Trực Tiếp: Ta Là Người Dẫn Đường Nổi Tiếng Toàn Giới

Chương 7: chuyến tàu cuồng loạn (4)



Chương 7: chuyến tàu cuồng loạn (4)

Tàu hàng phòng bếp nằm ở cuối khoang thuyền.

Lucas đẩy cửa đi vào, đúng lúc bây giờ đang là thời gian ăn tối, nhà ăn cực kỳ bận rộn. Đầu bếp chính liếc mắt nhìn hắn một chút nói, “Tại sao bây giờ mới đến? xe ăn đẩy ra ngoài đi.”.

“A, được rồi!”.

Tuấn đi qua đó, đột nhiên để ý đến góc bếp.

Một tỷ tỷ cao tầm Mét Bảy với mái tóc đen buộc gọn lại sau đầu, cùng với khuôn mặt nhỏ như búp bê, nhìn qua thì khoảng 18 hoạc 19 tuổi cũng được gọi là một nữ thần a, lão cha của hắn là hoa hoa công tử thì nữ thần như nào hắn chưa thấy, tui là hắn không thích làm hoa hoa công tử như lão cha nhưng ngắm nhìn mỹ nữ thì ai không thích.

“Oa, chủ bá, đó là nữ thần, cầu chủ bá xin cho ta in4 của nàng.”.

“Chủ bá bị rơi vào hố nữ thần, hu hu hu.”.

Lucas thu hồi ánh mắt, đem trên bàn đồ ăn để lên chiếc xe đẩy.

“Em trai gì đó ơi, chị nghe nói dự báo trên biển sắp có bão, mọi người đều đang kiểm tra các container, nên em mang cơm lên dùm chị nha.” Nữ đầu bếp một bên thuần thục xào rau, một bên vừa cười vừa nói. Giọng nói như những cơn gió xuân mang theo mùi hương nhè nhẹ của hoa cỏ khiến đầu óc sau lâu ngày căng thẳng như được chữa lành.

“A, vâng ạ.”.

Lucas gật gật đầu, liền lấy hết đồ ăn bầy vào trong xe đẩy.

“À đúng rồi tỷ tỷ, bão táp khi nào đến vậy ạ, sẽ rất nghiêm trọng sao?” Lucas hỏi.

Sinh tồn trò chơi chẳng lẽ chính là t·ai n·ạn trên biển?.

“Là có một chút lớn, nhưng không cần sợ đâu, chị hỏi thử thuyền trưởng rồi.” Tỷ tỷ vừa nói vừa lau dọn bếp, “Thuyền hàng chúng ta lớn như này nên không sao, trọng lượng tầm mấy nghìn tấn, xảy ra chuyện phần trăm còn thấp.”.

Hắn thì sợ nhất loại này tự tin.

Tuấn khóe miệng có chút dật dật, cảm giác t·ai n·ạn trên biển chắc tám chín phần mười.

Sau khi mang suất ăn đưa cho hết mọi người ở trên boong tàu, còn một suất liền là cháu của trưởng tàu còn đang nghỉ ngơi ở trong phòng, Lucas đem cửa phòng mở ra, trong phòng một màu đầy u tối, có một mùi h·ôi t·hối như mùi động vật c·hết lâu ngày sộc lên mũi khiến hắn phải lấy tay che lên mũi. Ngày hôm qua hắn tới dọn còn bình thường, hôm nay lại khiến hắn có cảm giác lạnh gáy.

“Ca ca, Ta đến đưa cho ngài thức ăn.”.

Hắn định mở đèn trong phòng ra thì trong phòng lập tức vọng ra một tiếng đầy khàn khàn “Lập tức tắt đèn ngay!”.

Lucas cả người giật nảy lên, bị bên trong giọng nói dọa sợ, lập tức đem đèn tắt đi, rồi đi nhẹ nhàng từng bước đến trước cửa, đứng ngoài phòng của hắn.

“Ngài không có việc gì chứ?” Lucas hỏi.

“Không có việc gì, ta chỉ là cảm giác mắt không được tốt.” Toàn thanh âm có chút kì quái.

“Hẵy đưa đồ ăn vào đây cho ta.”.



Lucas nhìn lại hộp đồ ăn còn lại, chần chờ một lát, không hiểu tại sao trong lòng của hắn lại có cảm giác không nên đi vào.

“Chủ bá, ta có cảm giác không được ổn, chủ bá không cần vào trong a.”.

“Đúng vậy a, ta thấy hắn có chút quái quái”

Từ nhỏ đến lớn, Hắn trực giác vẫn luôn chuẩn, vì thế không cần mưa đạn nói hắn vẫn không định vào trong phòng.

“Toàn ca, em còn phải đưa người khác mang cơm nên em để cho anh ngoài cửa phòng nhé. Nếu anh còn cái gì cần dúp đỡ thì gọi em.”.

Lucas nói xong, không kịp để hắn nói cái gì liền đẩy xe ra ngoài đóng cửa lại.

“Có ai để ý đến thùng hàng toa A không? Hôm nay ta đi ngang qua đó, mùi sác động vật làm ta tí nữa nôn ra.”.

Đúng lúc hắn vừa vặn đi tới, liền nghe được mấy cái thuyền viên nói truyện.

“Nghe nói bên đó là cá đông lạnh mà, có thể là máy đông lạnh bị hỏng nên cá bốc mùi a.” Một người khác gật gật đầu tiếp tục nói, “Ta làm ở toa D cũng ngửi được mùi như này, tí nữa khiến ta ngất ngay lập tức. Nghe tàu trưởng nói chuyến này có thể là chở phân bón.”.

“Phân cũng không phải là mùi này a.”.

“Ngươi cũng đừng nói, để cho để lão tử tí còn ăn cơm?”.

Lucas ngay lúc này liền mang theo xe đẩy thức ăn đi ra Boong tàu thì mới để ý tới thời tiết.

Nhiệt độ không khí như cũ còn nóng bức, nhưng đã không còn nhìn thấy ánh trăng, trên bầu trời những đám mây lớn đang ùn ùn kéo tới, mặt biển sóng càng ngày càng dâng lên ngày càng cao.

“Ca ca, ta muốn hỏi một chút là bão khi nào tới?”.

“Chác có thể là buổi tối hôm nay đi.” Thuỷ thủ lúc này mới để ý đến Lucas, “Nhóc con, đây là lần đầu tiên làm việc trên biển phải không? vậy nhớ cẩn thận, tối có sóng lớn nên cẩn thận khi ngủ, có thể là sẽ bị ngã xuống đất.”.

“Dạ vâng.”.

Buổi tối.

Lucas đưa xong cơm liền quay trở lại phòng.

Bởi vì lo sợ gió bão, hắn vẫn luôn chú ý tình huống bên ngoài.

May mắn đã mua sẵn một con thuyền bơm hơi, nếu thuyền thật sự chìm, hắn cũng có thể dựa vào cái thuyền bơm hơi ở trên biển sống ba mươi ngày.

Tuấn nằm ở trên giường suy nghĩ, nhìn lên trên tường đồng hồ, hiện tại là 12 giờ 30.

Không nằm được bao lâu, tiếng tuông báo động khắp khoang thuyền đột nhiên vang lên cộng thêm bên ngoài nổi lên tia chớp cùng những con gió gào thét mà đến.

Lucas nằm trên dường khẩn trương chờ đợi. Bão táp lần này đối với con quái vật chở hàng trên biển khổng lồ này thiếu một chút uy lực. Lucas dựa cả người vào tường để cố gắng nghe thanh âm bên ngoài chỉ có thể nghe có chút mơ hồ tiếng sét đánh thanh âm.



So với cái này, hắn lại chú ý đến cái khác thanh âm.

“Toàn, Toàn ngươi làm sao vậy?”.

“A! Ngươi đừng cắn ta!”.

Trên hành lang truyền đến thanh âm của Trần Anh, thành viên thủy thủ đoàn, tuy là mới gặp một lần lúc mang cơm hộp, nhưng với tính cách nói chuyện hài hước thì hắn không thể nào nhận nhầm được.

“A chủ bá có nghe thấy tiếng hét bên ngoài không, có khi nào là ai đó bị rớt suống biển không?.”.

“Không thể nào, giờ này còn ai rảnh mà ra ngoài a.”.

“đại thần, à không đại ca của ta, ngài ra ngoài xem thử đi.”.

Không cần để mưa đạn nhắc, hắn cũng định mở ra xem thử.

Tuấn mở cửa xem, chỉ thấy rất nhiều người cũng như hắn ra xem.

Ở bên phải, cách phòng hắn một dãy hành lang, Trần Anh nắm lấy v·ết t·hương ở cánh tay đang còn chảy máu ra ồ ạt, thần sắc kinh hoảng mà từ trong phòng chạy ra.

Trên hành lang lại vang lên hoảng sợ thét chói tai, Mấy cái thuyền viên khác vội chạy đến dữ chặt lấy Toàn, lấy tạm cá khăn nhét vào miệng hắn, dùng dây thừng trói chặt hai tay hai chân, rồi ném lại hắn vào vào phòng.

Khi khống chế lại Toàn, có một vài người đều bị hắn cắn b·ị t·hương.

Trong đó nghiêm trọng nhất là lão Minh, trên cánh tay bị cắn rơi mất một miếng thị lớn, toàn bộ xương, mạch máu gân xanh đều bị lộ ra ngoài, khiến nó trông cực kì kinh khủng.

“Doạ c·hết bổn vương rồi.”.

“Ai cứu với, ta đã không nuốt nổi cơm.“.

“Có tỷ tỷ nào ở đây không, cầu an ủi.”.

Bác sĩ vội vàng chạy tới, kiểm tra cho bọn họ thương thế. Trên hành lang, Trần Anh cả người vần còn run rẩy không ngừng, nằm liệt ở trên hành lang thở hổn hển.

“Toàn hôm nay có chút quái quái.”.

Lucas mở cửa ra một cái khe hở, đem đầu thò ra hỏi, “Trần Anh thúc thúc, ngài không làm sao chứ? Toàn ca ca bị làm sao vậy ạ?.”.

.

Trần Anh thúc thúc vẫn luôn chảy máu trên vai, sắc mặt trắng bệch lắc đầu, “Toàn điên rồi, thấy người liền cắn. Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, chuyện này chúng ta sẽ xử lý.”.

“A, vâng. Thúc thúc để bác sĩ kiểm tra thử v·ết t·hương đi.”.

Lucas nhìn vào trên tay miệng v·ết t·hương, hỏi thăm một chút rồi đóng lại cửa phòng.



Đóng cửa lại song, một cảm giác lạnh gáy sau lưng, lông tơ đều phải dựng hết lên, 2 tiếng trước hắn còn đến phòng của Toàn để đưa cơm vậy mà.

Nhớ tới Trần Anh thúc thúc cùng những người khác bị cắn, Lucas bắt đầu cảm thấy có chút bất an. Xuyên qua lỗ mắt mèo nhìn về phía ngoài phòng, bên ngoài mọi người đều trở lại về phòng.

Mặt biển vẫn còn động, bão táp còn chưa qua đi.

Cả đêm, tiếng sấm sét ầm ầm cùng với những cơn gió lớn va đập vào các thùng container.

Trên biển ngày thứ bẩy, buổi sáng 8 giờ.

Lucas đi tới phòng bếp lấy đồ ăn sáng, “Lucas, sáng sớm tốt lành.”. Một giọng nói từ sau lưng vang lên.

“Amery thúc thúc, buổi sáng tốt lành a.”. Hai người lấy khay đồ ăn rồi cùng nhau ngồi một bàn ở góc phòng.

“Hôm qua ngươi có nghe thấy tiếng hét không?.”. Amery không đợi ăn song liền hỏi.



“Có a, hôm qua Toàn ca tự nhưng nổi điên cái gì liền nhìn thấy ai liền cắn người đó khiến hôm nay vài người phải đi c·ách l·y.”.

“có khi nào là đây là d·ịch b·ệnh l·ây n·hiễm không?.”. Amery dừng đũa lại hỏi.

“cũng có thể, nên bây giờ tốt nhất là không nên đi lại quá gần người khác, đó là những gì ta nghĩ, còn thúc thúc có tìm được cái gì lạ không?.”. Lucas hỏi.

“À đúng rồi, ngươi nói ta mới nhớ.”. Amery cố ngồi thẳng lên, hóp bụng lại tự hào nói, “Sáng nay ta hỏi mấy thuyền viên khác thì biết, bây giờ đang thiếu bác sỹ và dược phẩm nên phải tấp vào cảng gần nhất ở đây, không có gì sẩy ra thì khoảng 12 ngày nữa sẽ cập bến.”.

“Vậy có gì không bình thường thì thúc thúc hãy trốn trong phòng, có gì ta sẽ đến tìm ngươi.”.

“Được rồi a, có gì thì gặp lai sau.”. Amery gật gật đầu rồi đứng lên đi về khu mình làm việc.

Ngay lúc này mưa đạn đang chia thành hai phe.

“Tại sao chủ bá luôn phải phải bám theo Amery, Chác chắn là vì tiền.”.

“A, lầu trên chắc là ghen tị lắm.”.

“Chủ bá chỉ muốn càng đông người càng an toàn thôi, sao lại có nhiều người nghĩ là chủ bá lại phải ở cùng Amery là về tiền nhỉ?.”.

Lucas nhìn đến mấy mưa đạn này nhưng không quá để ý liền nói, “các ngươi lại cứ nghĩ ta tiếp cận Amery là vì tiền nhưng các ngươi nghĩ nhà ta thiếu tiền sao.”.

“Chủ bá không cần để ý, tỷ tỷ có thể nuôi ngươi.”.

“Hahaha, chỉ là dùng mặt để ăn cơm thôi chứ làm được cái gì.”.

Hắn cũng không quá để ý đến mấy cái vô ích mưa đạn mà đang vì chuyện của Toàn ca hôm qua mà bây giờ phải lau dọn hiện trường.



Lucas cầm cây dẻ lau nhà mà lau trên mặt đất v·ết m·áu. Đã bị khô lại thành từng ô máu lớn trên sàn, máu theo dòng nước mà trôi suống cống thoát nước, trên hành lang chỉ còn lại nước sát trùng.

Toàn ca ca bị nhốt lại trong phòng, vì phòng ngừa hắn cắn người, chỉ để lại trên cánh cửa một cái lỗ nhỏ, dùng cái gậy để đẩy khay đồ ăn vào phòng cho hắn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.