Lý Đào không bị Liễu Tuấn thuyết phục, nhưng chuyện hạn chế giá nhà đất từ sau khi điều tra dân ý đã rõ ràng không thể cản trở được nữa. Gần như tất cả những tờ giấy điều tra phát ra, người được điều tra đều lựa chọn ủng hộ tỉ lệ giá nhà đất và thu nhập là 8. Một số ít yêu cầu tỉ lệ này là sáu phần, cũng có một số người được điều tra cho rằng vì thành phố tăng tốc phát triển, có thể để tỉ lệ này cao hơn một chút 10 lần là có thể chấp nhận được.
Chính phủ tổng cộng phát ra 10.000 tờ giấy điều tra, thu hồi lại được 8126 tờ điều tra hữu hiệu.
Nhìn thấy kết quả này Lý Đào chủ động đế xuất kiến nghị hạn chế giá nhà đất trên cuộc họp thị trưởng.
Trong mắt Lý Đào, Liễu Tuấn làm cuộc điều tra này là nhắm vào hắn, Liễu Tuấn không muốn trước khi hình thành được nhất trí mà đã đưa lên thường ủy, dù sao hạn chế giá phòng chủ yếu là chuyện thuộc kiến thiết kinh tế, bên chính phủ không thống nhất, do bí thư đề xuất ra thì không hay lắm.
Bị thư thành ủy không dung được người khác, đó là thiếu sót lớn.
Cho nên Liễu Tuấn mới lấy "dân ý" ra "cưỡng chế" Lý Đào "khuất phục", nếu Lý Đào "không chịu tỉnh ngộ", Liễu Tuấn sẽ đưa ra thường ủy thảo luận.
Dù sao y có cớ rồi.
Như thế là uy tín của Lý Đà sẽ bị đả kích nghiêm trọng, các cán bộ sẽ hiểu bí thư và thị trưởng không cùng đường, mà hiện giờ Liễu Tuấn ở Ngọc Lan có thể nói là nhất thống thiên hạ, giả sử để các cán bộ có ấn tượng này, uy tín chưa được dựng lên đã bị tước giảm.
Lý Đảo không thể mạo hiểm.
Trong mắt các phó thị trưởng, Lý Đào đọc được vẻ châm chọc, điều này làm Lý Đào rất căm tức. Chắc chắn mọi người đề cho rằng Lý Đào bị khuất phục rồi, trước kia không thống khoái chấp nhận đi có phải hay không? Cần gì phải làm cho mình mất mặt, lại còn khiến Liễu Tuấn tức giận.
Có điều Lý Đào che dấu tức giận rất tốt, không hề thể hiện ra chút nào.
Tới bây giờ hắn vẫn chưa tìm ra được một cấp phó nào chấp nhận theo hắn làm đồng minh, không phải chính phủ Ngọc Lan liền thành một khối, các phó thị trưởng đều bị Liễu Tuấn cảm hóa, mà đoán chừng không có người nào có bản lĩnh đó. Nhưng các phó thị trưởng không thừa nhận Liễu Tuấn, không đại biểu bọn họ thừa nhận Lý Đào.
Chọn phe tất nhiên theo bí thư thành ủy thích hợp hơn.
Nhưng dù sao Lý Đào có một vị bí thư tỉnh ủy đằng sau, đó là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Đối với việc sử dụng cán bộ phó sở trở lên Thai Duy Thanh hiển nhiên có quyền chủ đạo hơn Liễu Tuấn, chỉ cần thao tác thỏa đáng, Lý Đào vẫn có hi vọng lập nên nhân mã của mình ở chính phủ, cho dù không thể đối kháng với Liễu Tuấn, cũng không tới mức quá cô lập.
Thực sự không tìm được một người ủng hộ trong các phó thị trưởng, với Lý Đào mà nói, đó là thất bại triệt để.
Lý Đào chủ động đề xuất ra, cơ bản được toàn phiếu thông qua.
- Các đồng chí, hạn chế giá nhà đất là một chuyện tốt, lợi nước lợi dân, thể hiện trọn vẹn tôn chỉ chấp chính vì dân của đảng ta... Có điều, nói thực đưa ra quyết định này không dễ, cho dù là trên khắp cả nước, bán đất luôn là nguồn thu chủ yếu của chính phủ, Ngọc Lan chúng ta vì hạnh phúc của toàn dân , nhịn đau hạ quyết tâm hạn chế giá nhà đất, không tranh lợi với dân, đồng thời cũng đối diện với thu nhập tài chính thiếu hụt, khó hỗ trợ cho thành phố phát triển cao tốc. Khi trao đổi chuyện này cũng Liễu bí thư, Liễu bí thư chỉ thị phải nghĩ cách mở ra nguồn thế mới, tăng đường thu nhập cho tài chính thành phố. Tôi cho rằng chỉ thị này của Liễu thị trưởng nói trúng điểm cốt lõi, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác, nếu không thành phố phát triển chậm quá chậm, được không bằng mất....
Ánh mắt Lý Đào liếc qua mọi người, cuối cùng dừng trên mặt Chung Vĩnh Minh.
- Chung thị trưởng, mảng kêu gọi đầu tư do đồng chí chủ trì, làm sao để thu hút nhiều nhà đầu tư tới thành phố chúng ta kiến thiết, là điều tối quan trọng cho sự phát triển của chúng ta vài năm sau, phài làm phiền đồng chí rồi. Tranh thủ trong năm nay tổng đầu tư không thấp hơn 5 tỷ.
Lý Đào âm thầm đeo vào kim cô cho Chung Mĩnh Minh.
Chung Vĩnh Minh gật đầu: - Tôi nhất nỗ lực làm tốt công tác này.
Lý Đào mỉm cười: - Chung thị trưởng, không phải là nỗ lực làm tốt, mà phải tranh thủ hoàn thành hoặc vượt chỉ tiêu, tôi hi vọng chính phủ thành phố có thể thiết thực nắm giữ tiến độ công việc.
Nói trắng ra là báo cáo cho Lý Đào hắn.
Chung Vĩnh Minh lạnh nhạt nói: - Tôi sẽ báo cáo cho Lý thị trưởng.
Lý Đào gật đầu không nói thêm nữa.
Sau khi thông qua trên cuộc họp thị trưởng, Lý Đào chủ đầu cầu kiến Liễu Tuấn trao đổi, sau đó Liễu Tuấn đưa kiến nghị này ra trên cuộc họp thường ủy.
Một vấn đề trong đại như thế, chỉ thông qua trên cuộc họp chính phủ, hiệu lực tựa hồ có thiếu sót, phải do thường ủy thảo luận thông qua, đóng dấu đỏ mới là nghiêm túc.
Huống hồ khi Lý Đào trao đổi với Liễu Tuấn cũng chỉ nói là cuộc họp thị trưởng thảo luận thông qua, chưa hình thành quyết định văn bản, ở việc này Lý Đào chủ động đem mình và chính phủ làm phụ tá, quyết định do Liễu bí thư.
Đó là chỗ cẩn thận của Lý Đào.
Hạn chế giá phòng rõ ràng do Liễu Tuấn kiên định ủng hộ làm ra, cuối cùng biến thành văn kiện chính phủ mà không phải văn kiện thành ủy, Lý Đào bị đẩy lên tuyến đầu, Lý Đào không có phong cách "có công lao thuộc về người khác, có vấn đề thuộc về mình" ấy.
Trách nhiệm phải do Liễu bí thư anh gánh vác.
Trên thường ủy kiến nghị này vẫn do Lý Đào đưa ra, đó là quy trình bình thường.
Có điều Lý Đào còn bổ xung nói rõ, cụ thể nói tới trọng điểm công tác năm nay của chính phủ là bổ xung nguồn thuế, đảm bảo khu Trường Hà và khu Hoa Lâm tiếp tục phát triển cao tốc.
Hắn nói với ý tứ rõ ràng, đó là thiếu tiền.
Căn cứ vào con số Lý Đào báo ra, tình hình tài chính của chính phủ năm nay sẽ vô cùng khẩn trương, thu chí không cân bằng, bội thu tài chính sẽ liên tục tăng lên. Cưỡng ép bình ổn giá nhà đất lợi cho dân, nhưng giá phải trả là tốc độ kiến thiết thành phố sẽ chậm lại.
Các thường ủy đều tinh như ma, ai chẳng hiểu ý của Lý Đào.
Lý Đào tôi kỳ thực không đồng ý với ý kiến này, chẳng qua vì áp lực đành phải làm thôi.
Lý Đào phát biểu xong, Liễu Tuấn không theo thông lệ nói các đồng chí cho ý kiến mà trực tiếp ra quyết định.
- Các đồng chí, kinh tế phải phát triển, thành thị phải phát triển, đó đều là vấn đề quan trọng. Nhưng chúng ta không thể đem áp lực kinh tế, thành phố phát triển cao tốc chuyển sang người dân. Giết gà lấy trứng, tranh lợi với dân, là chuyện ngu xuẩn không được làm. Liễu Tuấn sắc mặt nghiêm nghị.
Các thường ủy đều nghiêm mình, nhìn chăm chú vào Liễu bí thư, ban thường ủy tuy đổi không ít thành viên, nhưng khuôn mặt mới không nhiều, Phiền Chí Vĩ, Ngô Hưng Bình, Chung Vĩnh Minh, Lưu Du, Ngưu Tiền Tiến đều rất hiều tính cách của Liễu Tuấn.
Thông thường Liễu Tuấn tỏ thái độ khác bình thường, là đại biểu y đã hạ quyết tâm, không cho phép bất kỳ ai cản trở.
Trong ngôn tử của Liễu Tuấn, mập mờ phê bình Lý Đào không đem dân sinh đặt ở vị trí đầu tiên.
Mặt Lý Đào hơn nóng lên.
- Vừa rồi đồng chí Lý Đào đã nói, phải tăng cường mời gọi đầu tư, bồi dưỡng nguồn thuế mới, đây là điều chính xác. Tôi hoàn toàn tán thành, có điều chính phủ đề ra tiêu chuẩn 5 tỷ là quá ít, tôi cho rằng năm nay ít nhất phải đưa vào 8 tỷ đầu tư, vì hoàn thành nhiệm vụ này, tối kiến nghị phân phối nhiệm vụ, mỗi thành viên trong ban phải góp một phần sức lực, tôi nhận trước 2 tỷ. Liễu Tuấn nói hết sức kiên quyết.
Lời này của Liễu bí thư làm mọi người giật bắn mình.
Lại chơi phân bổ rồi.
Đây là việc không thuể tùy tiện nhận vào, chẳng may tỏ thái độ trên thường ủy rồi, cuối cùng không thể làm được, thì mất mặt lớn. Nhưng Liễu bí thư đã lên tiếng nhận 2 tỷ rồi, các thành viên khác không thể không tỏ thái độ.
- Tôi tán thành đề nghị của Liễu bí thư, tôi nhận 500 triệu.
Người nói câu này là tân trưởng phòng tổ chức Phiền chí Vĩ, giọng nói thong thả tỏ ra tự tin, Phiền Chí Vĩ trước đó công tác ở ủy ban mâu dịch, tiếp xúc với thương nhân khá nhiều, nên có chỗ dựa.
Vốn Lý Đào, Tạ Viện chưa tỏ thái độ, Phiền Chí Vĩ đã xen ngang có chút không hợp quy củ, nhưng hắn vẫn cứ làm thế.
Tiếp theo đó các thường ủy lần lượt tỏ thái độ, tính cộng lại được hơn 3 tỷ, nói cách khác nếu như chính phủ có thể hoàn thành mục tiêu 5 tỷ bọn họ định ra ban đầu, thêm vào chỉ tiêu các thường ủy nhận, khoản đầu tư mới năm nay có lẽ còn trên lời Liễu Tuấn nói là 8 tỷ.
Biểu hiện này của các thường ủy làm Liễu Tuấn khá hài lòng, cho dù suy nghĩ chân thật trong lòng mọi người ra sao, ít nhất bề ngoài tất cả đều hiểu quy củ, không có ý "phá đám" có điều lời tiếp theo của Liễu bí thư lại làm mọi người cả kinh.