Lucas cứ theo ngày bình thường thường mà nhìn qua mắt mèo bên ngoài tình hình, có đôi khi Amery thúc thúc và Emma tỷ tỷ đến đợi hắn cùng đi.
Tất nhiên là hắn đã biết Emma tỷ tỷ cũng là người chơi vì hôm qua do không để ý mà hắn cùng Amery đang trao đổi kế hoạch tiếp theo thì bị Emma tỷ tỷ nghe thấy, lúc đầu Lucas cứ nghĩ đó chỉ là NPC nên không quá để ý nhưng hắn lại không ngờ Emma tỷ tỷ tự đến bộc lộ thân phận chính mình, tất nhiên Lucas cũng cho Emma tỷ tỷ vào tổ đội luôn.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lucas bước ra mở cửa, đối diện với hắn là Amery thúc thúc và Emma tỷ tỷ. Hai người gương mặt đều mang nụ cười. Lucas khoá cửa lại rồi cùng ba người cùng nhau bước về phía phòng bếp.
“Hôm nay là ngày thứ mười rồi, chúng ta chỉ còn 20 ngày thôi,” Emma vừa đi vừa hớn hở, giọng nói có chút nâng lên.
“Vậy thì đợi an toàn ra ngoài, chúng ta lại hẹn gặp nhau đi. Dù sao ba mươi ngày chúng ta cũng cùng nhau vượt qua mà,” Amery thúc thúc vừa đáp, vừa đưa mắt nhìn qua Lucas, như muốn nghe xem hắn có ý kiến gì.
Nhưng ngay lúc này hắn đang không để ý hai người vì trong lòng hắn đang có một cảm giác không ổn, lần gằn nhất Lucas có cảm giác như này là khi hắn mang đồ ăn đến phòng Lý bác sĩ.
Nhưng lúc hắn còn đang thất thần thì được hai người kéo về hiện thực, “A lucas, ngươi làm sao vậy.”. Amery có chút lo lắng mà hỏi hắn, tui hai người cũng coi là mới gặp nhưng hắn đối với Lucas như cháu của mình vậy.
Tất nhiên là trong phòng trực tiếp ai cũng thấy Amery đối với chủ bá có chút lo lắng quá.
“Ta có cảm giác là Amery đối với chủ bá có chút lo lắng quá nha.”.
“Giống như là lão gia tử đối với cháu của mình vậy.”.
Bị hai người gọi khiến Lucas mới để ý hai người, “hả, có truyện gì vậy thúc thúc, tỷ tỷ.”.
Với vẻ mặt đầy đầy không hiểu của hắn, hai người chỉ biết thở dài rồi hỏi lại hắn muốn gặp mặt ở đâu khi ra ngoài.
“Hả, ta chắc không thể gặp được.”. Tất nhiên là vì hắn không ở trái đất rồi, làm sao có thể gặp mặt được chứ.
Mà ngay lúc này ở trong phòng.
Có hai cái người người chơi đang thảo luận.
“Ê, hôm qua nghe nói lại có người bị nhiễm.” Tóc đen thanh niên đóng lại cửa phòng rồi nói.
“Nếu không chúng ta liền tách nhóm với bọn kia ra rồi lên boong tàu ở đi. Đến lúc có chuyện gì sẩy ra chúng ta cố thể trốn đi nhanh hơn.”.
“Được nha.” Bên cạnh mắt kính nam gật gật đầu, “Ta lại có cảm giác nếu cứ ở cạnh bọn họ thì dễ bị làm người dò đường, với lại cái thằng Dung Khiêm không có đơn giản đâu. Chúng ta chỉ mình đi lên thôi, đừng để bọn họ biết.”.
Hai người không hẹn mà cùng im lặng cùng nhau nhau đi lên boong tàu.
Bầu trời mây đen dày đặc, gió nổi lên từng cơn mạnh mẽ quét qua khiến không khí thêm phần u ám.
Hai người cùng nhau xuyên qua từng thùng đựng hàng, từng thùng hàng được xếp lại thành từng toà núi nhỏ chỉ để hở một khe hẹp, chỉ có thể một người đi qua.
“Mẹ nó, thằng nào xếp thùng hàng như này đây!” Đeo kính nam nhân che lại cái mũi nói, “Nơi này để là cái cái gì?”.
“Có thể là đồ ăn hư thối a.” Bình Trần nam nhân khắp nơi nhìn xung quanh, “Khoan, mau tìm xem ở đây có thùng đựng đồ vật tư gì không.”.
Bọn họ tất nhiên là dám không mang theo cái gì mà dám lên boong tàu, Tất nhiên là vì bọn hắn từng nghe mấy thuyền viên nói ở khu C thùng container chuyên để vật tư nên hai người lên thử vận may. Nếu bọn hắn có thể tìm được thùng đựng hàng có đồ ăn, có nước, cũng đủ thời gian cho bọn họ chống đỡ hai mươi ngày tới.
“Mở thử mấy thùng này đi.” mắt kính thanh niên chỉ tay vào thùng đựng hàng bên góc.
Hai người lấy ra công cụ bắt đầu cạy mở.
“Mẹ nó, sao nó cứng vậy.”. Hai người dùng đủ mọi cách để bẻ khoá.
Một tiếng gào thét chói tai từ bên trong vang ra.
Bình Trần ngừng lại động tác, “Bên trong có cái cái gì phải không?”.
“Không thể nào.” Đeo kính nam nhân ngẩn người ra, “Đừng có tự doạ mình nữa, làm nhanh tay lên?”.
Giữa trưa, bầu trời vốn đang u ám lại càng thêm tối tăm, tựa như màn đêm buông xuống.
Từng tầng mây đen chồng chất, nặng nề ép xuống, khiến người ta cảm giác như sắp nghẹt thở. Trong lớp mây dày đặc ấy, từng tia chớp lóe lên rồi biến mất, ánh sáng lạnh lẽo xuyên qua màn trời. Tiếng sấm vang dội như muốn xé toạc cả không gian, dội thẳng vào lòng người, khiến tim ai nấy cũng phải run rẩy.
Những hạt mưa đầu tiên lác đác rơi xuống, tựa như lời cảnh báo trước cơn cuồng nộ của thiên nhiên. Rồi chẳng mấy chốc, mưa lớn như trút nước, từng giọt mưa nặng nề đập xuống đất, tạo nên những âm thanh đều đặn mà lạnh lẽo.
Cơn mưa như muốn cuốn trôi tất cả, mang theo cả hơi lạnh khiến người ta không khỏi rùng mình.
“Vẫn là để ta đến làm đi.” Mắt kính thanh niên từ Bình trần trong tay lấy công cụ mở khóa, chưa đến năm phút ổ khoá mở ra.
“Gừ!”.
Bên trong quả nhiên có người, nổi điên mà lao tới, nhảy lên đẩy ngã Bình Trần thanh niên xuống cắn vào cổ hắn.
“A!”.
Bình Trần gào thét đầy tuyệt vọng.
Mắt kính nam thấy vậy một chân đá ra người đè lên thân Bình trần, lôi kéo hắn lùi ra đằng sau chạy.
Bọn họ mở sai thùng đựng hàng!.
Cái thùng hàng này, không chỉ một người nổi điên. Hơn trăm người giống nhau ở bên trong, khi bọn họ mở thùng đựng hàng ra thì không khác gì thác nước ào ra.
Hai người chạy trốn trong con đường hẹp, nhưng mấy cái người điên kia vẫn đuổi theo không bỏ.
Trong khoang thuyền, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua cửa sổ suống Boong tàu.
Tiếng bước chân dày đặc kéo đến từ xa, như một cơn bão đang ập tới, khiến tim đập loạn nhịp kèm từng tiếng hét thảm thiết.
Nhóm ba người tất nhiên cũng nghe thấy mấy âm thanh đó, vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn suống.
Hai người từ bên trong khu thùng đượng hàng chạy ra, cả người đều là huyết, thần sắc sợ hãi.
Rất nhiều thuyền viên ở dưới boong bàu đang mải nhìn còn không kịp phản ứng, phía sau các thùng hằng rất nhiều người với mọi loại tư thế vặn vẹo chạy ùa ra, lao nhào vào thuyên viên gần nhất điên cuồng cắn xé.
Mấy người đó đều không thể được coi là người, bọn họ so với Toàn ca với Lý bác sỹ cũng khống khủng bố như vậy. Làn da đều hiện lên gân sanh, cả người đều không có chỗ nào nguyên vẹn. Mồm tất cả đều là huyết, trong miệng chỉ gào thét dã thú âm thanh, có người thậm chí chỉ còn lại có nửa người trên, kéo theo dây ruột kèm nội tạng kiên trì không ngừng lao tới người bình thường.
Này không phải tang thi còn có thể là cái gì.
Lucas nhìn thấy cảnh này ngoài cửa sổ, còn có nhiều người không biết truyện gì đang sẩy ra liền chạy lại cứu đồng bạn, muốn đẩy mấy tang thi này ra để cứu thì lại bị mấy con khác lao đến đè ra cắn.
“Còn sững sờ ở chỗ nào làm gì, chạy nhanh chạy đi!”.
Lucas đối với hai người hét to một tiếng, dúp hai người từ trạng thái thất thần hoàn hồn trở lại, cũng vì đó thu hút không ít tang thi từ dưới lầu chạy lên.
“C·hết tiệt!.”.
Lucas bị dọa sợ, liền kéo hai ngươi chạy về phòng, trên hành lang cũng có rất nhiều người cùng suy nghĩ như hắn chạy ngược lại với boong tàu, kéo hai người về phòng khoá cửa lại thì nghe thấy bên dưới boong tàu vang lên tiếng súng,
“Có chuyện gì vậy.”. Emma sợ hãi giọng run run mà nói.
Cả hai người đều chưa hoàn hồn lại.
“Không biết có truyện gì nữa, tự nhiên bọn nó từ boong tàu chạy ra.”. Lucas đem trong phòng sô pha, tủ lạnh chặn ở cửa.
May mắn là mấy tang thi này không có quá chú ý tới phòng của hắn, trên hành lang những người khác thanh âm hấp dẫn chúng nó.