- Hừ, Tương Lực, cậu tốt xấu gì cũng là một ông chủ mà nói không biết suy nghĩ, lần này tôi tha cho hắn, hắn không nhớ, lần sau sẽ còn gây họa, cậu tưởng ai cũng dễ nói chuyện như tôi à?
Vương Manh Manh giọng lạnh như băng, lén liếc nhìn sang bên Liễu Tuấn và Khâu Tình Xuyên, chỉ thấy hai vị đại lão gia đã nằm xuống, cần câu gác một bên, dáng vẻ rất thong dong, tựa hồ chuyện xảy ra bên này không liên quan gì tới mình nữa.
Tương Lực mồ hôi như suối, lúng ba lúng búng không biết phải làm sao, nghĩ một lúc cười xin lỗi Vương Manh Manh qua một bên gọi điện thoại.
A Tú nhỏ giọng nói với Vương Manh Manh: - Chị Vương, cô bé này là người cùng quê với em, cũng trong giới bọn em, nhỏ tuổi không hiểu chuyện, chị đại lượng tha cho nó một lần...
Vương Manh Manh nói: - A Tú, em không hiểu chuyện rồi, cô ta không đắc tội với chị!
- Vậy....!
A Tú ấp úng, nhìn sang bên kia, không biết lên tiếng thế nào.
Cô gái tóc vàng kia đã không dán hung hăn như vừa rồi nữa, cúi đầu xuống, nói nhỏ với tên nam nhân tóc vàng mấy câu, người hắn lên run lên, nhìn A Tú và Tiểu Nghiên, mặt xám như tro tàn.
Hẳn lúc này hắn đã nhận ra hai đại minh tình rồi, dù hai cô gái này đều hóa trang, nhìn thoáng qua khó nhận ra, nhưng được cô gái tóc vàng nhắc, tất nhiên là đã nhận ra.
A Tú và Tiểu Nghiên trong mắt người thường là nhân vật lớn lắm rồi, nhờ trước mặt Vương Manh Manh cũng không dám thở lớn lấy một cái, mình đắc tội với nhân vật gì đây.
- Giám đốc Vương.... Chị tôi mời giám đốc nhận điện thoại...
Tương Lực chạy tới trước mặt Vương Manh Manh đưa điện thoại tới.
"Chị hắn" chắc là người bạn kia của Vương Manh Manh rồi.
Vương Manh Manh cau mày, có chút khó chịu nhận lấy điện thoại ừ một tiếng.
- Manh Manh thật xin lỗi, Tương Lực không hiểu quy cù đưa khách tới đắc tội với chị, nể mặt tôi tha cho bọn chúng một lần được không?
Vương Manh Manh hừ một tiếng: - Quên đi, cô không cần xin nữa, có sao hay không phải nhở vận may của bọn chúng.
Nhìn một đám người theo Vương Manh Manh tới, Liễu Tuấn cười: - Khâu tỉnh trưởng, ngài ỷ thế ức hiếp người ta, ngài phi lễ với người ta trước, lại còn muốn người ta xin lỗi, quả nhiên là rất hoàn khố.
Khâu Tình Xuyên đau đầu.
Liễu Tuấn có cái thói quen đó, chỉ cần có chút cơ hội thôi là ra sức trêu hắn.
- A, Khâu tiên sinh, xin lỗi, tôi có mắt không thấy núi thái sơn...
Tên nam nhân tóc vàng đứng cách Khâu Tình Xuyên ba mét, nơm nớp lo sợ vài người thật sâu xin lỗi.
Khâu Tình Xuyên không nhìn hắn, phất tay một cái.
Tóc vàng không hiểu ý Khâu Tình Xuyên, cứ đứng ngây ra đó.
- Xéo đi.
Vương Manh Manh hầm hầm nói.
Tóc vàng như được đại xá, lập tức xoay người cùng mấy tên bạn chạy như bay, không dám quay đầu lại.
- Dạ, giám đốc Vương...
Tương Lực tươi cười, ấp úng muốn nói.
- Cậu cũng xéo đi, đừng ở đây làm người ta khó chịu.
Vương Manh Manh rất mất kiên nhẫn nói.
Tương Lực không dám nói thêm nửa câu, dẫn đám đàn em tránh đi thật xa.
- Anh, lần này anh thiệt lớn, bị đồng chí nào đó nắm được thóp rồi...
Vương Manh Manh ngồi bên cạnh Khâu Tình Xuyên cười hì hì, mắt lại cứ đảo trên mặt Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười phá lên.
Khâu thị trưởng mặt tím tái như gan lợn.
... ....
Cùng câu cá ăn cơm xong, Liễu bí thư mời Khâu Tình Xuyên và Vương Manh Manh tới nhà làm khách.
Vương Manh Manh mặt lộ vẻ tha thiết.
Khâu Tình Xuyên xua tay: - Thôi, Liễu thủ tướng bận việc, chúng tôi không tới làm phi nữa, lần sau đi.
Vương Manh Manh tức thì trở nên thất vọng.
Liễu Tuấn cũng không ép, tạm biệt rồi lái chiếc Audi A 8 về đại nội.
Liễu Tấn Tài và Nghiêm Ngọc Thành sau khi vào thường ủy, vì thuận lợi cho công việc, cũng vì công tác an toàn, văn phòng TW đề nghị họ chuyển vào trong đại nội ở.
Nguyễn Bích Tú phản đối kiến nghị này, lý do rất đơn giản Liễu Tấn Tài một khi làm việc là quên ăn quên ngủ, ở trong cônv viên Long Sơn, đi làm về còn hoạt động vài phút, vào trong đại nội rồi chỗ ăn ở làm việc hòa trộn với nhau, chẳng phải chút thời gian hoạt động một chút cũng không có?
Nghĩ cho sức khỏe của chồng, bà không muốn vào đại nội ở.
Cho dù đó là thanh địa vô số người khao khát.
Có điều cuối cùng vẫn chuyển vào theo ý Liễu Tấn Tài.
Ông nói: Nên phôi hợp với công tác các đồng chí cục cảnh vệ, nếu không sẽ phải gia tăng lượng công việc của họ.
Cuối cùng làm Nguyên Bích Tú bỏ ý kiến là do Giải Anh khuyên nhủ, nếu Nghiêm Ngọc Thành chuyển vào đại nội rồi, thì nhà họ Liễu cũng nên vào, tiện nọi chuyện hơn.
Với Liễu Tuấn thì y cũng muốn ở công viên Long Sơn hơn, ít quy củ cấm kỵ, nhưng cha đã lên tiếng rồi, Liễu bí thư nghe theo.
Nhìn biển số xa và Liễu Tuấn trong xe, cảnh vệ không kiểm tra nữa, đưa tay kính lễ rồi cho qua.
Liễu Tuấn về đến nhà thì Nguyễn Bích Tú và nhân viên công tác đang trò chuyện, thư ký công tác, thư ký sinh hoạt, cùng nhân viên công tác, giúp việc đều do văn phòng TW bố trí.
Thấy con trai về Nguyễn Bích Tú rất vui.
- Tiểu Tuấn về rồi à? Họp xong rồi sao?
- Dạ họp xong rồi, chiều còn đi câu cá với bạn.
- Bạn gì thế?
- Khâu thị trưởng của Giang Khẩu.
Nguyễn Bích Tú gật đầu, Khâu Tình Xuyên năm mới đều tới nàh bái phòng, Nguyên Bích Tú có thiện cảm với hắn, biết quan hệ của hắn và con trai không tầm thường.
- Mẹ, ba đâu? Nói chuyện với mẹ một lúc, Liễu Tuấn hỏi.
- Con biết rồi còn cố hỏi, ông ây lúc nào không làm việc? Vừa ăn cơm xong đã hẹn người nói chuyện, nghe nói là bộ trưởng bộ xây dựng.
Nguyễn Bích Tú không vui nói, tuy bà không can dự vào chính sự, nhưng ở thủ đô bao nắm, vẫn biết một số cán bộ phụ trách chủ yếu của bộ ủy ban quốc gia.
Liễu Tuấn cười: - Con qua xem, nếu ba nói chuyện xong rồi, con bảo ba đi lại một chút.
Nguyễn Bích Tú mỉm cười gật đầu.
Đứa con này luôn hiểu bà nhất.
Nơi nhà họ Liễu ở là một đình viện cổ kính, tường đỏ ngói xanh, rất nên thơ. Nhưng luận về mức độ thoải mái cho sinh hoạt không bằng biệt thự hiện đại của công viên Long Sơn, chẳng trách Nguyễn Bích Tú không chịu chuyển vào.
Liễu Tuấn đi bộ tới nơi công tác của Liễu Tấn Tài, thư ký trực ban thấy Liễu Tuấn liền đứng dậy chào.
- Còn chưa nói chuyện xong à?
Liễu Tuấn hỏi.
Thư ký lắc đầu: - Chưa, nhưng cũng sắp rồi.
Quả nhiên không bao lâu Thường Dĩ Tiến từ trong văn phòng Liễu Tấn Tài đi ra, vừa thấy Liễu Tuấn liền đi tới bắt tay: - Chào Liễu bí thư.
- Chào Thường bộ trưởng.
Đây không phải là nơi nói chuyện, Thường Dĩ Tiền chỉ hàn huyên với Liễu Tuấn vài câu rồi cáo từ rời đi.
- Ba tôi còn việc gì nữa không?
Thư ký lắc đầu: - Tạm thời không có, có điều công tác của thủ trưởng không bao giờ hết.
Liễu bí thư thở dài: - Tôi bảo ba tôi ra ngoài đi lại vài phút vậy, hoạt động một chút mới tốt.
Liễu bí thư quan tâm tới sức khỏe của cha không ai có thể ngăn cản được, liền đẩy cửa vào gọi một tiếng, Liễu Tần Tài lúc này mới biết con trai tới mỉm cười gật đầu, tinh thần có vẻ không tệ.
- Ba, ra ngòai một đi lại một chút, con đi với ba.
Liễu Tấn Tài không do dự mấy, vui vẻ đồng ý, hai tay chắp sau lưng đi ra ngoài văn phòng, Liễu Tuấn ở bên. Thư ký không theo quấy rầy cha con họ tâm sự.
- Tiểu Tuấn, con chuẩn bị hạn chế giá nhà đất ở Ngọc Lan à?
Liễu Tấn Tài thuận miệng hỏi.
- Ba triệu kiến Thường Dĩ Tiến là nói chuyện này phải không?
Liễu Tấn Tài gật đầu.
Con trai ông vẫn rất nhạy bén.
- Ba, thực ra giá nhà đất hiện nay vẫn con bình thường, dù so với nước ngoài hơi cao hơn một chút, nhưng so với mấy năm nữa là còn tốt chán.
Liễu Tấn Tài hỏi ngược lại: - Mấy năm nữa có khả năng giá sẽ vọt lên?
- Vâng, hiện giờ tài chính thu nhập địa phương các nơi trong cả nước có bộ phận lớn dựa vào bán đất, chính phủ địa phương vì gom góp được nhiều tài chính hơn khẳng định sẽ từng bước đẩy cao giá nhà đất, thêm vào thương nhân địa ốc tăng giá, tình hình không lạc quan.
Liễu Tấn Tài trầm ngâm không nói.
Liễu Tấn Tài nhìn bóng người gầy gò của cha không đành lòng, cha y đang đối diện với một cục diện gian nan biết chừng nào, người thường không rõ, nhưng y rõ. Hiện tượng kinh tế phát triển quá nóng ngày càng rõ ràng, ổn định vĩ mô là không tránh khỏi, nhưng lần này không nhắm vào một ngành nghề mà là tất cả nghành nghề phát triển quá nóng, tranh đấu TW và địa phương kịch liệt chưa từng có.
Từ mức độ nào đó mà nói Liễu Tấn Tài đang bị vây công.
- Ba, rất nhiều chính sách mẫn cảm, con có thể thử ở Ngọc Lan trước.
Liễu Tuấn nói.
Liễu Tấn Tài dừng bước nhìn con trai, ông đọc được một sự kiên cường trên mặt y, đột nhiên ông thở phào, dù thế cục gian nan thế nào, ít nhất có con trai đứng bên mình.