Bách Luyện Thành Thần

Chương 1135





Cái danh luyện khí sư số một vũ trụ quả thực rất vang dội.

Mặc dù mấy tiểu bối này kiến thức hạn hẹp, chưa từng nghe nói đến tên tuổi của Luyện Thần Tử, nhưng danh xưng này hẳn là cũng đủ để khiến bọn họ chấn động!

Tuy con rối này vô cùng phẫn nộ, nhưng trong đó vẫn có chút đắc ý…

Chỉ có điều, rất nhiều võ giả vẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm con rối này, dĩ nhiên trong đó có cả La Chinh.

“Luyện khí sư số một vũ trụ?”

“Vớ vẩn, khoác lác cái khỉ gì vậy? Một con rối bỏ đi mà đòi làm luyện khí sư số một…”

“Hiện nay, luyện khí sư số một trong trăm tộc của vũ trụ không phải là Từ Thanh Phong của Thiên Vị tộc sao?”

Trong thế giới võ giả, luyện khí sư đóng vai trò tương đối quan trọng. Mặc dù trong thánh địa của các chủng tộc lớn vẫn có luyện khí sư riêng, nhưng luyện khí sư thực sự ưu tú vẫn vô cùng hiếm. Cũng bởi vì sự tồn tại của những luyện khí sư này mà bia hoàn vũ vạn linh thường xuyên có những thay đổi.

Danh tiếng luyện khí sư số một vũ trụ giống như sấm bên tai đối với phần lớn các võ giả!

Hiện nay, luyện khí sư số một vũ trụ chính là Từ Thanh Phong, không ai dám nghi ngờ kết luận này. Nguyên nhân rất đơn giản, thần khí chí tôn xếp hạng từ thứ nhất đến thứ mười trên bia hoàn vũ vạn linh đều được tạo ra bởi bàn tay của Từ Thanh Phong!

Mặc dù mọi người đều rất tò mò về lai lịch của con rối này, nhưng khi nghe nó nói bản thân là luyện khí sư số một vũ trụ thì bọn họ làm sao có thể tin nổi?

“Ta không khoác lác! Ta là Luyện Thần Tử! Trở về hỏi trưởng bối nhà các ngươi đi. Ta…” Luyện Tử Thần khoa chân múa tay, lời nói lại càng kích động. Nhưng nói được một lúc thì giọng nói bắt đầu nhỏ dần, cuối cùng cả con rối không thể nhúc nhích nữa. Giọng nói của nó lại bắt đầu nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

Có lẽ nó đã tiêu hao hết viên ngọc chân nguyên mà La Chinh lắp vào rồi…

“Con rối này vẫn còn chút ý nghĩa, có thể mang về thánh địa Ngọc Lan của ta để nghiên cứu một phen.” Một vị võ giả Nhân tộc mỉm cười đi lên, trong tay hắn cầm mười viên ngọc chân nguyên, định bổ sung ngọc chân nguyên cho con rối.

Võ giả Nhân tộc này rất thông minh. Mặc dù con rối này là do La Chinh phát hiện ra, cũng do La Chinh tự tay kéo lên, nhưng hiện tại xem ra, nó tự có suy nghĩ của chính mình, nên cũng có thể đối xử với nó như vật sống.

Cứ như vậy, con rối này muốn đi với ai, cũng có thể do chính nó quyết định!

Trước hết, hắn cứ cung cấp mười viên ngọc chân nguyên cho Luyện Thần Tử để lấy lòng đã. Nếu có thể thuyết phục con rối này rời đi cùng hắn, chắc chắn La Chinh cũng sẽ không ngăn cản.

Nhưng hắn vừa mới đi lên được mấy bước, một cái chân liền dính lại trên mặt đất, không thể nhấc lên nổi. La Chinh lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào võ giả Nhân tộc kia, tuy trong ánh mắt không có sát ý, nhưng võ giả Nhân tộc kia cũng không dám hành động gì thiếu suy nghĩ. Hắn còn chưa muốn chết!

La Chinh mỉm cười, lại lấy hơn mười viên ngọc chân nguyên ra, lần lượt lắp vào trong chỗ lõm ở phía sau lưng con rối.

Chẳng mấy chốc, con rối đã khôi phục lại dáng vẻ đầy sức sống như trước đây: “Đi về hỏi trưởng bối nhà các ngươi, họ sẽ biết Luyện Tử Thần ta là…”

“Ngươi là ai, ta không muốn biết.” La Chinh ngắt lời Luyện Thần Tử.

Luyện Thần Tử sững sờ nhìn chằm chằm La Chinh, lúc này La Chinh mới nói tiếp: “Nếu ngươi đã tự xưng mình là luyện khí sư số một vũ trụ, nói vậy, ngươi biết luyện khí?”

“Tất nhiên!” Luyện Thần Tử chỉ đám thần khí chất thành ngọn núi nhỏ kia rồi nói: “Những thứ này đều là tác phẩm của ta, chúng đều là của ta… Chúng, làm sao vậy!” Vất vả lắm mới nói ra được một câu bình thường, nó lại bắt đầu khóc lóc, đau buồn xen lẫn phẫn nộ nói: “Tại sao, tại sao chúng đều chết cả rồi!”

Mí mắt La Chinh không nhịn được mà run rẩy, hắn cảm thấy bản thân đang gặp phải một kẻ điên.

Chẳng qua là một đống thần khí mà thôi, gì mà chết với sống?

Luyện Tử Thần loảng xoảng đi qua, quỳ gối trên đống báu vật cổ. Nó cầm một món lên, nhìn qua thì có vẻ rất đau khổ.

“Đúng là kẻ điên.” Giọng nói của Huân truyền vào trong đầu La Chinh.

Nhưng lúc này, Thanh Long lại sâu xa nói: “Không, nó… không hề điên.”

Mắt La chinh hơi sáng lên, lúc này mới hỏi: “Sao lại nói như vậy?”

“Ta cũng không say mê con đường luyện khí, nhưng Tứ ca là người luyện khí lành nghề trong Chân Long tộc chúng ta.” Thanh Long thản nhiên nói.

Đến tận bây giờ, mới chỉ có hai trong số chín con Chân Long thức tỉnh. Mà tứ ca Thanh Long nhắc đến chính là Lục Long, là lão tứ trong chín con Chân Long này.

Thanh Long dùng cách nói người luyện khí lành nghề để hình dung tứ ca của nó, bởi vì Chân Long tộc không am hiểu luyện khí. Dù sao, chủng tộc thần thú siêu cấp này cũng không quá coi trọng vũ khí, pháp bảo, nên hoàn toàn không thể so được với luyện khí sư của Nhân tộc.

“Mặc dù trình độ luyện khí của Tứ ca không cao thâm lắm, nhưng huynh ấy rất say mê với con đường này. Mỗi khi nói chuyện, huynh ấy thường cho rằng mỗi một món thần khí do huynh ấy luyện ra đều có linh hồn riêng của nó. Bọn chúng giống như sinh vật do huynh ấy tạo ra, thậm chí còn có quan hệ huyết thống của riêng mình…” Thanh Long tiếp tục nói.

Chuyện Luyện Thần Tử có phải luyện khí sư trong vũ trụ hay không thì khó có thể khẳng định. Nhưng Thanh Long cho rằng, nó chắc chắn một lòng hướng tới con đường luyện khí.

Luyện Tử Thần đau lòng mãi một lúc lâu, sau đó nó mới cầm một cái đao nhỏ trong đó lên, lập tức nói: “Cái này là đao Phi Lô, mặc dù chỉ là một món thần khí nhị phẩm, nhưng năm đó ta đã nén chặt Thiên Diễn Tinh Hoa vào trong, lại dùng thần văn củng cố. Tuy Thiên Diễn Tinh Hoa trong đó cũng sẽ từ từ trôi đi, nhưng tốc độ trôi chậm hơn thần khí bình thường nhiều. Muốn trôi hết sạch, ít nhất cũng phải mất ba triệu năm…” Luyện Thần Tử lẩm bẩm, “Nhưng trước mắt, Thiên Diễn Tinh Hoa trong đó lại trôi hết rồi. Rốt cuộc hiện tại đã qua bao nhiêu năm?”

Ba trăm triệu năm?

“Trời ạ, lâu như vậy!”

“Thời gian ba trăm triệu năm… Tuổi thọ của Thiên Tôn có thể dài như vậy sao?”

“Nghe nói là có. Thời gian của Thiên Tôn căn bản rất khác so với võ giả bình thường chúng ta!”

Cho dù võ giả có tuổi thọ lâu dài, thì khoảng thời gian này cũng khiến họ thật khó có thể tượng tưởng.

Nhưng sau khi nghe nói thế, ánh mắt La Chinh hơi chăm chú.

Ba trăm triệu năm chẳng qua là do Luyện Thần Tử tự suy đoán mà thôi, thời gian thực tế hẳn là lâu hơn suy đoán của nó nhiều.

Thiên Tôn viễn cổ này có lai lịch rất thần bí, mà Luyện Thần Tử lại tự nhận là luyện khí sư số một, song toàn bộ vũ trụ này lại không có ai biết tên tuổi của nó… Cho dù nghĩ như thế nào việc này vẫn có vẻ kỳ lạ.

“Dù như thế nào đi nữa, năm tháng dài đằng đẵng đã trôi qua, ta chỉ không thể hiểu nổi một chuyện. Nếu ngươi là một luyện khí sư, vì sao lại trở thành một con rối?” La Chinh đứng ở bên cạnh hỏi.

Luyện Thần Tử lạnh lùng nói: “Ngươi thì biết cái gì. Một luyện khí sư đã được định trước không thể đi xa trên con đường võ thuật, thân xác đối với ta mà nói chỉ là một lớp vỏ mà thôi. Thân xác con rối này chính là do ta đích thân chế tạo ra cho mình! Cũng chỉ có như vậy ta mới có thể một lòng đắm chìm vào con đường luyện khí, đồng thời còn có thể kéo dài tuổi thọ!”

Chế tạo chính mình thành con rối…

Tên Luyện Thần Tử này không phải chỉ có niềm say mê bình thường với con đường luyện khí thôi đâu!

Nghĩ đến đây, khóe miệng La Chinh khẽ nhếch lên. Hắn đang nghĩ, ở Tiên Phủ cũng có một phường luyện khí!

Phường luyện khí này chưa được mở ra, nhưng tu vi của La Chinh dần tăng lên, hắn sẽ lại đi lên Chân Tuyệt Lộ lần nữa. Nếu có thể lấy được lệnh bài để mở phường luyện khí thì Luyện Tử Thần này vẫn có chút tác dụng!

Không cần biết lão có phải là luyện khí sư số một vũ trụ hay không, đối với La Chinh thì điều này không hề quan trọng. Nhưng nếu Luyện Thần Tử có thể luyện chế ra một đống thần khí như vậy, chắc chắn tay nghề và kỹ thuật luyện khí sẽ không tệ. Quan trọng ở chỗ thân thể của lão là một con rối. Nếu là luyện khí sư có lai lịch khác, hoặc là luyện khí sư nào đó trong tộc lớn, chỉ sợ La Chinh sẽ không cân nhắc tới việc dẫn vào Tiên Phủ.

Nghĩ đến đây, La Chinh bỗng nhiên cười hỏi: “Ngươi còn muốn luyện khí không?”

“Hỏi thừa, cả đời này của lão phu sống là vì luyện khí. Nếu không thể luyện khí, lão phu đã sớm đoạn tuyệt với thế giới rồi!” Giọng nói của Luyện Thần Tử lại lần nữa vang vọng.

Chỉ mới thuận miệng hỏi một câu mà chưa gì đã kích động như vậy, La Chinh hơi cạn lời. Sau đó, hắn lại nói tiếp: “Đã như vậy, ta có một gian phường luyện khí, có thể bố trí ổn thỏa cho ngươi.”

“Chố tốt? Khà khà…” Luyện Thần Tử kiêu ngạo nói: “Trong vũ trụ này lại còn cái chỗ gọi là phường luyện khí có thể chứa nổi ta…” Sau đó lão ngừng lại một chút, nói tiếp: “Nhưng lão phu vẫn có thể chấp nhận.”

Lão Luyện Thần Tử này trở mặt quá nhanh. Thật ra, người say mê với con đường luyện khí như vậy thì sẽ không có quá nhiều yêu cầu đối với chỗ luyện khí. Có điều, dù sao lão vẫn phải thể hiện một chút cảm giác tồn tại của mình. Nơi bình thường thì làm sao lão chịu để vào mắt được?

La Chinh lười nói tiếp những lời vô nghĩa với Luyện Thần Tử, hắn trực tiếp đưa tay, bắt lấy Luyện Thần Tử, nhét vào trong túi linh thú. Nhẫn tu di không thể chứa vật sống, trong con rối này có chứa linh hồn của Luyện Thần Tử, nên chỉ có thể để lão ở tạm trong túi linh thú.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.