Trong trường bắn Bắc Sơn thuộc CLB Trường Thành, Hà Thắng Lợi gọi.
Liễu Tuấn lười biếng ngồi trên ghế, uống trà sữa nóng, tỏ ra thiếu hứng thú, thực tế y không hứng thú món bắn súng này, chủ yếu vì trình độ của y khá tệ, nếu y là siêu sạ thủ, chả cần Hà Thắng Lợi phải mời.
Trường bắn này từ quy mô tới trang bị không hề thua kém trường bắn của bộ đội chính quy, nơi người có máu quân sự thích nhất, thậm chí có rất nhiều quân nhân thích chạy tới đây bắn cho đã thèm.
Bội đội kiểm soát vũ khí nghiêm ngặt hơn ở đây nhiều, cán bộ bình thường không tệ tùy tiện nổ súng.
Lúc này chạy tới bắn súng, là do lòng Hà Thắng Lợi không yên, đã qua một đêm bệnh tình ông nội vẫn không thấy tốt hơn, Hà Thắng Lợi chạy tới đây để bắn súng xả hết bồn chồn trong lòng ra.
Gọi Liễu Tuấn không ăn thua, Hà Thắng Lợi càng thêm khó chịu, rống lên: - Lão Lại đổi súng.
Người phụ trách trường bắn lật đật chạy tới, cười giả lả hỏi: - Hà thiếu gia muốn đổi súng gì?
- Súng máy hạng nặng. Hà Thắng Lợi hầm hầm nói.
Lão Lại lè lưỡi, lại lật đật chạy đi.
Liễu Tuấn không khỏi kỳ quái: - Cái gì, nơi này còn có súng máy hạng nặng?
- Hắc, trừ phi cơ, đại pháo, xe tăng, vũ khí hạng nhẹ muốn gì có nấy... À, phải, cậu thích chơi một phát không, hay là tôi tìm cho cậu một khẩu súng bắn tỉa.
Hà Thắng Lợi liền dụ dỗ Liễu Tuấn.
Hắn biết Liễu Tuấn không thích bắn súng là do trình độ kém cỏi, nếu như dùng súng ống nhòm quang học, có lẽ đề cao độ chuẩn xác, nói không chừng Liễu Tuấn sẽ có hứng thú.
Liễu Tuấn kiếp trước cũng có một thời gian say mê quân sự, đương nhiên chủ yếu là đàm binh trên giấy, không có cơ hội thực tiễn mấy.
Liễu Tuấn xua tay.
- Mất cả hứng. Hà Thắng Lợi làu bàu.
- Thắng Lợi, Liễu bí thư đã không thích chơi súng thì anh đừng miễn cưỡng nữa.
Lúc này một nam nhân anh vũ tuổi trên ba mươi ngồi bên cạnh Liễu Tuấn cười nói.
Hà Thắng Lợi không trả lời.
Nam nhân kia cũng chẳng để ý tới hắn, lấy thuốc lá ra đưa cho Liễu Tuấn một điếu, mời: - Liễu bí thư, mời hút thuốc.
Đó là Vũ Chính Hào, con trai của Vũ Hoàng Hà, tuổi hơn Vũ Chính Hiên một chút, hiện giờ đang phục vụ ở bộ đội biên phòng quân hàm đại tá. Bộ đội biên phòng trên danh nghĩa là biên chế cảnh sát sát vũ trang, thực tế thuốc sự quản lý của bộ công an. So ra Vũ Chính Hào tính tình hoạt bát hơn Vũ Chính Hiên một chút, có điều cũng không nói nhiều lắm, cơ bản cũng có thể tính vào loại hình trầm ổn hướng nội.
Vì Vũ Chính Hào trước kia thường xuyên chấp hành nhiệm vụ ở bên ngoài, nên hắn và Liễu Tuấn không gặp nhau nhiều lắm, không thân thiết được như Liễu Tuấn và Hà Thắng Lợi, nên xưng hồ cũng chính thức, không gọi thẳng tên. Lần này Hà lão gia tử ngã bệnh, tất cả con cháu trực hệ hai nhà Hà Vũ đều trở về.
Hà Thắng Lợi hôm nay ra ngoài bắn súng cũng gọi cả hắn theo.
Không bao lâu sau, Lão Lại chỉ huy mấy nhân viên đang thở hồng hộc vác một món đồ chơi lớn đen xì xì tới, đúng là một khẩu súng máy hạng nặng sản xuất trong nước, mô phỏng súng máy tầm trung của Liên Xô.
Hà Thắng lợi cần món đồ chơi lớn đằng đằng sát khí này, chính là muốn nhờ nó để phát tiết bực bội đè nén trong lòng.
Khi nhân viên trường bắn mở một rương đạn lấy một giây đạn ra, chuẩn bị lắp vào súng thì Liễu Tuấn nói: - Thôi đi, đừng lắp vào nữa, đem trở về.
Lão Lại và nhân viên công tác đứng đờ ra đó, không biết phải làm gì.
- Thắng Lợi, bây giờ là lúc nào rồi anh còn làm chuyện vớ vẩn đem sức lực vào cái chuyện này. Liễu Tuân lạnh nhạt nói, phất tay với lão Lại, nói: - Mang đi đi.
Thấy Hà Thắng Lợi không có thái độ gị, Lão Lại không dám chần chừ, lại sai đám nhân viên thửo hồng hộc vác khẩu súng lớn và rương đạn trở về.
Liễu Tuấn đứng dậy nói: - Đi thôi, về câu lạc bộ uống rượu.
Hà Thắng Lợi liền bĩu môi.
Nếu như Liễu Tuấn nói tới hoạt động giải trí gì khác còn được, đây lại nói uống rượu, chẳng trách Hà Thắng Lợi lại bĩu môi.
Liễu tuấn chẳng để ý tới cái bộ dạng của Hà Thắng Lợi, cùng Vũ Chính Hào đi thẳng ra cửa, Hà Thắng Lợi bĩu môi một hồi chỉ đành đi theo, không lâu sau xe đã trở về Clb Trường Thành.
Vũ Chính Hào nói: - Đợi một chút đi, Ngả tham mưu trưởng và giám đốc Cổ sắp tới rồi.
Khi ở trên xe, Vũ Chính Hiên đúng là dùng điện thoại thông báo cho hai người bạn tới cùng, Ngả tham mưu trưởng tên đầy đủ là Ngả Chấn Binh, cũng làm ở bộ đội biên phòng, còn giám đốc Cổ là giám đốc hải quan ở phía đông, đều là những cán bộ đang tuổi sung sức. Theo Vũ Chính Hào giới thiệu, Ngả tham mưu trưởng xuất thân thế gia, cha hắn là cấp dưới cũ của Vũ lão gia tử, Vũ lão gia tử từng cứu mạng cha Ngả tham mưu trưởng, sau cha Ngả Chấn Bình chế trong thời đại loạn, Vũ lão gia tử chỉ thị cho Vũ Hoàng Hà đưa Ngả Chấn Bình khi đó gần 15 tuổi vào quân đội bảo vệ, từ đó trở đi Ngả Chấn Bình luôn coi nhà họ Vũ là gia đình của mình, lấy lễ của cháu đối đãi với Vũ Hoàng Hà, gọi Vũ lão gia tử là ông nội, vì thể Ngả Chấn Bình cũng được coi là con cháu đích hệ.
Giám đốc Cổ cũng là hậu đại thế gia vọng tộc, anh em đồng hao của Vũ Chính Hào, hai anh em tâm đầu ý hợp hết sức thân thiết.
Liễu Tuấn đều lần đầu gặp hai người đó, Vũ Chính Hào kiến nghị đợi ở đại sảnh là cấp thể diện cho hai người đó, Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu ngồi xuống, Vũ Chính Hào và Hà Thắng Lợi ngồi xuống hai bên.
- Chà, là Tuấn thiếu gia đây mà, ha ha, Thắng Lợi cũng có mặt này...
Cùng với cái giọng vịt đực đó, Liễu Tuấn nhìn thấy một bóng người gầy đét loạng choạng từ trong CLB Trường Thành đi ra.
Thấy người này Liễu Tuấn không khỏi cau mày lại.
Nam nhâm gầy đét này, chính là Trần Vệ Tinh công tử Trần phó chính ủy quân khu thủ đô, một con nghiện, Trần Vệ Tinh từ sau khi xuất hiện ở thủ đô hoạt động hết sức tích cực, liên tục ra vào các CLB xa hoa, rất là hào phóng, mau chóng trở nên quen thuộc giới hoàn khố.
Bình thường mà nói, đám hoàn khố thủ đô cũng chia ra mấy nhóm liền, mỗi nhóm có "lãnh tụ" riêng, ví như Cao Nhị và Hà Thắng Lợi, ai nấy đều có một đám tiểu đệ đi theo cổ vũ, đàn em Hà Thắng Lợi có không ít con cháu quan lớn chinh trường. Còn bên Cao Nhị thì lấy đám con cháu chính giới làm chủ. Những nhóm hoàn khổ khác nhau, thường đều có chốn ăn chơi riêng, vị dụ đám đàn em thân tín của Cao Nhị rất ít khi tới CLB Trường Thành, đám tiểu đệ tâm phúc của Hà Thắng Lợi thường cũng chẳng tới CLB Quảng An, ngoài ra có một số tên hoàn khố thuộc loại như Trần Tinh Vệ, tạm thời không có lão đại, tham gia hết nhóm nọ tới nhóm kia, bộ phận này là thiểu số, gia tộc không hiển hách lắm.
Theo lời Hà Thắng Lợi, Trần Tinh Vệ vòng qua vòng lại hết các nhóm, tựa hồ có mục đích, chính là tiếp thị "làm ăn".
Còn về phần Trần Tinh Vệ làm ăn cái gì, Liễu Tuấn cũng có thể đoán ra.
Có điều Hà Thắng Lợi nói Trần Tinh Vệ có hai món làm ăn, một món là "nghề cũ", nhìn cái dáng vẻ da bọc xương của hắn là biết rồi, thứ hai là dẫn gái, nghe nói hắn có quan hệ với nhóm biểu diễn nghệ thuật nào đó ở đông nam, thường xuyên giới thiệu những cô gái tươi ngon cả Giang Nam cho giới hoàn khổ thủ đô.
Trần Vệ Tinh làm như thế Liễu Tuấn đoán chừng trừ tiếp thị làm ăn ra, e rằng cũng là nhu cầu của phép tắc sinh tồn, "nghề cũ" của hắn có nguy hiểm tương đối lớn, nếu như làm to chuyện ra, chỉ dựa vào chiêu bài Trần phó chính ủy chắc gì đã bảo vệ nổi, nếu như kéo theo một số tên hàon khố có bối cảnh lớn vào nhóm của mình, người khác nhắm vào hắn cũng phải cẩn thận hơn nhiều, đó gọi là ném chuột sợ vỡ đồ quý.
Trần Vệ Tinh nhìn thấy đám người Liễu Tuấn thì cười hì hì, cứ như hai bên là bạn tốt lâu năm, hoàn toàn chưa từng xảy ra chuyện gì không vui, hơn nữa chỉ có hắn mới kiên trì gọi Liễu Tuấn là "Tuấn thiếu gia".
Có lẽ cái chức vụ phó bí thư tỉnh ủy làm cho Trần Vệ Tinh cảm thấy áp lực quá lớn.
- Hà thiếu gia hôm nay còn có tâm tư đi thả lỏng cơ à? Ha ha , khí độ này của Hà thiếu gia thật đáng nể, bội phục bội phục.
Trận Tinh Vệ mặt cười cười, cất giọng vịt đực nói oang oang, giơ ngón tay cái chỉ còn có xương lên, vẻ mặt rất cổ quái.
Sắc mặt Hà Thắng Lợi tức thì tìm tái, trừng trừng nhìn Trần Vệ Tinh, tựa hồ chỉ cần một lới không hợp là động thủ.
Trần Vệ Tinh không thèm đẻ ý, nói với Liễu Tuấn: - Tuấn thiếu...
- Xéo!
Liễu Tuấn thình lình trầm giọng quát.
- Cái gì?
Trần Tinh Vệ mắt tròn mặt dẹt, tựa như không sao tin được.
Liễu Tuấn phất tay, mặt lộ vẻ cực kỳ căm ghét, cứ như xua đuổi một con ruồi.
- Nghe thấy không? Liễu bí thư bảo mày xéo đi! *** mày xéo càng xa càng tốt.
Hà Thắng Lợi đứng bật dậy rống lên, hai con mắt như muốn phun ra lửa