Hắn không thèm nhìn mưa đạn, vẫn ung dung mà đi lên. Trên boong tàu, có khoảng 50 người đang tụ tập nói truyện phiếm chia thành từng nhóm nhỏ.
Tuấn nhìn xung quanh thì để ý đến một góc, có một người trung niên khoảng 60 tuổi tóc bạc, da trắng, mặc đồ tui là cũ kĩ nhưng đứng từ xa thì khí chất trên người vẫn không thể nào dấu được, nói thật ra là hắn để ý vì khuôn mặt đó khá là quen nhưng không thể nhớ nổi đã thấy ở đâu.
mà ngay lúc này trong phòng chat đang loạn lên, “a chủ bá, đó có phải là Amery không.”.
“đó là Amery, ta nghe nói ông đó đột nhiên ngất lúc đang phỏng vấn mà, sao lại ở đây.”
“chủ bá đến ôm đùi, ông này là tỷ phú nước M đó”
Nhìn đến những mưa đạn này hắn nhíu mày, theo mưa đạn nói thì có rất nhiều người đột nhiên bị ngất do lý do nào đó chưa biết.
Lucas Đi lại gần dơ tay lên, “Xin chào, tự dới thiệu ta tên là Lucas, ông có phải là Amery không.”.
với khuôn mặt đầy ngơ ngác, ông quay mặt lại chỉ tay vào chính mình nói, “Ngươi gọi ta sao?.”. Theo bản năng mà dơ tay ra bắt bay với hắn.
“Đúng vậy, thúc thúc có phải là đột nhiên xuất hiện ở đây không.”. khuôn mặt của Amery bắt đầu cứng lại.
“Cậu… Cậu cũng vậy sao.” với cái giọng bắt đầu run lên.
“Tại sao thúc thúc lại suất hiện ở đây được vậy.”. Lucas nhíu mày
“Ta không biết a, chỉ nhớ mình đang được phỏng vấn thì tự nhiên đầu óc quay cuồng rồi tự nhiên xuất hiện ở đây.”. giọng có chút càng ngày càng nâng lên, khuôn mặt có chút kích động, “ta đã thử đi hỏi vài người trên tàu nhưng không ai nghe được thứ gì có liên quan đến trò chơi, ta tưởng chỉ có ta biết về cái này trò chơi a.”.
Hắn nhíu mày, hỏi “Thúc thúc hỏi mọi người trên tàu về trò chơi mà không ai nghe thấy sao?.”.
“đúng vậy a, ta hỏi mà họ như là không ai nghe thấy ta đang nói cái gì cả.”.
“Có thể họ là NPC nên họ không thể nghe, trên bảng thông báo hệ thống đã có nói là có tất cả 2.000 NPC.”. Lucas nói.
“Vậy chúng ta phải làm gì tiếp theo.”.
“Thúc thúc có chuẩn bị đồ ăn thức uống gì không?.”. Lucas hỏi.
“Ta không có, chỉ nghĩ đây là trò đùa.”. Amery giọng càng ngày càng nhỏ, mồ hôi rơi đầm đìa thấm ướt cả người.
“Nếu là trò đùa thì làm sao chúng ta có thể tự nhiên ở đây, có gì chúng ta cùng đi chung đi, vì đều là người trái đất mà.”. Lucas vui vẻ mà nói.
Mưa đạn đang càng ngày càng náo loạn. “ chủ bá, đó là ông nội ta, mong ngài có thể bảo vệ ông, bất kể là giá cả như thế nào đều được.”.
“Chúng ta là q·uân đ·ội nước M cầu mong ngài có thể bảo vệ ngài Amery, vì ngài Ameri rất quan trọng đối với nước M.”.
“Chủ bá ở đây toàn là đại lão a.”.
“Chủ bá từ nay sẽ được đại lão bảo kê rồi, ta không ghen đâu, hu hu hu.”.
Hắn không để ý đến mưa đạn mà đang bị thu hút bởi bên kia thuyền, có một nhóm người mặc đồ quân trang đang rút máu từng người rồi bỏ vào tủ đông.
Lucas cùng Ameri bắt đầu sếp hàng để chuẩn bị đến lượt, khi đến lượt hắn có một dáng người cao to gần 2 met da có chút ngăm, tay cầm súng liền đến gần hắn, “này nhóc con, để tay lên bàn để chúng tôi rút máu.
“Thúc thúc, có thể nói một chút là tại sao lại rút máu được không ạ?.”. Lucas mặt nở một nụ cười đầy vô hại, hỏi.
“Chúng ta cũng không biết, vì đây là mệnh lệnh từ cấp trên.”.
Hắn thì đang suy tư, không biết cái tên chuyến tàu cuồng loạn có liên quan gì đến rút máu này không, chuyến tàu thì dễ hiểu rồi còn cuồng loạn có nghĩa là gì không biết.
sau khi rút máu và kiểm tra song thì Lucas bắt đầu quay về làm việc của hắn, còn Amery thì phải quay lại khu thùng hàng để làm việc, hẹn nhau sẽ gặp mặt ở canteen giờ ăn trưa.
Ở trên tàu hắn chỉ cần dọn dẹp ở khu công cộng thôi, còn thời gian còn lại có thể nghỉ ngơi.
Đến giờ ăn trưa, hắn cùng Amery gặp nhau ở canteen, liền cùng nhau xếp hàng lấy đồ ăn ngồi chung một góc.
Đồ ăn chỉ có là chứng rán và vài rát bánh mì rất là bình thường nhưng lại khiến Amery ăn như gió cuốn, nhìn thôi cũng biết làm việc mệt mỏi và đói như thế nào. sau khi ăn sạch bách toàn bộ Amery liền hỏi, “ chúng ta liền làm gì tiếp theo vậy.”. Tui là hỏi một người đáng tuổi cháu mình có chút ngượng nhưng khi nhìn thấy Lucas thì lại có cảm giác có thể tin tưởng.
Lucas lúc này thì còn đang nghĩ về việc rút máu để làm gì thì bị lời nói của Amery kéo về hiện thực, “Thúc thúc nói cái gì vậy a?.”.
Amery cũng là lão cáo già trong giới kinh doanh nên nhìn qua cũng biết Lucas không phải người có thân phận bình thường, cái khí chất không thể nào nói dối được.
“À, ta định hỏi là chúng ta phải làm gì tiếp theo?.”.
“Thúc thúc có tìm được manh mối gì không.”. Lucas liền hỏi.
“Không có a.”.
Hắn nhíu mày nói, “theo những manh mối ta tìm hiểu được là có thể liên quan đến vụ lấy máu”
“Tại sao?.” Amery hỏi.
“Nghĩ thử xem, tại sao lại tự nhiên cần máu, ta đã hỏi thì đây là lần đầu tiên có việc như này.”.
“Cũng có thể là họ đang nhiên cứu gì đó a?.”.
“Ta cũng nghĩ vậy, cứ tìm hiểu xem chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo rồi tính, phải cẩn thận mọi thứ không được lơ là.”.
“được rồi vậy gặp lại sau.”. hai người đứng dậy, chia nhau ra về khu riêng mình làm việc.
“Mọi người, có ai để ý ngày đầu tiên không, trên thông báo có ghi là 10 người chơi nếu tính chủ bá và Amery là người chơi thì là còn 8 người nữa chưa suất hiện a.”.
“Lầu trên nói vậy có nghĩa là tất cả người chơi đều là những người bị ngất sao.”.
“Vậy theo như thông báo nói là nếu c·hết trong này thì ngoài đời cũng vậy sao?.”.
“A không lẽ mọi người nghĩ chủ bá xuyên qua thật sao?.”.
“Lầu trên chú ý a, ai có thể mời Amery về diễn được chứ, trừ khi chủ bá có thân phận đặc thù nào đó.”.
Nhìn liếc qua mưa đạn, Lucas liền nói, “Mọi người nói đúng, chắc chắc sẽ có tổng cộng 10 người chơi nhưng đó sẽ là ai thì ta không biết, phải đi tìm.”. Hắn không để ý thêm đền phòng chat liền bắt đầu làm việc tiếp.
Liền như vậy bình an vượt qua sáu ngày, gió êm sóng lặng.
“Ta ngồi ngắm chủ bá được sáu ngày rồi mà không có gì sẩy ra cả a”
“Tản đi a, cả ngày xem chủ bá lau dọn có nghĩa gì.”.
không biết trò chơi này rốt cuộc là như thế nào, nhưng từng ngày trôi qua trong lòng lại càng ngày càng bất an.
Ở trên tàu, thời gian chờ đợi luôn là dài dằng dặc.
“Lucas, ngươi bây giờ rảnh thì làm thêm ở nhà ăn đi.”. Một giọng nói từ sau lưng đột nhiên vang lên.
Nghĩ cái gì tới cái đó.
Mới cảm giác mình quá nhàn rỗi nghỉ ngơi thì đột nhiên sếp thấy mình quá rảnh liên cho thêm việc để làm vậy, “Ngươi đến giúp việc làm bếp cho Toàn đi, hôm nay nó có chút không thoải mái.”.
“A, biết rồi.”.
Lucas gật gật đầu, Toàn là cháu của mặt chữ điền trung niên nên rất là chiều chuộng, hắn đối với thủy thủ khác rất là ngạo mạn và rất hay chỉ tay năm ngón mặc dù hắn không làm được cái gì, thế cho nên đối với hắn thì người này rất là không thích.
“Oa, chủ bá bây giờ bị bóc lột sức lao động.”.
“Hahaha, Ông già này không khác gì ông sếp bốc lột sức lao động nhân viên.”.
“Khụ Khụ, ta chỉ là nghỉ ngơi dưỡng sức chứ không phải là lười.”. Mặt càng ngài càng đen, nghiến răng nói.
“Đúng rồi, đúng rồi, chủ bá chỉ là nghỉ ngơi thôi chúng ta biết mà.”.
“Chủ bá nghỉ ngơi dưỡng sức thôi ta tin chủ bá nha :)).”.
“Hư, ta không thèm để ý các ngươi nữa đừng làm phiền ta.”. Hùng hùng hổ hổ tắt đi mưa đạn không thèm để ý đến.