Bách Luyện Thành Thần

Chương 1137





Chém giết nhiều sẽ thành nghiện, càng giết nhiều sinh linh thì sát khí càng ảnh hưởng nghiêm trọng hơn tới bản thân võ giả.

Những đốm sáng màu đỏ này chính là sát khí được ngưng tụ lại, một đốm sáng tương đương với việc sát hại hơn một trăm nghìn sinh linh. Lúc này bọn họ lại phải hấp thu liên tục, thế nên cũng có ảnh hưởng không nhỏ!

Giống như Mộ Minh Tuyết, lồng ngực nàng đang không ngừng phập phồng, đôi mắt vốn dịu dàng bây giờ cũng bắt đầu đỏ lên.

Trong lòng Mộ Minh Tuyết cũng nóng nảy không yên như những võ giả khác. Nàng cũng không nhịn được, muốn xé nát tất cả những gì mình nhìn thấy! Cho dù nàng đã rất cố gắng kiềm chế, nhưng lý trí vẫn đang nhanh chóng biến mất.

“Vù!”

Bỗng nhiên, nàng ngưng tụ ra một luồng khí lạnh!

Thế nhưng khí lạnh đó không phải để đối phó với những võ giả khác, mà là để bao phủ lên chính người nàng!

Nàng không mở chân nguyên hộ thể, bởi việc bao phủ hàn khí như thế chẳng khác nào tự chém chính mình một đao, khiến bản thân lạnh cóng chỉ trong khoảnh khắc!

Cũng nhờ khí lạnh xâm nhập, nên tinh thần Mộ Minh Tuyết mới rung lên một cái, duy trì sự tỉnh táo!

Còn những võ giả khác, lúc này đã không nhẫn nhịn được nữa!

Người bùng nổ đầu tiên chính là võ giả Ma tộc.

Ma tộc vốn cực kỳ hiếu chiến, thích giết chóc, sát khí trong cơ thể bọn họ vốn dĩ nhiều hơn đã những võ giả khác. Lúc này lại bị lượng lớn sát khí trực tiếp kích thích, nên máu trong cơ thể bọn họ đã sớm sôi trào lên!

“Hừ!”

Một võ giả Ma tộc gầm lên một tiếng, cơ bắp toàn thân căng lên, mạch máu trên người nổi đầy giống như con giun, đánh về phía một võ giả Nhân tộc bên cạnh.

Còn võ giả Nhân tộc cũng không chịu yếu thế, trên mặt hắn không có chút vẻ sợ hãi nào, lựa chọn cứng đối cứng với võ giả Ma tộc!

“Ầm!”

Một tiếng vang trầm đục dội lại. Sau khi hai người va chạm mạnh dữ dội liền đồng thời bị đánh bay trở lại, đập lên vách vực!

Cả võ giả Nhân tộc và võ giả Ma tộc đều đã bị thương nặng, dù máu tươi chảy ròng ròng ra từ tai mắt mũi miệng, nhưng lại trên mặt bọn họ lại không có vẻ gì là đau đớn. Hai võ giả đều vỗ một cái lên vách vực, mượn lực bật ngược lại để tấn công về phía đối phương lần nữa!

Lúc trước, để tránh sát khí ở vách vực nên mọi người đã tụ tập lại ở khu vực trung tâm của vực sâu. Lần này bị sát khí mãnh liệt ảnh hưởng, mọi người liền rơi vào trạng thái cuồng loạn, chém giết lẫn nhau, khiến mọi thứ lập tức trở nên hỗn loạn!

“Ta phải xé nát ngươi!”

Một võ giả Ma tộc khác điên cuồng hét lên, một cô gái Yêu Dạ tộc bị võ giả Ma tộc này tóm gọn.

Không phải là do thực lực của cô gái Yêu Dạ tộc này không bằng võ giả Ma tộc kia. Chẳng qua lý trí của cô gái này khá kiên định. Mặc dù nàng cũng bị sát khí ảnh hưởng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí, vẫn cố gắng chống đỡ. Trong lúc chống đỡ, nàng không kịp đề phòng nên mới bị võ giả Ma tộc đang phát điên kia bắt lấy!

Võ giả Ma tộc có thân thể cường tráng vạm vỡ, cô gái Yêu Dạ tộc lại có vóc người nhỏ nhắn thon thả. Lúc này nàng bị bắt lấy, nào còn có thể tránh thoát?

Chỉ cần võ giả Ma tộc hơi dùng sức một chút, e là cô gái Yêu Dạ tộc kia sẽ bị xé thành hai mảnh.

Bây giờ toàn bộ các võ giả đều đã ở trạng thái cuồng loạn, nếu không thì cũng đang khổ cực chống đỡ, nào còn ai có thể cứu nàng?

Võ giả Ma tộc kia sắp vận sức, nhưng ngay trong nháy mắt này...

“Vút!”

Một vệt đen vụt qua, đầu võ giả Ma tộc kia liền hóa thành một đám bọt máu, chỉ còn lại phần thân to lớn như con voi.

La Chinh kéo trường cung về, vẻ mặt lạnh nhạt.

Chuyện sống chết của võ giả ba thánh địa lớn này không hề liên quan đến La Chinh, nhưng dù gì cô gái Yêu Dạ tộc này cũng là con dân của Huân. Mặc dù Huân không nói gì, cũng không đề nghị hắn giúp Yêu Dạ tộc, nhưng so với Ma tộc thì La Chinh thật sự vẫn có ấn tượng không tệ với Yêu Dạ tộc.

Hai mắt La Chinh vẫn là vẻ minh mẫn như trước. Nhưng không phải những sát khí này không thể nào ảnh hưởng đến La Chinh.

Trên thực tế, khi vừa mới tiếp xúc với những đốm sáng màu đỏ này, tim hắn cũng đập dồn dập, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng, khó có thể dùng lời để diễn tả.

Những đốm sáng màu đỏ ngưng tụ từ sát khí này thật sự quá lợi hại.

Nếu là một người có tâm trí thuần khiết, không có chút tư tưởng chém giết nào thì dù có nhiều sát khí hơn nữa cũng không thể nào làm nhiễu loạn được tâm trí của người đó.

Ví dụ, nếu đưa một vài đứa trẻ không hiểu sự đời vào đây, cho chúng hấp thu những đốm sáng màu đỏ này thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì đối với chúng, bởi vì thế giới của trẻ con vô cùng thuần khiết!

Nhưng với những võ giả bước đi trên con đường võ học, thì có ai lại không trưởng thành trong chém giết?

Cho đến bây giờ, mặc dù La Chinh không phải là người thích giết chóc, nhưng dù sao cũng vẫn có sát ý trong lòng. Sát khí kia chui vào trong tâm trí bọn họ, khiến sát tâm phóng đại lên vô số lần. Càng hấp thu nhiều sát khí, bội số được phóng đại lên cũng càng lớn.

Nhưng ảnh hưởng của sát khí này đối với La Chinh cũng chỉ giới hạn trong thời gian hai ba nhịp thở mà thôi, bởi sau đó hắn đã đưa chúng vào trong Sát Lục Kiếm Sơn.

Lúc trước, khi La Chinh tiến vào Sát Lục Kiếm Sơn, hắn đã cắm một thanh kiếm của chính mình trên núi, cũng chính là để tạo kết nối với Kiếm Sơn.

Hắn có thể chuyển toàn bộ sát khí vào Sát Lục Kiếm Sơn, cũng có thể lấy sát khí của bản thân ở trong Sát Lục Kiếm Sơn ra. Nhưng La Chinh không hoàn toàn đi theo kiếm đạo Sát Lục, cho nên sau khi trở lại Trung Vực, La Chinh rất ít khi sử dụng sát khí.

Bây giờ đang phải hấp thu sát khí không ngừng, La Chinh bèn không kiêng dè gì mà hấp thu bao nhiêu liền chuyển vào đó bấy nhiêu. Cho nên những sát khí này không tạo được ảnh hưởng gì đến La Chinh!

Chẳng qua, La Chinh không biết Sát Lục Kiếm Sơn có thể chứa được bao nhiêu sát khí.

Từ sau khi lĩnh ngộ Dịch Thần Nhất Kiếm, La Chinh đã bắt đầu thăm dò Sát Lục Kiếm Sơn lần nữa. Cho đến nay, hắn vẫn chưa thể phát huy được một trăm phần trăm uy lực của Dịch Thần Nhất Kiếm. Cho dù hắn có lĩnh ngộ như thế nào, cũng vẫn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó. Giống như việc xếp hình vậy, La Chinh đã có thể ghép được chín mươi chín mảnh, còn lại một mảnh cuối cùng, cũng là một mảnh quan trọng nhất thì lại chưa thể tìm ra được.

Dịch Kiếm Thiên Tôn chính là chủ nhân của Sát Lục Kiếm Sơn, có lẽ bí mật mấu chốt nhất của Dịch Thần Nhất Kiếm chính là ở trên Sát Lục Kiếm Sơn!

Rất nhiều võ giả vừa rơi xuống vừa chém giết, giống như con thiêu thân. Bọn họ không ngừng đâm vào nhau rồi lại nhanh chóng tách ra. May mà trong vực sâu này không thể tự do bay lượn, tốc độ chém giết cũng chậm lại.

Nhưng trong vòng chưa đến một nén nhang, trừ võ giả Ma tộc bị một mũi tên của La Chinh bắn vỡ đầu ra, vẫn có một võ giả Yêu Dạ tộc, và hai võ giả Nhân tộc mất mạng.

Mặc dù Mộ Minh Tuyết vẫn luôn khổ sở chịu đựng, nhưng sát khí trong người càng lúc càng nhiều, cuối cùng nàng cũng đã mất đi lý trí!

Con ngươi vốn màu trà lúc này liền biến thành màu đỏ, hai tay nàng nhẹ nhàng vung lên, trên đầu ngón tay đã có thêm mười lưỡi đao băng nhỏ dài.

“Ngươi chết đi!”

Người ở trong trạng thái điên cuồng sẽ ưu tiên công kích người ở gần mình nhất. Mà La Chinh vẫn luôn ở bên cạnh Mộ Minh Tuyết, nên đương nhiên sẽ bị Mộ Minh Tuyết coi là mục tiêu đầu tiên.

.

“Vù vù vù!”

Mười ngón tay Mộ Minh Tuyết múa như đưa thoi, từng lưỡi đao băng trong suốt phóng về phía La Chinh.

Đối mặt với những lưỡi đao băng đó, La Chinh chỉ cười khổ. Ngay sau đó, hắn bèn mạnh mẽ vung ra hai nắm đấm!

“Ầm ầm ầm ầm!”

Nắm đấm kia vừa xuất ra, đã trực tiếp đánh nát tất cả các lưỡi dao băng.

La Chinh vừa đánh nát những lưỡi dao băng này, vừa không ngừng đến gần Mộ Minh Tuyết.

Với thực lực bây giờ của Mộ Minh Tuyết thì chắc chắn không thể nào khiến La Chinh bị thương. Chờ sau khi đến gần, La Chinh đột nhiên đưa tay túm lấy Mộ Minh Tuyết.

Mặc dù Mộ Minh Tuyết đã rơi vào trạng thái cuồng loạn, nhưng bản năng chiến đấu của nàng lại bị sát khí kích thích đến mức cao nhất. Nàng lắc nhẹ eo một cái, duỗi chân đạp lên ngực La Chinh, cả người lộn một vòng, trong tay lại có thêm hai cây trâm băng, đâm về phía hai tai La Chinh!

Đối với võ giả mà nói, sát khí không chỉ có hại. Trên thực tế, sát khí có thể kích thích bản năng chiến đấu của võ giả đến mức cao nhất. Sức mạnh Mộ Minh Tuyết phát huy ra lúc này đã tăng lên ít nhất ba lần so với bình thường. Nếu võ giả bình thường đối mặt với sự tấn công dồn dập này của Mộ Minh Tuyết, e là rất khó để đề phòng.

Đáng tiếc là Mộ Minh Tuyết lại đối mặt với La Chinh. Hắn vẫn luôn mỉm cười thản nhiên, hơi ngửa đầu về sau, tránh khỏi hai cây trâm băng của nàng. Đồng thời thừa dịp hai tay Mộ Minh Tuyết đang giao nhau, La Chinh dùng một tay khóa hai cánh tay đang giơ lên của nàng, túm đến trước mặt mình.

Cho dù hai tay đã bị khóa, Mộ Minh Tuyết vẫn không hề ngừng phản kháng. Nàng giãy hai tay, định thoát ra khỏi La Chinh.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.