Hạ Tiêu nhanh chóng nhào đến che miệng Mã Đạt lại, sau đó nói với Hạ Mộng:
- Em gái, bọn anh qua đó nói chút chuyện nhé.
Hạ Mộng cười gật đầu:
- Được rồi, anh đi đi.
Nhìn anh trai cô khẩn trương như vậy, cô liền biết cái người Thái Tĩnh này là nữ, giữa hai người chắc chắn có chuyện gì đó, cô không khỏi nhớ đến cảnh tình cờ nhìn thấy anh hai đọc thư hôm đó.
Mã Đạt phi phi hai tiếng xuống đất:
- Cậu sao vậy? Không thể đề cập đến chuyện này trước mặt em gái sao?
Hạ Tiêu nhỏ giọng nói:
- Sao cậu lại nhắc đến cô ấy? Nhà tớ còn không biết.
Mã Đạt không ngờ lại như vậy, lau miệng:
- Tớ không biết nhà cậu lại chưa biết.
Hắn liếc nhìn Hạ Mộng cách đó không xa, hạ giọng nói:
- Hôm đó tớ đến gặp một đồng nghiệp trong bệnh viện, gặp Thái Tĩnh , cô ấy còn hỏi tớ về cậu. Tớ nói rằng tớ không nhận được hồi âm của cậu, năm nay trực ở đơn vị không về quê. Cậu nghĩ sao? Cô gái nhà người ta theo đuổi cậu lâu như vậy, rốt cuộc là cậu có thích người ta không?
- Trước đó tớ đã viết thư giải thích với cô ấy, bây giờ cô ấy là y tá tốt nghiệp trường y được phân công đến đây, sau này cô ấy nhất định sẽ gặp được người tốt hơn. Qua một thời gian nữa cô ấy sẽ không còn nhớ được tớ là ai.
Hạ Tiêu trầm ngâm một chút, rồi nặn ra một nụ cười nói:
- Lại nói hoàn cảnh nhà tớ thế nào cậu cũng biết rồi, anh cả không ở nhà, tớ nhất định phải ở nhà, nếu không mẹ và em gái phải làm sao ?
Mã Đạt thở dài, vỗ vỗ vai Hạ Tiêu, không nói gì nữa,:
- Đúng rồi tớ còn chưa hỏi cậu, tới thủ đô làm gì vậy?
Hạ Tiêu giải thích ngắn gọn cho hắn nghe.
Sau khi nghe mọi chuyện, Mã Đạt đầy phẫn nộ hắn không ngừng mắng to trong lòng mấy từ “ đồ thiếu đạo đức”.
Sau đó, Mã Đạt cố ý mời họ đến nhà hàng quốc doanh ăn một bữa, nhưng lại hai người từ chối.
Thứ nhất là họ không muốn Mã Đạt tốn kém. Thứ hai là hắn đến đây vì công việc nên có lẽ phải trở về đơn vị sớm.
Mã Đạt không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc, cuối cùng hắn đưa cả hai lên xe điện đến ga tàu hỏa.
Sau khi Hạ Mộng tìm chỗ ngồi xuống, cô cảm thấy chân mình đau nhức, liền lặng lẽ đập đập bắp chân.
Hạ Tiêu quan tâm hỏi:
- Em không sao chứ?
- Em không sao ạ, đã lâu không đi bộ xa thế này, nên chân có chút mỏi.
Hạ Mộng thấy mình nên rèn luyện thân thể, không thể chỉ vì đi bộ có chút mà đã mệt thế này được. Nhưng mà bây giờ điều cô quan tâm nhất là chuyện của anh hai và người tên Thái Tĩnh đó, vừa nãy là ngại có Mã Đạt ở đó nên cô không có cơ hội để hỏi.
- Anh hai, anh và Thái Tĩnh có chuyện gì sao? Anh có thể nói cho em chút không?
Hạ Tiêu biết em gái hắn nhất định sẽ hỏi, cho nên trong lòng anh đã nghĩ xong câu trả lời.
- Cô ấy là bạn cùng lớp hồi cấp hai của bọn anh. Bây giờ cô ấy làm y tá ở bệnh viện tỉnh. Cô ấy thích anh hai của em, nhưng anh không thích kiểu con gái ấy, vì vậy anh đã từ chối.
Hạ Mộng không tin lời anh cô nói cho lắm, nheo nheo mắt lại nói:
- Anh lừa em à, em bao nhiêu tuổi rồi, có còn nhỏ nữa đâu. Nếu anh không thích thì khẩn trương như vậy làm cái gì?
Hạ Tiêu bất lực xoa xoa tóc Hạ Mộng hai lần:
- Anh biết anh không thể lừa được em mà.
Hạ Mộng gạt tay hắn ra, thúc giục:
- Vậy anh nói mau.
- Được rồi.
Hạ Tiêu nói:
- Thật ra cũng không phải không thích, cô ấy được phân công công tác tới tỉnh lỵ, còn anh thì ở trong khu rừng Thanh Sơn, hai người hai hoàn cảnh không thích hợp… Anh muốn tìm một người dễ dàng chung đụng, tìm cho em một chị dâu hiền lành.
Còn có một chuyện hắn không có nói, hắn không thể tìm một người giống như chị dâu cả, nếu không nhà của bọn họ chắc sẽ không yên ổn được ngày nào.
Hạ Mộng trong lòng cũng rõ ràng, hiện tại chuyển đơn vị công tác có chút khó khăn nhất là ở lúc này. Anh hai của cô lại là người hy sinh nhiều nhất, chăm chỉ vì người nhà nhất, cô nghĩ có một lý do anh ấy không muốn rời đi là vì bọn họ.
- Anh hai, kết hôn là chuyện cả đời người, còn phải chọn người mình thích, phù hợp với mình, chỉ cần anh hạnh phúc là được. Anh không cần phải lúc nào cũng nghĩ đến em và mẹ, em...
Hạ Tiêu không đợi Hạ Mộng nói xong liền ngắt lời:\
- Anh biết rồi, em đừng lo lắng, anh hai của em nhất định sẽ tìm được người anh thích. Nhưng bây giờ anh cũng không muốn nghĩ đến chuyện đó. Bây giờ phải đòi lại công đạo trước! Em nói nhà Tần Văn Văn có biết chúng ta rời đi không?
Hạ Mộng biết anh đang cố ý đổi chủ đề, nhưng cũng chỉ có thể phối hợp:
- Chắc chắn là biết, cậu của cô ta có quyền lực.
Hạ Tiêu cau mày:
- Vậy thì tại sao lại không có động tĩnh gì? Anh còn bọn họ sẽ tìm người ngăn cản chúng ta. Dọc đường anh đã rất cẩn thận vì sợ bị tính toán.
Hạ Mạnh cũng có chút đoán không ra, cô nhớ lại ngày hôm đó gặp anh em Tần Văn Văn.
- Nghe giọng điệu của Tần Văn Văn, giống như cô ta không quan tâm đến việc bỏ học, có một cơ hội tốt hơn đang chờ cô ta. Có lẽ bọn họ sẽ từ bỏ.
Hạ Tiêu nghe vậy tức giận đến phát run:
- Cô ta hại em thảm như vậy mà còn cơ hội tốt hơn sao? Lý nào lại như vậy? Cô ta phải bị trừng phạt, thậm chí không xin được việc làm chính thức mới đúng.
Hạ Mộng hoàn toàn hiểu được tức giận của anh hai, lúc đó khi cô nghe Tần Văn Văn nói lời này cô cũng tức giận, cho cô ta một bài học nhỏ.
- Cô ta có một người cậu có chức quyền! Cho dù nhà hắn thừa nhận rồi bỏ học cũng không thể giải quyết chuyện này như vậy, chúng ta phải tiếp tục tố cáo để người bên trên điều tra xử lý.
Hạ Tiêu vô cùng đồng ý:
- Đúng! Em tuyệt đối không được bỏ cuộc, thôi học thì tính là cái gì
Khi quay lại ga tàu, ngồi đợi tàu, tâm trạng còn không như lúc trước.
Rốt cục đợi đến lúc lên tàu, hai người ăn chút đồ ăn rồi thay nhau nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, trong phòng khách nhà Trần Quốc Thắng là một gia đình bốn người Tần Văn Văn đang ngồi.
Cả Trần Quốc Thắng và Tần Nghĩa Xương đều phiền muộn hút thuốc lá. Khói thuốc lượn lờ có chút khó thở. Đám người Tần Văn Văn không hút thuốc, nhưng cũng không dám nói lời nào, thậm chí là hít thở cũng không dám.
Bởi vì ban ngày, công an bất ngờ chia quân thành hai nhóm để điều tra, dò xét nhà của họ.
Tần Nghĩa Xương và Trần Quốc Hương đã chuẩn bị tâm lý từ trước, trả lời không có vấn đề gì, nên là không sao. Nhưng Tần Văn Văn lại vô cùng sợ hãi, cô ta nghe theo lời của cậu không chỉ phải chấp nhận chuyện sẽ bị đuổi học, sau đó lại bị giáng đòn cảnh cáo, hai người kia dù sao cũng là cô ta tìm, nhịn không được có tật giật mình.
Bầu không khí áp lực, Trần Quốc Hương nhịn không được mà cử động hông, chiếc ghế đẩu phát ra âm thanh chói tai.
Trần Quốc Thắng dập điếu thuốc, nhìn bà ta.
Trần Quốc Hương nhân cơ hội liếm môi nói:
- Anh, em phải làm gì bây giờ? Trước đó không phải anh nói là có thể sắp xếp tốt chỗ đồn công an, bọn họ sẽ không tìm tới thẩm vấn! Nhưng bây giờ bọn họ không chỉ đến đơn vị để tìm em và Nghĩa Xương, rồi họ còn tới nhà.
Bây giờ ở đơn vị làm ảnh hưởng không tốt, hiện tại mọi người đều biết công an tới tìm bọn họ điều tra hỏi chuyện, có liên quan tới một vụ án.
Tần Văn Văn thấy mẹ nói, cô ta mới dám nói theo:
- Đúng vậy cậu, nếu bọn họ bị tóm, cháu sợ sẽ bị lòi ra.
Cô ta chưa kịp dứt lời, Trần Quốc Thắng đã cầm chiếc gạt tàn trên bàn lên ném về phía cô ta.