Bách Luyện Thành Thần

Chương 1211





Cô gái này mặc một áo khoác lụa Yên La mỏng màu tím, dải lụa màu trắng ngà sau lưng phất phơ lay động, xuất trần thoát tục giống như nàng tiên trong tranh.

Nàng đi một đôi giày thêu, bước đi men theo tường thành. Theo mỗi bước đi của nàng, dưới chân liền tạo thành một nấc thang được ngưng kết từ băng tuyết. Mũi chân nàng nhẹ nhàng mượn lực bay về phía trước một khoảng, mà nấc thang kia cũng vỡ vụn. Cho nên mỗi bước đi nhẹ nhàng của nàng, cũng kèm theo tiếng băng vỡ vụn trong trẻo vui tai.

“Rào rào!”

Nhìn cô gái mặc áo tím này, vẻ mặt La Chinh bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất cảnh giác, tứ chi cũng lặng yên không một tiếng động mở ra.

Tu vi là một tiêu chuẩn để cân nhắc thực lực của võ giả, nhưng ở trong Thượng Giới thì tiêu chuẩn này trở nên rất rộng.

Ví dụ như võ giả Thần Hải Cảnh mạnh mẽ dũng mãnh, có thể còn mạnh hơn võ giả Thần Cực Cảnh bình thường nhiều!

Trước đây La Chinh đã từng nhẹ nhàng tiêu diệt được võ giả Thần Cực Cảnh. Tình huống này cũng không phải chỉ xảy ra đối với riêng La Chinh, trong thiên hạ này có rất nhiều võ giả tài năng, các chủng tộc lớn có uy vọng cũng có thể làm được.

Khi La Chinh cảm nhận được khí lạnh sắc bén từ cô gái này, cũng nhận ra được người này có thực lực không tầm thường, có thể là người mạnh nhất mà hắn gặp sau khi tiến vào chiến trường mộng ảo.

“Thành chủ tới!”

“Đây chính là Thành chủ của thành chính này sao? Không ngờ lại có khí chất bậc này!”

“Ha ha, người của Cơ gia có khí chất bậc này thì có gì đáng kinh ngạc?”

“...”

Trên tường thành có không ít võ giả trông thấy dung mạo của cô gái này, trong hai mắt cũng lộ ra ánh sáng lấp lánh. Đó là dáng vẻ khi thấy một thứ hoàn mỹ, vô cùng rung động mới có thể lộ ra được!

Cô gái trước mắt này đúng là rất hoàn mỹ!

Ở trong mắt La Chinh cũng như vậy, nói riêng về dung mạo và khí chất, e là cũng chỉ có Huân mới có thể địch nổi!

Nhưng khí chất của nàng và Huân lại hoàn toàn khác nhau.

Huân làm cho người ta có cảm giác cao quý tối cao, đứng ở bất kỳ nơi đâu cũng đều giống như nữ thần đến nhân gian. Lúc giơ tay nhấc chân cũng lộ ra sự quyết đoán và sát phạt, dáng vẻ lạnh lùng bên ngoài che giấu nội tâm mãnh liệt bên trong, giống như là một ngọn núi lửa đang đóng chặt ngủ đông.

Mà cô gái trước mắt này, lại làm cho người ta có một cảm giác tĩnh mịch, an lành.

Giống như bông tuyết rơi kia, không chỉ không khiến người ta muốn đối chọi lại, ngược lại lại khiến cho người ta trở nên trầm tĩnh.

Nhưng La Chinh lại cảm nhận được, sâu bên trong đó lại cất giấu một sát ý rất mơ hồ. Sát ý này rất cao ngạo, giống như có thể tùy ý nắm giữ sinh mệnh chúng sinh trong tay, mà “chúng sinh” tất nhiên cũng bao gồm cả La Chinh.

Khoảng cách giữa cô gái áo tím và La Chinh càng ngày càng gần, cảm giác lạnh lẽo cũng càng lúc càng mãnh liệt, mà bông tuyết rơi xung quanh người nàng cũng càng lúc càng lớn.

Bên ngoài thành, toàn bộ võ giả đều khép chặt miệng mình, chỉ nghe được tiếng tuyết rơi trên mặt đất.

Nhiệt độ bên trong chiến trường mộng ảo không thấp, đối với người thường có thể thấy nóng bức như mùa hè, nhưng lại không thấy những bông tuyết kia bị hòa tan. Mà chúng lại chất đống lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, chỉ chốc lát sau đã phủ một lớp mỏng trên mặt đất.

“Là ngươi giết Già Phàm?” Xuyên qua những bông tuyết bay, cô gái áo tím nhìn thẳng vào La Chinh, ánh mắt này cũng giống như khí chất của nàng, vô cùng tinh khiết thấu đáo.

“Già Phàm là ai?” La Chinh khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn cô gái này, ngay sau đó lại nói: “Ngươi nói vị võ giả áo xanh đó sao?”

Cô gái áo tím gật đầu một cái: “Đúng vậy.”

“Coi như là vậy đi...” La Chinh cũng không chối bỏ, vừa nói hắn vừa chỉ vào nơi đạn vàng vừa nổ và nói: “Nhưng nên tính là tự sát, ít nhất ta không kiếm được điểm mộng ảo.”

Võ giả áo xanh kia tự sát, điểm mộng ảo lại bị người khác hấp thu, đến tận bây giờ La Chinh vẫn không nghĩ ra, cái này căn bản không phù hợp với quy tắc của chiến trường mộng ảo!

“Những điểm mộng ảo đó dĩ nhiên là ta hấp thu, số điểm mộng ảo đó vốn là của ta.” Cô gái áo tím từ tốn nói.

“Ngươi làm thế nào vậy?” La Chinh tò mò nhất là chuyện này.

Nhưng cô gái áo tím không trả lời vấn đề này của La Chinh, mà tiếp tục nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi còn giết Ngưu Kim.”

Nghe vậy, La Chinh cũng có chút không biết nói gì. Rõ ràng một câu là có thể hỏi xong mọi chuyện, nhưng cô gái này nhất định phải tách ra hai lần hỏi, vì vậy La Chinh toét miệng cười một tiếng, dứt khoát nói: “Đúng vậy, là ta giết chết gã! Ngươi chính là ‘Thành chủ’ phải không! Hai người này đều là thuộc hạ của ngươi đúng không?”

La Chinh nói chuyện như vậy, rõ ràng đã mang theo ý khiêu khích, mặc dù hắn xem trọng đối thủ này, nhưng hắn cũng không sợ chiến đấu.

Nhưng cô gái áo tím lại không trả lời La Chinh, tựa như nàng không thèm để ý La Chinh nói cái gì, mà hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình: “Ngươi lấy đi một nửa số điểm mộng ảo của Ngưu Kim, ta phải đánh chết ngươi ba lần mới có thể kiếm về, sau ba lần, ta có thể thả ngươi rời khỏi thành chính.”

Lại lần nữa nghe được lời nói không đầu không đuôi này, La Chinh liền hiểu được, xem ra không có khả năng nói chuyện hòa hợp với cô gái này.

Nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng đến mục tiêu của La Chinh!

Bây giờ nhìn lại, cô gái này chính là Thành chủ, đánh chết Thành chủ, cướp đi điểm mộng ảo của nàng, đây là mục tiêu duy nhất của La Chinh!

“Vút!”

Lôi Phong U Thần Kiếm chợt ra khỏi vỏ, trên thân kiếm màu xanh da trời hiện lên ánh kiếm. La Chinh thu lại tâm tình mình, trường kiếm trong tay đã để ngang ngực: “Nếu ngươi có thể đánh bại La mỗ, chớ nói ba lần, ba mươi lần cũng có thể được.”

Cô gái áo tím lạnh nhạt liếc trường kiếm của La Chinh một cái, mặc dù nàng không biết lai lịch của Lôi Phong U Thần Kiếm, nhưng nàng biết này kiếm này không tầm thường, đôi mắt trong veo lộ ra một tia kinh ngạc.

“Ngươi họ La? Ngươi tên là gì?” Cô gái áo tím lại đột nhiên hỏi.

“La Thiên Hành.” La Chinh báo ra tên mình.

Sau khi nghe La Chinh báo tên, cô gái áo tím hơi thất vọng.

Võ giả trong chiến trường mộng ảo này rất nhiều, võ giả họ La không có cả triệu, cũng chục triệu người, khả năng vô tình gặp gỡ tên kia là quá nhỏ.

Ngay sau đó, nàng thở phào một cái. Nghĩ đến tên kia đã lừa mình mấy vố, trong lòng lạnh giá cũng sinh ra một chút lửa nóng. Nếu tên kia tiến vào được chiến trường mộng ảo, thì nhất định không phải là hạng người vô danh, nhất định mình có thể tìm được! Tên họ La trước mắt này, nếu không nghe theo quy tắc của nàng, vậy dĩ nhiên phải ra tay đánh chết!

“Tên của ta không phải là ‘Thành chủ’...” Cô gái áo tím vừa nói, ngón tay thon dài trắng ngần khẽ mở ra, sau đó có một tia sáng lấp lánh lượn quanh ngón tay nàng.

Nguồn :

Chờ đến tia sáng kia tan hết, trên ngón tay nàng liền xuất hiện năm chiếc nhẫn!

Năm chiếc nhẫn này nhìn rất cũ kỹ, phía trên không có bất kỳ hoa văn gì tô điểm, rất không xứng với khí chất của Cơ Lạc Tuyết!

Mà giữa năm chiếc nhẫn còn có một dây khóa tinh tế, chỉ thấy nàng bỗng nhiên giơ cao năm ngón tay lên, dây khóa nhỏ kia liền bắt đầu dao động không ngừng.

Lúc này, Cơ Lạc Tuyết mới nói tiếp: “Ta tên là Cơ Lạc Tuyết, nhớ tên ta, sau đó đi chết đi!”

Nàng vừa dứt lời, tốc độ tuyết rơi bên người đột nhiên tăng nhanh không chỉ gấp mười lần!

Nếu như nói mới vừa rồi là tuyết rơi lặng lẽ trong đêm đông, như vậy hiện tại chính là bão tuyết!

“Ào ào ào!”

Không chỉ bông tuyết trở nên lớn hơn, mà gió cũng càng thổi mạnh hơn!

Trong cuồng phong bão tuyết, thân hình Cơ Lạc Tuyết chợt bay thẳng về phía La Chinh!

“Vèo!”

Cô gái này bình thường an tĩnh, nhưng một khi ra tay, lại có khí thế như sấm, không thua kém nam nhi chút nào.

Bóng nàng trở nên lớn hơn trong mắt La Chinh, gần như là trong chớp mắt, khoảng cách giữa hai người đã còn không tới một trượng!

Đúng lúc này, trường kiếm của La Chinh cũng bất ngờ chém ra!

“U Thần Ảnh!”

“Hự!”

“Tách tách!”

Sau khi La Chinh truyền khí hỗn độn vào Lôi Phong U Thần Kiếm, một tia chớp bèn dẫn đầu xông về phía cô gái này!

Sau tia chớp chính là đao gió sắc bén!

Mà sau đao gió chính là vô số U Thần Ảnh, mỗi một luồng U Thần Ảnh lại thi triển một quyền chiêu khác nhau, đồng loạt công kích Cơ Lạc Tuyết!

Trên thành tường, toàn bộ võ giả đều không chớp mắt nhìn cảnh tượng trước mắt!

Không ít võ giả trong thành đã từng thấy qua sức mạnh của Cơ Lạc Tuyết. Bọn họ không dám vượt qua tường thành này nửa tấc, bởi vì bọn họ hiểu rõ, chỉ có quy tắc của thành chính này mới có thể bảo vệ bọn họ!

“Tại sao ta lại có cảm giác hơi không công bằng nhỉ. Thành chủ bỗng nhiên trở nên hiền lành vậy, chỉ đánh chết tên nhãi này ba lần, rồi cứ như thế mà buông tha sao?”

“Vốn tính cách của Thành chủ đã rất cổ quái, vui giận khó đoán, nghe nói là có liên quan đến những quyển sách nàng đọc. Hình như nàng rất dễ bị những chuyện trong sách làm ảnh hưởng đến tâm trạng!”

“Khi thì nhẹ nhàng, khi thì tàn bạo, ta lại cảm thấy tính cách này rất cuốn hút, ha ha!”

“Cuốn hút? Ha, nàng là thiên kim Cơ gia, ngươi với được sao?”

Lần này đại chiến mới vừa bắt đầu, rất nhiều võ giả cũng thừa dịp thời gian rảnh rỗi chụm lại bàn tán.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.