“A, vậy nội dung phim là gì vậy, tỷ tỷ?” Lucas nghiêng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò, giọng nói mang theo chút hứng thú.
Trên thực tế, kiếp trước của hắn vì kiếm tiền sinh hoạt mà không có thời gian để xem bất kỳ bộ phim nào. nên không biết cũng là bình thường.
Emma thấy vậy thì bắt đầu trở nên nghiêm túc nói. “Nội dung á? Thì nói về một nhóm người sống trong chung cư, thì bỗng nhiên một ngày toàn thế giới bị quái vật hóa. Mấy con quái vật ấy đều là do cảm xúc mãnh liệt của con người biến thành, ví dụ như khao khát sức mạnh, sợ hãi, hay hối tiếc…”
“Vậy tang thi hôm trước có liên quan gì đến cái này?” Amery bất ngờ lên tiếng.
Lucas có chút suy tư, trong đầu đang nhớ lại mọi chuyện ngày hôm ấy. “Có thể là do chúng ta không mở cửa cho nó, khiến nó trở nên tuyệt vọng rồi biến dị thành như vậy, nhưng đó chỉ là suy đoán mà thôi.”
“Vậy chúng ta có đủ thực phẩm để vượt qua mười tám ngày tới không?” Emma hỏi, giọng có chút lo lắng, ánh mắt không giấu được sự bất an.
Amery quay sang nhìn Lucas, đôi mắt đầy sự kỳ vọng chờ đợi câu trả lời từ hắn.
“Nếu ăn tiết kiệm thì miễn cưỡng có thể vượt qua,” Lucas nói, giọng đầy chắc chắn.
“Nhưng chúng ta không thể chủ quan. Một khi hết thực phẩm, tình huống sẽ trở nên rất khó khăn. Vì vậy, việc tìm thêm nguồn thực phẩm vẫn là ưu tiên số một.” Amery nói, giọng trầm trầm mà tràn đầy uy nghiêm, như thể là trưởng bối đang quan tâm đến đám trẻ trong nhà.
Lucas cùng Emma không hẹn mà cùng gật đầu.
[ Trên biển ngày mười hai an toàn vượt qua. ]
[ Trên biển ngày mười ba an toàn vượt qua. ]
[ Trên biển ngày mười chín an toàn vượt qua. ]
“Oa, chúng ta đã trải qua hai mươi ngày rồi, cứ như vậy thì không có gì quá khó nhỉ?” Emma vừa nói, vừa cười tươi như ánh nắng ban mai ấm áp.
“Nếu cứ như này thì càng tốt chứ sao, chúng ta không cần phải quá lo lắng,” Amery vừa nói vừa khẽ vươn vai.
“Nhanh đi, ta ra tứ quý chặt hai!” Lucas vẻ mặt đầy tự tin nói.
“A, ngươi đây là ăn gian! Rõ ràng là ngươi không có đôi K!” Amery gào lên, mắt trợn trừng nhìn Lucas, tay chỉ thẳng vào mấy lá bài trước mặt hắn.
Lucas nhún vai, vẻ mặt vô tội cùng ánh mắt đầy ý cười. “Thúc thúc có chứng cứ không? Bài đây là của ta, chẳng lẽ nó tự xuất hiện chắc?”
Emma ngồi bên cạnh, không nhịn được cười liền hùa vào. “Đúng vậy, thúc thúc thua thì phải nhận, đừng gào lên như vậy. Trên mặt lại nhăn nhó làm nét vẽ lại càng hài hước hơn đấy!”
Amery sững người lại, có cảm giác như b·ị đ·âm thêm một nhát đao vào v·ết t·hương. “Hai người các ngươi... có phải đang liên thủ chống lại ta?!” Mặt của Amery càng ngày càng đỏ, nghiến răng nói.
“A, ta đây là người thành thật, thúc đừng tưởng mình lớn mà vu oan người vô tội,” Lucas vẻ mặt đầy nghiêm túc, nhưng khóe miệng khẽ cong vì cố nén cười đã bán rẻ hắn.
“Ngươi… ngươi…” Amery tức đến mức tay run lên, chỉ vào Lucas mà không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.
Toàn bộ cảnh này đều được chiếu đến phòng phát sóng.
“Ha ha ha, chủ bá đây là bắt nạt người già.
“Chủ bá yên tâm, ta sẽ không nói với Amery là hai người đổi bài đâu.”
“Chủ bá cùng Emma tỷ tỷ chưa bị vẽ nét nào lên mặt cả, nhìn lại khuôn mặt của Amery là ta không nhịn được.”
“Nào mọi người, chúng ta không được cười người già, nhưng nếu không nhịn được thì cứ cười đi, ha ha ha.”
Ngay lúc này, ở bên dưới Boong tàu truyền đến thanh âm.
“Làm, làm gì?.”
“Các ngươi không thể như vậy!.”
“Cứu.”
“Thanh âm đột nhiên im bặt.”
Cả ba người không hẹn mà cùng chạy đến bên cửa sổ, ánh mắt căng thẳng nhìn xuống bên dưới.
Đúng lúc này, một bóng người bắt ngờ bị ném mạnh ra khỏi phòng bếp. Lucas trừng lớn mắt, cả cơ thể như cứng lại. Người này không ai khác mà chính là thuyền trưởng.
“Phòng bếp hình như đã xảy ra chuyện.” Emma giọng có chút run run nói.
Lucas nhìn không thấy cụ thể tình huống. Chỉ có thể thấy được cảnh thuyền trưởng bị lũ tang thi lao vào gặm đến mức lộ ra cả khung xương, chưa đầy 5 phút, cả cơ thể lung lay mà đứng lên, gia nhập vào đội ngũ tang thi bên trong.
Emma cùng Amery khi thấy cảnh tượng đầy huyết tinh này vì không thể chịu nổi mà chạy thẳng vào nhà vệ bắt đầu nôn khan.
Lucas từ trong không gian lấy ra cuốn sổ bắt đầu ghi lại.
[ Mất 5 phút để l·ây n·hiễm thành tang thi. ]
Cơ thể của thuyền trưởng sau khi nhiễm bệnh không có bất kỳ biến hóa nào quá rõ rệt, hoàn toàn trái ngược với những thay đổi kinh hoàng mà con tang thi hôm trước đã t·ấn c·ông hắn.
Điều khiến Lucas chú ý nhất chính là tại sao thuyền trưởng bị ném ra ngoài, bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Vừa suy nghĩ, Lucas theo bản năng quay về phòng. Vừa bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến hắn không còn lời nào để nói. Emma cùng Amery đang nằm vật ra sàn, cả hai gương mặt đều không còn huyết sắc.
“A, hai người đây là làm sao vậy?” Lucas cau mày, vẻ mặt đầy mờ mịt nhìn Emma cùng Amery đang nằm vật ra sàn. Giọng nói mang theo chút lo lắng.
Amery ngẩng đầu lên, vẻ mặt hốc hác không còn chút sức sống, giọng nói đứt quãng, “Ta… ta cảm giác trong bụng không được thoải mái.”
Chưa kịp nói dứt câu, hắn đã ôm miệng, lảo đảo đứng dậy phóng thẳng vào nhà vệ sinh. Tiếng nôn khan "oẹ, oẹ" vang lên không ngừng.
Amery từ trong nhà vệ sinh bước ra, gương mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi lạnh rịn đầy trán. Cả người lảo đảo không còn chút sức lực nào, thậm chí cần phải bám vào tường từng bước chậm rãi di chuyển ra ngoài.
“Chúng ta… chỉ là quá sợ hãi thôi,” Emma dựa vào tường, giọng nói có chút yếu ớt pha lẫn mệt mỏi. Đôi mắt nàng còn chưa hết vẻ hoảng loạn, rõ ràng cảnh tượng vừa rồi đã để lại một cú sốc không nhỏ trong lòng.
“A, tỷ tỷ cùng thúc thúc nghỉ ngơi đi, để ta nấu cho mỗi người một bát mì. Đã lâu rồi chúng ta không ăn đồ nóng.”
Lucas vừa nói vừa xắn ống tay áo lên, không để cho hai người kịp phản ứng đã nhanh chóng chạy về góc phòng, lấy từ trong không gian ra cái bếp gas nhỏ. Động tác hắn thoăn thoắt chuẩn bị mọi thứ.
Ngay tại lúc này ở nhà bếp.
“Có ai ngửi thấy mùi mì không?”
Trong góc phòng, một bóng người gầy gò, gương mặt hốc hác, như thể đã rất lâu không được ăn uống đầy đủ. Hắn cố gắng hít lấy hương thơm lan tỏa trong không khí, ánh mắt như sáng lên.
“C·hết tiệt, trong hoàn cảnh như này mà còn có người có tâm trạng ăn uống? Đừng để ta biết là ai, không thì đừng trách!”
Không kìm được mà đập mạnh xuống bàn, khiến thanh âm vang khắp phòng. Từ ngoài cửa truyền đến thanh âm gầm gừ của dã thú, xen lẫn với những tiếng cào cửa chói tai.
“Im lặng đi, đừng có làm loạn! Muốn c·hết cả đám à?”
Một thuyền viên NPC đứng chắn trước cửa, hai tay giữ chặt lấy tay nắm, cố gắng ngăn không cho mấy thứ bên ngoài xông vào. Giọng gào lên đầy sợ hãi, mồ hôi túa ra trên trán, từng mạch máu nổi lên rõ ràng trên đôi tay đang run rẩy. Cả phòng lập tức chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng gầm gừ đầy đe dọa vọng lại từ ngoài cửa.
“Khiêm ca, chúng ta cứ chui rúc ở đây thế này thì không đủ thực phẩm đâu,”
Trong một góc phòng, một thanh niên dáng người hơi mập mạp, nét mặt lo lắng, lén lút dịch lại gần Dung Khiêm. Hắn hạ giọng nói nhỏ, nhưng đủ để những người gần đó cũng nghe thấy. Ánh mắt hắn đảo qua đám người trong phòng.