối thủ cùng một chỗ. Sau khi bị sợi xích Tuyệt Mệnh khóa lại, giữa hai bên chỉ có một lựa chọn, giết chết đối phương!

Nếu thực lực của đối phương mạnh hơn La Chinh, vậy việc sử dụng sợi xích Tuyệt Mệnh chắc chắn là hành động tìm chết.

Nhưng dù sao sợi xích Tuyệt Mệnh là vì La Chinh, có khóa hay không, khóa ai, đều là do La Chinh quyết định!

Trước mắt, tốc độ của Cơ Lạc Tuyết cực nhanh, La Chinh vừa né tránh vừa suy nghĩ xem nên hóa giải tình cảnh này như thế nào. Đột nhiên, hắn nhớ tới mình còn có món pháp bảo này... Trước nay hắn lại chưa từng dùng tới!



“Vù…”

Từng cơn gió vàng không ngừng nổi lên.

Bóng dáng Cơ Lạc Tuyết lúc ẩn lúc hiện trong gió vàng, nhưng dù nàng giãy giụa như thế nào, cũng không thể vượt qua khoảng cách một trượng.

Tốc độ của nàng nhanh, nhưng chung quy không thoát khỏi được sợi xích này...

Mặc dù nhìn La Chinh hơi thê thảm, nhưng hắn biết, khi sợi xích Tuyệt Mệnh khóa Cơ Lạc Tuyết lại, hắn đã thắng!

Sợi xích Tuyệt Mệnh này chỉ có thể kéo dài khoảng cách một trượng, La Chinh nhẹ nhàng kéo một cái, Cơ Lạc Tuyết liền bị sức mạnh khổng lồ của La Chinh giật qua.

Sau khi ý thức được mình không thể thoát khỏi, trên mặt Cơ Lạc Tuyết dần hiện ra vẻ kiên quyết. Nàng không còn vùng vẫy vô nghĩa nữa, mà lần nữa rút hết chân nguyên trong cơ thể ra, cùng với ánh sáng rực rỡ của vòng tay ngũ hành, hóa thành một chưởng ấn năm màu, phủ xuống đầu La Chinh!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.