Hai người nhìn chằm chằm vào lỗ ống thông gió không dám chớp mắt, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả lưng mà không hề hay biết. Cả không gian tĩnh lặng đến đáng sợ. Sau một lúc không có chuyện gì xảy ra, Amery quyết định lại gần để kiểm tra, nhưng ngay khi hắn định lại gần xem thì đột nhiên nắp ống thông gió bật ra ngoài, cả cơ thể Lucas từ bên trong vươn ra ngoài, Nhìn thấy Lucas chật vật như này Amery cùng Emma vội chạy tới đỡ.
“Lucas, có chuyện gì vậy?” Amery hỏi với giọng đầy lo lắng, vừa đỡ lấy thân thể đầy thương tích của Lucas. Mắt nhìn trên người đều là v·ết t·hương lớn nhỏ, máu vẫn không ngừng chảy. cả người dường như chỉ cần thả ra liền lập tức gục ngã.
Hai người vội vàng đỡ lấy Lucas, nhẹ nhàng đặt hắn nằm lên tấm thảm khi nãy vừa tìm được ở trong góc nhà kho, tui lá có chút cũ với bẩn nhưng cũng tốt hơn là không có.
Lucas vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ cảm nhận được v·ết t·hương đang được cầm máu, hắn cố gắng gượng dậy để nhìn rõ hơn. Vì cạn kiệt sức lực cùng mất máu quá nhiều, cuối cùng chìm hẳn vào cơn hôn mê sâu, hoàn toàn bất động.
Trên Biển ngày thứ mười hai.
Ánh nắng dịu dàng len lỏi qua khung cửa sổ, chiếu sáng không gian u ám. Những cơn đau nhói từ v·ết t·hương truyền đến kéo Lucas tỉnh lại khỏi cơn mê.
“Đây là đâu,” ánh mắt mang theo sự tò mò nhìn xung quanh.
Chợt để ý đến góc tường, Lucas mơ màng nhìn Amery cùng Emma đang co ro vì lạnh, cả hai tựa sát vào tường, cố gắng tìm chút hơi ấm mà ngủ th·iếp đi. Ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt đầy mệt mỏi của hai người.
Vừa tỉnh lại, điều đầu tiên hắn chú ý không phải là cơn đau từ những v·ết t·hương trên người mà là chiếc áo khoác cũ kỹ được đắp lên người, mang theo chút hơi ấm còn sót lại. Lucas nhìn xuống, nhận ra v·ết t·hương trên cơ thể đều đã được băng bó cẩn thận bằng những dải vải xé từ áo, dù có chút thô sơ nhưng đủ để cầm máu. Cảm giác ấm áp lạ thường khiến hắn ngẩn người ra, ánh mắt có chút phức tạp nhìn về phía hai người.
Theo bản năng, Lucas liếc mắt về phía mưa đạn.
“Hu hu hu, ta đã chờ chủ bá khiến mất ăn mất ngủ.”
“Ngươi có biết ta đã phải làm gì khi ngươi không chịu phát sóng không, Hu hu hu ta, bắt đền ngươi đấy.”
“Oa, chủ bá đây là khỏe hơn hôm trước rồi a.”
Nhìn thấy mấy lời hỏi thăm đầy quan tâm này, hắn thật sự có chút xúc động.
“A, ta đỡ hơn rồi,” Lucas giọng hắn có chút khàn khàn nói.
Đúng lúc này, Amery chợt tỉnh lại vì lạnh. Hắn khẽ cử động, đôi mắt có chút mơ màng mà theo bản năng nhìn về phía Lucas nằm, cả người Amery cứng lại, đôi mắt mở to nhìn Lucas. Giọng lắp bắp như không tin vào những gì mình vừa thấy.
“L-Lucas... ngươi... tỉnh rồi sao?”
Giọng của Amery có chút lớn, khiến Emma đang ngủ bên cạnh cũng giật mình tỉnh dậy. Emma mắt vẫn còn hơi nhập nhèm, nàng dụi mắt một cách đầy mệt mỏi hỏi.
“Amery thúc thúc, có truyện gì vậy?.”
Theo hướng nhìn của Amery, ánh mắt nàng dừng lại trên người Lucas, ánh sáng yếu ớt từ ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của hắn, Mắt Emma có chút đỏ, giọng run run.
“Lucas, ngươi còn ổn chứ.”
Mắt Lucas nhìn hai người bạn, cố gắng nở một nụ cười yếu ớt.
“Ta còn ổn, Amery thúc thúc hôm nay là ngày thứ mấy rồi?” Lucas cố gắng hỏi.
“Ngươi đã ngủ được hai ngày rồi,” Amery đáp, chưa kịp nói hết thì bụng hắn đột ngột kêu lên ầm ĩ. Mặt hắn lập tức đỏ bừng, vội vàng nhìn quanh, cảm thấy thật xấu hổ.
“Thúc thúc với tỷ tỷ đã hai ngày rồi vẫn chưa ăn phải không?” Lucas nhìn Amery cùng Emma, giọng yếu ớt hỏi.
Chưa đợi hai người kịp nói gì, Lucas liền dơ cánh tay lên, một vầng sáng nhạt loé lên từ trong lòng bàn tay, ngay lập tức mì gói cùng nước khoáng rơi ra trước mặt. Động tác này của Lucas làm cả hai người đều ngạc nhiên.
“Ngươi đây… đây là làm sao làm được?” Emma giọng có chút tò mò, ánh mắt vẫn nhìn nhìn chằm chằm về phía gói mì gói cùng chai nước, bụng cũng bắt đầu kêu lên.
Lucas xua xua tay, cười yếu ớt nói: “Đây chỉ là vật phẩm đặc biệt nhặt được đầu game thôi ạ. Thúc thúc cùng tỷ tỷ ăn tạm đi.”
Hai người không quá để ý, liền đi lại cầm gói mì xé ra mà ăn sống ngay lập tức. Vì ăn quá nhanh mà bị nghẹn liền vội vàng uống nước để làm dịu lại cổ họng rồi tiếp tục ăn.
Mặc dù chỉ là mì chưa kịp nấu chín, nhưng nhìn hai người ăn như sơn hào hải vị khiến hắn hắn cũng bắt đầu cảm thấy đói, liền chạy lại ăn chung cùng hai người.
“Oa, nhìn chủ bá ăn làm ta lại đói a.”
“Bây giờ đang là hai giờ sáng rồi đấy, chủ bá đây là muốn ta béo đúng không.”
Ngược lại với mưa đạn chửi bậy thì hắn không quá để ý mà tiếp tục ăn tiếp.
“Lucas, cái này của ngươi đúng là tiện lợi a,” Amery vừa xoa cái bụng đã no căng, vừa ngồi tựa vào góc tường mà than thở, ánh mắt có chút cảm khái.
“Đúng vậy nha, tiểu Lucas thật là tâm lý, biết chuẩn bị trước nữa chứ,” Emma vừa giơ ngón cái lên vừa khen.
“Hư, ta lúc nào cũng tâm lý nhá,” Lucas khuôn mặt bắt đầu có chút huyết sắc.
“À đúng rồi, Lucas, tại sao tang thi hôm trước chúng ta gặp lại khác với mấy tang thi ngoài kia vậy?” Amery đột nhiên nhớ lại hỏi.
“Đúng vậy a, tang thi ngoài kia đúng là rất khác,” Emma gật đầu, giọng mang theo chút suy tư. “Chúng không biết nói chuyện, cũng không có xúc tu để t·ấn c·ông như con hôm trước.”
“A, cái này đúng là có chút kỳ quái,” Lucas trầm ngâm, giọng nói thấp xuống, mang theo vẻ nghiêm trọng. “Với lại, tang thi hôm trước mạnh hơn hẳn mấy con khác ngoài kia. Không chỉ tốc độ nhanh hơn mà còn có trí tuệ nhất định.”
Từ trong không gian lấy ra cuốn sổ, bắt đầu ghi lại.
[ tang thi bình thường, Thính giác nhạy, thị giác bình thường, không sợ ánh sáng, tốc độ nhanh, không có cảm giác đau. ].
Nghĩ đến hôm trước mấy cái tang thi tông vào cửa, Lucas ở trên sổ ghi thêm một câu.
[ sức lực rất lớn. ].
[ tang thi biến dị, Thính giác cực nhạy, thị giác rõ ràng, không sợ ánh sáng, tốc độ rất nhanh, không biết đau cùng hồi phục siêu tốc, sức lực rất lớn. ].
[ Điểm yếu là trái tim. ].
Emma cùng Amery nhìn thấy Lucas ghi mấy câu này ra thì không khỏi cảm thấy một cơn lạnh sống lưng. Sắc mặt cả hai trở nên tái đi, trong ánh mắt hiện rõ sự sợ hãi cùng lo lắng.
Amery nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh: “Ý là… ngoài đám tang thi bình thường, còn có những loại khác nguy hiểm hơn sao?”
Lucas chống cằm suy tư, giọng nói mang theo chút không chắc chắn.
“Có thể a, nhưng ta cũng không rõ tại sao tang thi lại có thể biến dị thành như vậy. Có thể là do môi trường, hoặc có thứ gì đó đã kích thích chúng…”
“Có khi nào là do bọn họ có một loại quyết tâm nào đó rất mãnh liệt trước khi biến dị không?” Emma lên tiếng, giọng mang theo chút suy tư.
Lucas và Amery không hẹn mà cùng quay đầu nhìn Emma, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên xen lẫn suy tư.
“Ý của ngươi là…” Amery nhíu mày, như đang cố hiểu rõ hơn ý tứ trong lời nói của nàng.
“Hai người đã xem Sweet Home chưa?” Emma bất ngờ ưỡn ngực, cố gắng ra vẻ đầy tự tin, mặc dù là trên thực tế không phải lúc nào cũng gặp thế mạnh của mình.
Nhìn thấy hai người lắc đầu, Emma cười càng ngày càng tươi nói. “Trong phim đó, mấy con quái vật cũng biến dị từ cảm xúc mãnh liệt của con người. Có khi nào tang thi chúng ta gặp phải cũng giống vậy không?”
Hai người vẫn nhìn chằm chằm nàng không chớp mắt khiến Emma bất giác đỏ mặt, vội ho khan hai tiếng để che giấu sự bối rối.
“Khụ, khụ... Đấy chỉ là suy nghĩ của ta thôi,” Giọng vẫn cố tổ ra bình thản nhưng trong lòng nàng thì đang chửi thề.
Lucas cùng Amery nhìn nhau, khóe môi hơi nhếch lên, cả hai đều không định nói gì nàng.