“Thân phận của con?” Thạch ngạc nhiên sau đó vội nói: “Gia đình bên nội con thì bao đời làm nông, bên ngoại thì có ông ngoại từng làm quân nhân thôi.”
Người đàn ông họ Phạm cười rồi nói: “Ta cũng là quân nhân này mà ta còn là tướng quân đây. Cái ta muốn hỏi con có thực sự biết ta là ai chưa, nên nhớ là ông ngoại con cũng họ Phạm.”
Thạch suy nghĩ rồi đáp: “ Về việc ngài nói ngài họ Phạm ở rể nên con mạnh dạn đoán ngài là Danh Tướng thời Trần – Phạm Ngũ Lão phải không?”
“Đúng vậy!” Phạm Ngũ Lão đáp rồi nói tiếp: “Quyển sách cổ mà con học đó là ta thời còn trẻ dưới cơ duyên mà có được”
Thạch ngạc nhiên: “ Thì ra là vậy.”
Phạm Ngũ Lão nói: “ Vậy họ nội con là gì? Lí do ta hỏi vì hai con quái ngư như ta đã nói trước rằng bọn nó chỉ nghe lời hoàng thân quốc thích mà thôi. Chưa kể thái độ hồi sáng chứng tỏ huyết mạch của con rất phi phàm, theo ta đoán ít nhất là dòng chính của vua nên tụi nó mới ngoan ngoãn như vậy.”
Thạch lúc này suy tư một hồi rồi đáp: “Họ nội con là họ Trần. Hiện tại con cũng không biết rõ nhưng đợi khi nào con về trên mặt đất con sẽ tìm hiểu thêm.”
Phạm Ngũ Lão nói: “ Ừm, việc này không vội. Cái chính hiện tại là con cần dẫn cả đoàn đi sâu vào thêm vì khu vực này lân cận có cung điện của thời nhà Trần. Nơi đó có lẽ con sẽ có cơ duyên đột phá đến Võ Giả thậm chí là Võ Binh.”
Thạch gật đầu: “ Con đã hiểu thưa ông tổ.”
….
Trong lúc ánh lửa trại le lói các tân binh quây quần kể lại những sự việc xảy ra trong ngày. Ai nấy đều không giấu nổi sự ngưỡng mộ và thán phục khi nhắc đến Thạch người đội trưởng tài năng đã chỉ huy nhóm vượt qua thử thách bên hồ Hoàng Liên.
“Thật không ngờ đội trưởng lại tài giỏi như vậy!” Một tân binh trong nhóm thốt lên giọng đầy hào hứng.
“Đúng thế, không chỉ nhanh nhạy mà còn hiểu biết về cả thảo dược lẫn sinh vật kỳ lạ. Cứ như cậu ấy là nhà khoa học ấy!”
Những lời khen nối tiếp nhau làm không khí xung quanh thêm phần náo nhiệt. Trong khi đó, ở góc bên kia nhóm của Thạch bao gồm Dũng, Đạt, và Minh Hoàng đang tranh thủ bu lại chọc ghẹo đội trưởng của mình.
Dũng nháy mắt giọng trêu chọc:
“Này, Thạch cậu giỏi giang thế này thì không có gì lạ. Nhưng mà tôi thấy chuyện giữa cậu và bác sĩ Nga mới đáng nói.”
Minh Hoàng cười lớn phụ họa ngay:
“Đúng đấy! Lúc thấy cậu b·ị t·hương Nga lao tới như người nhà b·ị n·ạn vậy. Có gì mà giấu không hả đội trưởng?”
Đạt vỗ vai Thạch nở nụ cười gian xảo:
“Thành thật khai báo đi, sensei với cô ấy có phải quen nhau từ trước không? Hay là… có chuyện tình cảm gì?”
Thạch nhìn ba người đồng đội đang cười khoái chí chỉ lắc đầu cười bất lực:
“Các cậu suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi và Nga là bạn học cấp ba thôi không có gì đâu.”
Dũng không buông tha tiếp tục trêu chọc:
“Bạn học cấp ba? Cậu chắc chắn chỉ có thế thôi chứ? Sao tôi thấy ánh mắt cô ấy nhìn cậu không giống chỉ là bạn bè cũ nhỉ?”
Minh Hoàng huýt sáo:
“Nếu không thì tại sao bác sĩ Nga lại không quan tâm đến ai khác mà cứ chăm chăm nhìn mỗi cậu? Hay là hồi đó cậu làm gì cô ấy à?”
Thạch đưa tay bóp trán thở dài:
“Các cậu thôi đi. Chúng ta ở đây để làm nhiệm vụ, không phải để bàn chuyện riêng tư của tôi. Nga chỉ là người bạn cũ gặp lại thì chào hỏi thôi vậy mà các cậu cũng suy diễn được thế này.”
Tuy nhiên lời thanh minh của Thạch chỉ khiến cả nhóm cười ồ lên lớn hơn. Đạt vỗ tay cười to:
“Càng phủ nhận càng đáng ngờ nhé!”
Dũng gật gù như tỏ ra đồng tình:
“Thôi, chúng tôi không làm khó cậu nữa. Nhưng nhớ đấy sau khi xong nhiệm vụ nhất định phải mời chúng tôi dự tiệc cưới!”
Thạch chẳng biết làm gì hơn chỉ lắc đầu cười khổ.
Khi Thạch vừa lên tiếng từ chối trả lời những câu hỏi liên quan đến Nga giọng nói của Phạm Ngũ Lão bất ngờ vang lên trong đầu cậu:
“Thạch, bây giờ con đã có đồng đội. Không phải mọi thứ đều cần gánh vác một mình. Những chuyện trong lòng đôi khi cần được sẻ chia. Hãy coi trọng đồng đội và tâm sự ra đó cũng là cách để họ hiểu và tin tưởng con hơn.”
Nghe lời khuyên ấy Thạch đột nhiên thay đổi thái độ. Cậu quay lại nhìn nhóm bạn gương mặt trở nên nghiêm túc.
“Xin lỗi các cậu mình hơi n·hạy c·ảm. Đạt, cho anh xin một điếu thuốc.”
Câu nói ấy khiến cả nhóm bất ngờ. Minh Hoàng không giấu được vẻ ngạc nhiên:
“Cậu… h·út t·huốc á? Lần đầu tiên thấy luôn đấy.”
Đạt rút ra một điếu thuốc từ túi áo đưa cho Thạch kèm theo chiếc bật lửa. Thạch châm thuốc rít một hơi dài khói thuốc bay lên hòa vào không khí tĩnh lặng. Tất cả mọi người đều im lặng chờ đợi điều cậu sắp nói. Các tân binh khác thấy vậy cũng xúm lại xem.
Cuối cùng Thạch cất giọng chậm rãi:
“Tôi từng rất thích Nga vào hồi cấp ba.”
Câu mở đầu làm cả nhóm mở to mắt ngạc nhiên. Thạch nhìn ánh lửa trại chập chờn tiếp tục:
“Khi đó tôi chỉ là một thằng học sinh bị cả lớp coi thường. Gia đình tôi nghèo học lực thì trung bình cộng thêm lại trầm tính ít hòa đồng. Đám bạn cùng lớp thì luôn chế nhạo tôi không ai muốn chơi chung.”
Cậu ngừng lại một chút ánh mắt xa xăm như nhớ lại quá khứ:
“Nhưng Nga thì khác. Cô ấy là lớp trưởng luôn quan tâm đến mọi người. Nga nhận ra tôi không phải là người vô dụng như bọn họ nói. Cô ấy là người đầu tiên đứng ra bảo vệ tôi trước đám bạn rồi còn dạy kèm tôi học Toán suốt ba năm cấp ba. Nhờ cô ấy tôi mới không bị trượt tốt nghiệp.”
Minh Hoàng gật gù nói nhỏ:
“Hóa ra là có chuyện như vậy.”
Thạch rít thêm một hơi thuốc giọng trầm xuống:
“Để trả ơn tôi luôn đưa đón Nga đi học. Mỗi sáng sớm đạp xe qua nhà cô ấy mỗi chiều tan học lại chờ để đưa cô ấy về. Tôi rất muốn nói cho Nga biết tình cảm của mình nhưng… tôi không dám. Một phần vì tự ti với hoàn cảnh gia đình một phần vì nghĩ cô ấy quá giỏi còn tôi thì chẳng có gì.”
Dũng nhíu mày:
“Thế tại sao cậu không thử một lần? Ít nhất cũng không hối hận.”
Thạch thở dài:
“Sau khi tốt nghiệp Nga thi đỗ vào một trường đại học ở Hà Nội. Chúng tôi tuy kết bạn trên Facebook nhưng từ đó chẳng nói chuyện với nhau lần nào. Khoảng cách quá xa tôi nghĩ cô ấy xứng đáng với một người tốt hơn và có tương lai hơn tôi.”
Không khí rơi vào im lặng. Tất cả đều cảm nhận được sự tiếc nuối trong lời kể của Thạch. Minh Hoàng khẽ vỗ vai cậu giọng đầy cảm thông:
“Cậu thật ngốc. Nếu cậu không thử làm sao biết Nga nghĩ gì? Có khi cô ấy cũng thích cậu thì sao?”
Thạch cười nhạt dập điếu thuốc xuống đất:
“Có lẽ vậy nhưng giờ thì muộn rồi. Cô ấy đã là bác sĩ còn tôi… chỉ là một tân binh trong nhiệm vụ nguy hiểm này.”
Đạt nhíu mày vỗ mạnh vai Thạch:
“Chưa chắc đâu cậu vẫn có cơ hội. Biết đâu định mệnh lại để các cậu gặp nhau ở đây.”
Mọi người gật gù đồng tình tạo nên bầu không khí nhẹ nhàng hơn. Nhưng trong lòng Thạch những ký ức cũ vẫn là một nỗi niềm chưa thể dứt bỏ.
Nga đứng gần đó ánh mắt khẽ lay động khi những lời tâm sự của Thạch lọt vào tai. Cô không cố ý nghe lén nhưng khi vô tình bắt gặp ánh mắt trầm ngâm của Thạch lúc anh xin điếu thuốc Nga đã không rời đi.
Từng câu từng chữ của Thạch như một làn gió lặng lẽ len vào trái tim cô khơi dậy những ký ức đã tưởng chừng ngủ yên. Nga nhớ lại hình ảnh chàng trai cấp ba năm ấy – Thạch lúc nào cũng âm thầm lặng lẽ giúp cô những việc nhỏ nhặt mà chẳng bao giờ đòi hỏi điều gì. Cô nhớ những buổi chiều tan học thấy bóng dáng cậu đợi trước cổng trường chiếc xe đạp cũ kỹ nhưng luôn sạch sẽ.
"Tôi rất muốn nói cho Nga biết tình cảm của mình, nhưng… tôi không dám."
Lời thú nhận đó làm lòng Nga đau nhói. Cô không ngờ rằng sau bao năm chàng trai ấy vẫn giữ nỗi tự ti ấy trong lòng. Cô nhớ lại khoảng thời gian ở Hà Nội từng lần mở Facebook nhìn thấy Thạch online nhưng cả hai đều im lặng chẳng ai dám nói với đối phương một câu.
"Khoảng cách quá xa tôi nghĩ cô ấy xứng đáng với một người tốt hơn và có tương lai hơn tôi."
Nga cắn nhẹ môi cảm giác hối hận trào dâng. Cô không trách Thạch vì đã không tỏ tình chỉ trách chính mình đã không nhận ra những điều thầm lặng mà cậu dành cho cô. Nếu cô tinh ý hơn nếu cô mạnh dạn hơn có lẽ giữa hai người sẽ không có khoảng cách như bây giờ.
Ánh lửa bập bùng trước mặt nhưng Nga lại thấy lòng mình lạnh lẽo đến lạ. Thạch đã tự dằn vặt bản thân suốt ngần ấy năm trong khi cô chưa từng nghĩ rằng cậu lại mang nhiều cảm xúc đến vậy.
Đứng trong bóng tối, Nga lặng lẽ siết chặt bàn tay. Cảm giác nặng trĩu phủ đầy tâm trí cô. Một nỗi buồn không thể gọi tên dâng lên trong lồng ngực. Nga hít một hơi sâu cố gắng ổn định lại cảm xúc của mình.
“Cậu ngốc thật… Thạch.”
Nhưng lần này nỗi buồn ấy còn đi kèm với quyết tâm. Nga tự nhủ rằng nếu đã có cơ hội gặp lại cô sẽ không để những điều chưa kịp nói mãi mãi bị c·hôn v·ùi trong im lặng.
….
Đêm đó trong chiếc lều quân Y được thắp sáng bởi ánh đèn pin yếu ớt, bác sĩ Hường ngồi chăm chú bên bàn làm việc dã chiến ánh mắt không rời khỏi mẫu cây Hoàng Liên mà đội của Thạch mang về. Các tài liệu y học dày đặc chữ được lật qua nhanh chóng từng chi tiết nhỏ trong sách khiến cô như bị cuốn vào một mê cung của kiến thức.
Sau nhiều giờ phân tích và đối chiếu Hường khựng lại. Trái tim cô đập mạnh khi một ý nghĩ lóe lên trong đầu. Cô vội vàng lật lại từng trang ghi chép, đối chiếu thêm một lần nữa. Sau cùng cô đưa ra kết luận “Hoàng Liên chứa hoạt chất quý – chống viêm nhiễm có thể làm giảm đáng kể các triệu chứng của Covid-19.”
Không chần chừ Hường bật dậy khỏi ghế nhanh chóng chạy thẳng tới lều của đồng chí Tiến.
Tiến đang cúi đầu đọc tài liệu thì giật mình bởi tiếng bước chân gấp gáp. Nhìn thấy ánh mắt đầy quyết tâm của Hường anh liền gật đầu ra hiệu cho cô trình bày.
“Đồng chí Tiến tôi đã phân tích được thành phần của Hoàng Liên,” Hường nói với giọng đầy hứng khởi. “Loại cây này có chứa hoạt chất giúp hỗ trợ điều trị và làm giảm triệu chứng của Covid-19. Nếu chúng ta tìm thêm được nhiều mẫu hơn khả năng sẽ đóng góp rất lớn trong việc nghiên cứu phương pháp điều trị.”
Tiến chăm chú lắng nghe ánh mắt dần hiện lên sự nghiêm túc. “Cô chắc chắn chứ?”
Hường gật đầu dứt khoát. “Tôi đã đối chiếu với tất cả tài liệu sẵn có. Đây là cơ hội lớn thưa đồng chí.”
Tiến trầm ngâm một lúc ánh mắt sắc bén hướng về phía những tài liệu trên bàn. “Nếu đúng như vậy, chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ mẫu vật nào. Ngày mai tôi sẽ giao cho Thạch tiếp tục dẫn đầu đội khảo sát. Nhóm của cậu ấy có kinh nghiệm hơn nữa… Thạch là người có khả năng đặc biệt.”
Hường nhìn Tiến lòng thầm đồng tình. Sau sự việc xảy ra hôm nay cô càng cảm nhận được sự khác biệt từ chàng trai ấy.
“Được, tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ cần thiết. Chúng ta không thể để lỡ cơ hội này,” cô nói chắc nịch ánh mắt đầy quyết tâm.
“Cẩn thận từng bước” Tiến nhấn mạnh. “Lần này mọi thứ phải nằm trong tầm kiểm soát.”
Cả hai nhìn nhau, một sự đồng thuận ngầm được thiết lập.