Bách Luyện Thành Thần

Chương 1217





Bình thường, chỉ cần ba viên ngọc chân nguyên ngọc là có thể bổ sung đủ chân nguyên cho biển chân nguyên của võ giả Thần Hải Cảnh!

Nhưng bản thân Cơ Lạc Tuyết là Thiên Kiêu của Cơ gia, ban đầu khi nàng mở ra biển chân nguyên, thì chính lão tổ Cơ gia tự mình ra tay, lấy Vô Hình Kiến Mộc làm ranh giới, giúp nàng mở rộng biển chân nguyên ra hơn ba lần!

Bởi vì tu luyện thần đạo Ngũ Hành, kết hợp sức mạnh ngũ hành, chân nguyên tiêu hao nhiều hơn người khác.

Nhìn từ điểm này, biển hỗn độn của La Chinh ngược lại thích hợp tu luyện thần đạo Ngũ Hành, dù sao mức độ cô đọng của khí hỗn độn trong cơ thể của hắn mạnh hơn biển chân nguyên nhiều.

Trong một lần, Cơ Lạc Tuyết đã bóp nát mười viên ngọc chân nguyên!

Sau khi hấp thụ chân nguyên nồng đậm đó, trong thế giới nội thể của Cơ Lạc Tuyết đã xuất hiện một trận mưa to xưa nay chưa từng có, Thần Hải vốn gần khô cạn, giờ phút này sóng cả cuồn cuộn.

Vừa hấp thu chân khí, Cơ Lạc Tuyết vừa dùng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc chăm chú nhìn La Chinh, trong hai con ngươi kia ẩn giấu vẻ bất an.

Vì sao sức mạnh của tên nhóc này có thể kinh khủng như thế?

Người có thần lực trời sinh, Cơ Lạc Tuyết cũng không phải chưa từng thấy qua, Ngưu Kim chính là một trong số đó!

Cha của Ngưu Kim, Ngưu Lực Ngôn cũng là người có thần lực trời sinh, chính là tu giả Man Thần Thế, có được tu vi Giới Chủ, cũng có chút danh tiếng trong Chư Thần Vô Niệm.

Cái gọi là tu giả Man Thần Thế, chính là thờ phụng sức mạnh thân thể, dùng tất cả thủ đoạn tranh đoạt sức mạnh cho chính mình!

Bọn họ tin tưởng sau khi sức mạnh đạt tới trình độ cực kỳ khủng bố, có thể chỉ cần dựa vào sức mạnh để đập tan hư không, đánh sập Thiên Đạo, tu thành thần lực...

Đây chính là cái gọi là “Man Thần”.

Thế gian có Man Thần hay không, vẫn là một nghi vấn. Chí ít trong diễn kỷ này, còn chưa có người nào tu luyện sức mạnh bản thân tới mức đó.

Nhưng số lượng võ giả trong vũ trụ nhiều như thế, phương hướng tu luyện mỗi người cũng khác nhau, chưa nói tới đúng sai!

Cho dù cái gọi là “lực thần đạo” này còn chưa có người có thể nghiệm chứng thành công, nhưng vẫn có một nhóm võ giả thờ phụng sức mạnh, đi trên con đường này, đến chết không từ.

Ngưu Kim là truyền nhân của Ngưu Lực Ngôn, tất nhiên gã sẽ chọn đi theo đường võ đạo này!

Trong Thần Hải Cảnh, sức mạnh của Ngưu Kim đã khó gặp địch thủ. Lúc ở ngoại giới, Cơ Lạc Tuyết chưa từng thấy trong đồng cấp có võ giả Thần Hải Cảnh có sức mạnh lớn hơn Ngưu Kim.

Khó trách người này có thể liên tục giết chết Già Phàm và Ngưu Kim.

Thanh niên này có thần lực như thế, nếu chỉ dựa vào sức mạnh bản thân, hai người Già Phàm và Ngưu Kim không thể là đối thủ của hắn!

Về cuộc chiến của hai người vừa nãy, mặc dù đám người bên ngoài chỉ có thể xem náo nhiệt, trong đó rốt cuộc không thiếu võ giả có ánh mắt sắc bén.

“Hai người vừa mới phân cao thấp, có lẽ Cơ Lạc Tuyết chịu thiệt rồi!”

“Nàng vận dụng lực ngũ hành, thanh niên kia dùng sức mạnh gì? Ta không cảm giác được sóng chân nguyên trong cơ thể của hắn.”

“Nếu như ta đoán không sai, chắc thanh niên kia là sức mạnh thân thể, hắn chưa từng bộc phát chân nguyên và cương nguyên!”

Lời này vừa nói ra, người xung quanh đều ngây người, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm võ giả đang nói chuyện kia.

“Sao có thể chứ! Sức mạnh thân thể sao có thể có hiệu quả như thế?”

“Ta cũng cảm thấy rất khó tin.”

Xuất hiện rất nhiều võ giả có quan điểm khác nhau về việc La Chinh có sử dụng sức mạnh thân thể hay không. Nhưng có một điểm bọn họ lại có thể xác nhận, cuộc so tài hai người vừa nãy đúng là Cơ Lạc Tuyết chịu thiệt rồi!

Điểm này có thể nhìn ra từ sắc mặt hai người sau khi tách ra.

Mặc dù Cơ Lạc Tuyết vẫn lạnh lùng, xinh đẹp, nhưng sau khi ổn định thân hình thì liên tục bóp nát mười viên ngọc chân nguyên để bổ sung chân nguyên tiêu hao. Trên mặt nàng hiện đủ loại suy nghĩ, hiển nhiên là có dè chừng với La Chinh!

Trái lại, La Chinh...

Hắn cơ bản không hề động đậy!

La Chinh vẫn đứng sững ở chỗ cũ, nở nụ cười như có như không.

Đám võ giả vây xem trên tường thành không thể hiểu nổi, dường như chưa thấy tên nhóc này vận dụng bản lĩnh cao cường gì, sao lại bức lui được Cơ Lạc Tuyết chứ?

Trước đây, khi La Chinh lấy ra núi Nguyên Từ Thần, hắn đã khiến Cơ Lạc Tuyết phải hóa ra một cơn gió vàng để rút lui, mà bây giờ đã là lần thứ hai rồi!

Thực lực của tên nhóc này, chẳng lẽ là trên Cơ Lạc Tuyết?

Trong lớp trẻ, người có thể được xưng là Thiên Kiêu không nhiều. Đầu tiên, Thiên Kiêu phải có mệnh cách Đại Thế Chi Tranh, có mệnh cách này, mới có thể đảm đương trách nhiệm lớn nhất trong kiếp nạn Thiên Đạo!

Nhưng vũ trụ lớn như thế, số lượng người có mệnh Đại Thế Chi Tranh chắc chắn cũng hơn chục nghìn người. Đây đều là hạt giống Thiên Đạo gieo xuống, mà không phải mỗi một hạt giống đều có thể khỏe mạnh trưởng thành. Chỉ có người có mệnh Đại Thế Chi Tranh trưởng thành tốt nhất, hấp thu nhiều chất dinh dưỡng nhất mới có tư cách trở thành Thiên Kiêu!

Thanh niên trước mắt này, chui ra từ xó xỉnh nào vậy?

Nhiều võ giả ở đây, đa số xuất thân từ Chư Thần Vô Niệm. Mà bọn họ nhắm mắt lại cũng có thể gọi tên ra mấy Thiên Kiêu trong Chư Thần Vô Niệm, cũng biết đại khái về bản lĩnh cao cường và tướng mạo của mấy người đó.

Ví dụ như Hiên Viên Thần Phong, ví dụ như Liệt Thiên Hàn...

Tóm lại, thiếu niên trước mắt này, chắc chắn không phải xuất thân từ Chư Thần Vô Niệm. Cho dù hắn thật đến từ Chư Thần Vô Niệm, cũng chỉ có thể là nhân vật lợi hại bỗng nhiên ngóc đầu lên từ góc nhỏ nào đó thôi. Dù sao trong số cường giả của thế hệ trẻ tuổi cũng không có một nhân vật thế này.

La Chinh cho Cơ Lạc Tuyết đủ thời gian, để nàng khôi phục hết chân nguyên đã tiêu hao. Hắn cũng không thừa dịp Cơ Lạc Tuyết tiêu hao hết chân nguyên mà ra tay.

Đối với La Chinh mà nói, có lẽ Cơ Lạc Tuyết hơi khó giải quyết, nhưng hắn tin tưởng cuối cùng hắn sẽ thắng! Chỉ cần nàng không trốn về thành chính, với quan sát của La Chinh đối với tính cách nàng, có lẽ nàng sẽ không về núp trong thành chính, cái này không hợp đạo tâm của nàng.

Trận “mưa chân nguyên to” xưa nay chưa từng có rơi xuống trong cơ thể Cơ Lạc Tuyết khoảng chừng nửa nén hương. Cuối cùng nó ngừng rơi, toàn bộ biển chân nguyên cũng dần dần ổn định lại.

Lúc trước, Cơ Lạc Tuyết muốn dùng tu vi và sức mạnh của mình đánh phủ đầu La Chinh, nhưng nàng không ngờ ngược lại nàng rơi vào thế bất lợi!

Nhưng điều này không có nghĩa là nàng không có sức đánh với La Chinh một trận. Trái lại, sở trường thực sự của nàng cũng không phải là đánh giáp lá cà.

Thái độ của Cơ Lạc Tuyết khi đối mặt với La Chinh vô cùng nghiêm túc. Nàng nhẹ nhàng kiễng hai chân đi đôi giày thêu trăng lưỡi liềm, lúc này nó đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt...

Đôi giày thêu trăng lưỡi liềm kia, nhìn qua cũng chỉ là một đôi giày vải bình thường, nhưng đi trên chân Cơ Lạc Tuyết, lại lộ vẻ xinh xắn, hoàn mỹ.

Khi tia sáng kia lóe lên, hình trăng lưỡi liềm trên mặt giày khuếch tán ra xung quanh mũi chân nàng, nhanh chóng hóa thành một vầng trăng lưỡi liềm sắc bén!

Cơ Lạc Tuyết mỉm cười với La Chinh, hai cánh tay ngọc nhẹ nhàng giao nhau, một cơn gió vàng nhẹ nhàng cuộn lên, bóng dáng nàng liền biến mất trong mắt mọi người.

La Chinh nhìn thấy vầng trăng lưỡi liềm kia, lòng tăng thêm cảnh giác!

Hắn chắc chắn sẽ thắng Cơ Lạc Tuyết, nhưng nàng không phải võ giả như Ngưu Kim, Lam Sam hay Long Cầm trước đây!

Những đối thủ đó, La Chinh có thể dễ dàng giành thắng lợi.

Thế nhưng đối mặt Cơ Lạc Tuyết, e là bản thân hơi không cẩn thận thì sẽ bị thua!

Vì vậy, trong khoảnh khắc chân Cơ Lạc Tuyết đạp mũi nhọn trăng lưỡi liềm biến mất, thì bên ngoài cơ thể La Chinh liền xuất hiện một màn sương trắng!

“Bát Khúc Phi Yên!”

Mà trong nháy mắt, khi La Chinh vừa mới sử dụng Bát Khúc Phi Yên, thì hắn đã nhìn thấy Cơ Lạc Tuyết. Hai người mặt đối mặt, cách nhau vừa vặn một thước. Dưới sự trợ giúp của cơn gió vàng, Cơ Lạc Tuyết đi tới trước mặt La Chinh với tốc độ cực nhanh. Nhưng lúc này cả người nàng lại dựng ngược, con ngươi mắt phải của nàng đục ngầu, ý định giết người mãnh liệt!

“Vù!”

Cả người nàng xoay ngược lên trên, lượn một vòng một trăm tám mươi độ, vầng trăng lưỡi liềm trên chân vẽ ra nửa vòng tròn rồi chém tới!

Nói thì chậm nhưng xảy ra lại cực nhanh! .

Từ lúc La Chinh thi triển Bát Khúc Phi Yên đến lúc vầng trăng lưỡi liềm của Cơ Lạc Tuyết ở đối diện đá tới, vẻn vẹn chỉ trong thời gian một nháy mắt.

Cho dù là mọi người vây xem trên tường thành cũng chưa kịp phản ứng, tầm mắt của họ đều khóa chặt trên người Cơ Lạc Tuyết. Chỉ trong một hơi thở tiếp theo đã phát hiện Cơ Lạc Tuyết tiến đến gần sát La Chinh, khiến cho người ta nhìn không kịp.

Cũng may La Chinh đã mở ra Bát Khúc Phi Yên.

Trong khoảnh khắc khi Cơ Lạc Tuyết đá vầng trăng lưỡi liềm ra, thân hình của hắn liền phi độn về phía sau!

Thế nhưng phản ứng của Bát Khúc Phi Yên lần này hơi chậm!

Bát Khúc Phi Yên vốn thần kỳ, đối mặt với đòn tấn công của đối thủ, La Chinh có thể theo đà mà né tránh. Uy thế của đòn tấn công càng lớn càng nhanh, tốc độ né tránh của La Chinh cũng càng nhanh!

Hắn luôn có thể duy trì khoảng cách ba tấc!

Cho nên khi đối mặt với mũi tên mà võ giả Ma tộc ở vùng bỏ hoang bắn tới, vì thân hình La Chinh và mũi tên vẫn duy trì khoảng cách ba tấc, nên mới bị đẩy ra ngoài.

Nhưng trong khoảnh khắc Cơ Lạc Tuyết thuận theo cơn gió vàng bay tới, tốc độ vầng trăng lưỡi liềm thuận thế cắt tới, lại vượt qua tốc độ cao nhất của Bát Khúc Phi Yên. Vầng trăng lưỡi liềm sắc bén vượt qua ba tấc khoảng cách, cắt về phía mặt La Chinh!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.