Toa Giường nằm.
Chu Bắc Vi đã chuẩn bị tất tâm lý bị ăn mắng, kết quả lại bất ngờ, không giống như mọi khi, mẹ cô thế nhưng lại bày ra vẻ mặt ôn hoà hỏi thăm bọn họ đã nói chuyện gì.
Chu Bắc Vi đoán không ra trong hồ lô của mẹ cô muốn làm cái gì.
Lục Văn Doanh nghe xong, càng chắc chắn phán đoán của bà ta là đúng, bà ta cho rằng Hạ Mộng là người có tâm cơ. Vươn tay chọc chọc vào trán trán con gái, thấp giọng nói:
- May mắn con còn có đầu óc, không có nói hết hoàn cảnh nhà mình ra ngoài, bằng không, cô ta chắc chắn còn muốn tiếp cận anh con hơn.
Chu Bắc Vi buồn bực che lại cái trán bị chọc đau, nhịn không được nhỏ giọng nói:
- Mẹ, mẹ đừng lúc nào cũng nghĩ người khác như vậy. Con thấy Hạ Mộng không tồi, lớn lên xinh đẹp, cũng không có cao ngạo hay ra vẻ gì, con cảm thấy chị ấy là người thành thật.
Sắc mặt Lục Văn Doanh không tốt, không vui nói:
- Con thì biết cái gì, mẹ đã thấy quá nhiều loại người như vậy, đặc biệt là loại người xuất thân từ những thị trấn nhỏ như cô ta, lớn lên lại xinh đẹp như thế có ai không nghĩ tận dụng muốn với cao! Đây là còn không biết chức vụ của ba con, nếu biết……
Chu Bắc Vi cảm thấy mấy năm gần đây càng ngày mẹ cô càng trở nên tự cao, trong lòng luôn nghi ngờ người khác tiếp cận bà có mục đích, cô rốt cuộc không nhịn được mà liên tiếng đánh gãy lời bà:
- Cho dù biết chức vụ ba thì con nghĩ chị ấy cũng sẽ không có suy nghĩ gì với anh con đâu. Hoặc nói anh con làm hùng cứu mỹ nhân, chị ấy muốn lấy thân báo đáp, như vậy còn hợp lý một chút!
Lục Văn Doanh trong lòng trầm xuống. Đây cũng là điều càng làm bà ta lo lắng, hai người còn là đồng nghiệp nữa, chung đụng nhiều khó đảm bảo sẽ không……
Bà ta thẹn quá hóa giận mắng:
- Con lại vì một người ngoài mà chống đối mẹ?
Chu Bắc Vi khóc không ra nước mắt:
- Con không phải đang cùng mẹ nói thảo luận sao.
Lục Văn Doanh ra lệnh nói:
- Tóm lại, sau này không được qua lại cùng cô ta!
Chu Bắc Vi thở dài một hơi:
- Được rồi, con nghe lời mẹ.
Lục Văn Doanh cuối cùng cũng hài lòng, sắc mặt tốt lên một chút.
Chu Bắc Vi xoay người, vừa lẩm bẩm vừa trèo lên giường:
- Thực ra cũng không cần phải như vậy. Sau này biết có gặp lại hay không...
Cô tạm dừng một chút, sau đó lại lẩm bẩm, giọng lí nhí nói: “Trừ phi trở thành chị dâu mình.”
Thật may là Lục Văn Doanh không nghe thấy, nếu không chắc chắn sẽ tức điên lên.
Tàu hỏa ầm ầm một đêm, cuối cùng cũng tới ga tỉnh lỵ.
Hiện tại không có quá nhiều quy định khi đi tàu hỏa sơn màu xanh lá này, mọi người hút thuốc, mùi giày, tất, hơn nữa lại không được tắm rửa thay quần áo, tất cả những mùi đó trộn lại trong không khí, giống như thách thức người ta.
Sau khi ra khỏi toa tàu được hít thở bầu không khí trong lành, hai anh em Hạ Mộng có cảm giác cả cả người giống như được sống lại.
Hạ Tiêu lần đầu tiên đi tỉnh, cảm giác mới lạ, tò mò hết ngó đông lại ngó tây.
Hạ Mộng lại không phải là lần đầu tiên đến nơi này, ở tương lai vì muốn tìm kiếm chút cảm giác quen thuộc nên cô đã từng tìm trở về quê hương, trở về nơi này, nhưng hiện tại so với ở tương lai chắc chắn là có rất nhiều bất đồng, khiến cô cũng có cảm giác giống như mới gặp.
Hai người theo dòng người đi ra cửa ga, cũng không gặp được hai mẹ con Chu Bắc Vi, mà cô cũng không quá để ý.
Hạ Tiêu nhìn nhà ga theo phong cách Nga mà cảm thán:
- Em gái, ở đây đúng là trên tỉnh có khác, nhà ga lớn mà đẹp quá.
- Đúng vậy.
Hạ Mộng nhận ra ánh mắt Hạ Tiêu có chút phức tạp, vội vàng hỏi:
- Anh hai, anh có chuyện gì sao?
Hạ Tiêu cười cười:
- Không có gì, chỉ là cảm thấy ở đây khác với trong tưởng tượng của anh.
Hạ Mộng hỏi:
- Tại sao lại khác ạ?
- Anh cũng không rõ.
Hạ Tiêu chỉ vào phòng vé:
- Chúng ta mua vé trước đi.
Hạ Mộng biết anh hai nhất định có chuyện gì đó, nhưng anh không muốn nói, cô cũng không muốn ép anh, cô cười nói:
- Được.
Hai người mua vé tàu đi thủ đô. Mua vé khá thuận lợi, nhưng giá vé thực sự không rẻ, tốn hơn ba mươi đồng một người.
Hạ Mộng tính tính, bọn họ hai người từ thị trấn đến tỉnh lỵ mỗi vé là chín đồng. Hiện tại mới chỉ là mua vé mà đã tốn gần ba tháng tiền lương. Chẳng trách nếu không phải vì đi công tác sẽ được hoàn trả hoàn toàn chi phí, người bình thường sẽ không dễ dàng muốn đi.
Hạ Tiêu nhìn em gái phải lấy ra nhiều tiền như vậy mua vé, trong lòng cũng đau xót. Nếu không phải Tần Văn Văn làm ra chuyện mạo danh này, bọn họ sẽ không phải đi một chuyến như vậy, càng nghĩ lại càng hận.
Bởi vì Hạ Mộng có không gian, lại có tiền bán đồ, trong lòng cũng không xót tiền là bao, nhưng tiền mẹ cô cho, anh cô lại biết rõ, cân nhắc khi tới thủ đô rồi cô nhất định phải nghĩ cách đem tiền đó quang minh chính đại dùng trước mặt anh hai, như vậy mới không khiến người khác hoài nghi.
Vé khởi hành là vào ban đêm, bây giờ vẫn là ban ngày, nếu ở trọ thì Hạ Tiêu cũng cảm thấy không thích hợp. Thấy em gái tinh thần rất tốt, hắn đề nghị đi dạo một vòng tỉnh lỵ.
Hạ Mộng cũng đang có ý này.
Ở tương lai khi cô tới nơi này toàn là tòa nhà cao tầng san sát, xe cộ tấp nập, muốn tìm lại chút hương vị của quá khứ thì chỉ có thể tới một vài khu vực đặc thù.
Bây giờ chỉ có những chiếc xe điện màu đỏ trắng chạy trên đường phố, những người đi bộ, đi xe đạp hầu hết đều mặc quần áo màu đen, xám, xanh nước biển và xanh quân đội.
Cảnh đường phố này, cảm giác này, làm Hạ Mộng ngứa ngáy, thầm nghĩ nếu có cái máy ảnh thì tốt rồi, cô có thể ghi lại một cách sống động khoảnh khắc này.
Hai người cất đồ, sau đó nghiên cứu đường đi một lúc lâu, rồi đi ra khỏi ga tàu hỏa, cảm thấy đã ở đây thì nhất định phải đi dạo trung tâm một vòng, sau đó đi một vòng khu phố.
Trùng hợp có một chuyến xe điện chạy tới, cả hai lên đường.
Một vé xe là vài đồng tiền.
Chờ tới trạm rồi xuống xe, hai anh em còn cảm thấy đi xe điện cũng là một điều mới lạ và thú vị.
Con trường trung tâm, có hàng chục tòa nhà theo nhiều phong cách khác nhau bao gồm cả thời kỳ Phục hưng, gạch lát đường là dùng những khối vuông đá hoa cương lát, hình dáng và kích thước giống như những chiếc bánh nướng kiểu Nga, những viên đá được chôn xuống đất, có viên sâu đến nửa mét, giải quyết tận gốc vấn đề mặt đường bị mòn. Nghe nói làm ra con đường này cực kỳ tốn kém.
Hạ Mộng biết rõ trong tương lai con đường này thực sự không thay đổi gì.
Cả hai dừng lại vì đói, mua chút đồ ăn, sau đó tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Lúc quay trở lại nhà ga, bỗng nhiên nghe được phía sau có người gọi một tiếng Hạ Tiêu.
Hạ mộng kinh ngạc cùng Hạ Tiêu đồng thời quay đầu lại nhìn. Sau đó liền thấy được một nam thanh niên tóc húi cua, mang mắt kính có chút quen mắt bước nhanh lại đây.
- Thật sự là cậu sao?
Hạ Tiêu nhìn đối phương, vẻ mặt kinh ngạc:
- Mã Đạt.
Hạ Mộng vừa nghe tên này, cũng lạp tức nhớ r người này là ai.
Mã Đạt là bạn học trung học của anh trai cô, lúc trước thường xuyên đi nhà cô chơi.
Sau đó, Mã Đạt thi đỗ vào một trường trung cấp kỹ thuật, khi tốt nghiệp được bố trí công tác tại tỉnh lỵ.
Mã Đạt chọt chọt bả vai Hạ Tiêu:
- Sao cậu lại đến đây?
Hạ Tiêu cũng đánh hắn:
- Đi qua thôi, đợi buổi tối lên tàu đi thủ đô.
Mã Đạt gật đầu, cũng không vội nói gì mà quay qua hỏi Hạ Mộng:
- Em gái, còn nhớ anh không?
Hạ Mộng cười nói:
- Em nhớ rõ, anh Mã.
“Ha ha.” Mã Đạt vui vẻ khoát tay:
- Tớ nhớ khi tới nhà cậu chơi, em gái của cậu mới có xíu. Đúng là mười tám tuổi thay đổi lớn, càng ngày càng xinh đẹp như vậy. .
Hạ Tiêu hất tay hắn ra:
- Mới có bao lâu đâu, với lại hiện tại cậu cũng to cao lên không ít kìa.
Mã Đạt cười thầm:
- Đúng, đúng.
Như chợt nghĩ ra điều gì đó, nụ cười cũng tắt ngấm:
- Cái kia, Thái Tĩnh……a...a..