Thấy bản thân mình b·ị t·hương Thạch vội vận dụng khí huyết dưới sự chỉ dẫn của người đàn ông họ Phạm để cầm máu. Cậu vội vàng ra hiệu: “Tất cả lùi lại!!! Hộ tống bác sĩ Hường về trại tập trung còn tôi sẽ nhử tụi nó.”
“Cậu điên rồi Thạch chúng ta là tập thể đi cùng nhau dẫu sống hay c·hết cũng vậy” Dũng khó chịu lên tiếng.
Khải định lên tiếng đồng tình với Dũng thì bất ngờ ánh mắt anh khựng lại khi thấy hai con Kim Ngư và Ngân Ngư chầm chậm tiến lại gần Thạch. Nhưng thay vì vẻ hung tợn đầy sát khí như ban đầu chúng giờ đây lại có thái độ khác hẳn. Đôi mắt chúng lấp lánh một tia sáng dịu dàng, cơ thể to lớn cúi thấp xuống như thể đang bày tỏ sự phục tùng.
Không chỉ Khải mà cả đội cũng đứng c·hết lặng trước cảnh tượng khó tin này. Kim Ngư và Ngân Ngư thậm chí còn phát ra âm thanh trầm thấp tựa như tiếng rên của loài thú ngoan ngoãn khi gặp chủ nhân.
Người đàn ông họ Phạm bên trong Ngọc Bán Nguyệt trầm ngâm ánh mắt ông như xuyên thấu không gian dõi theo hành động của hai con quái ngư. Một suy nghĩ lóe lên trong tâm trí ông:
“Xem ra huyết mạch hậu nhân của mình – Thạch – còn có liên quan đến Hoàng mạch. Phải lựa dịp nói chuyện với đứa hậu nhân này…”
Thạch đứng yên ánh mắt bình tĩnh nhưng sâu thẳm bên trong là sự cảnh giác cao độ. Cậu từ từ đưa tay lên thử ra hiệu cho hai con quái ngư. Chúng không những không t·ấn c·ông mà còn cúi đầu thấp hơn như chờ đợi mệnh lệnh từ cậu.
Bác sĩ Hường chứng kiến toàn bộ sự việc đồng thời trong lòng tràn ngập thắc mắc. Cậu ấy thực sự là ai? Làm sao có thể khiến những sinh vật nguy hiểm này ngoan ngoãn đến thế? Những câu hỏi cứ xoay vần trong tâm trí cô nhưng giờ không phải lúc để tìm câu trả lời. Trong thâm tâm cô phải cùng đồng chí Tiến bàn bạc về thân phận đồng chí Thạch.
Khải nhìn Thạch ánh mắt pha lẫn ngạc nhiên rồi cất giọng: “Thạch, chuyện này… cậu có thể giải thích không?”
Thạch khẽ lắc đầu đôi mắt nhìn thẳng vào Khải:
“Không quan trọng đâu đồng chí Khải. Điều cần làm bây giờ là mang được Hoàng Liên và bảo đảm an toàn cho tất cả chúng ta.”
Dũng bước tới vừa nhìn Kim Ngư và Ngân Ngư vừa nói:
“Thạch cậu đúng là có thứ gì đó… rất đặc biệt nhưng dù thế nào cũng đừng tự mình gánh hết trách nhiệm. Tụi mình là đồng đội nhớ chứ?”
Thạch mỉm cười nhẹ, không đáp. Thay vào đó cậu quay lại nhìn Kim Ngư và Ngân Ngư ra hiệu cho chúng lùi lại vào hồ. Hai sinh vật khổng lồ chần chừ vài giây nhưng vẫn nghe lời, dần dần rút lui xuống mặt nước chỉ để lại những gợn sóng nhè nhẹ.
Cả đội lặng người nhìn cảnh tượng ấy. Lòng ai nấy đều trào dâng những cảm xúc khó tả – vừa ngạc nhiên, vừa kính phục, vừa thắc mắc về người đồng đội kỳ lạ của mình.
Lúc này đồng chí Tiến và cả đội tiếp viện đã kịp chạy tới hiện trường. Vừa thấy bóng dáng to lớn của Kim Ngư và Ngân Ngư dưới làn nước hồ, Tiến lập tức đưa tay ra hiệu cho các đồng đội:
“Chuẩn bị súng! Mục tiêu phía trước, b·ắn h·ạ…”
Đồng chí Khải nhanh chóng lao tới chặn tay Tiến lại:
“Đồng chí Tiến đừng bắn! Hai sinh vật này đã lùi lại và không còn nguy hiểm. Chúng không hề t·ấn c·ông ai chỉ cần không khiêu khích thì sẽ ổn thôi!”
Tiến nhíu mày còn ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt hồ. Dù bán tín bán nghi nhưng khi nhìn thấy đồng đội của Thạch đều an toàn anh gật đầu ra hiệu cho mọi người hạ súng xuống. Một tiếng thở phào nhẹ nhõm thoát ra:
“May mà mọi người không sao. Chuyện này là thế nào?”
Trước khi ai kịp trả lời, Nga từ nhóm bác sĩ y tế đã kịp nhận ra một điều khác. Đôi mắt cô khẽ rung lên khi thấy tay của Thạch – máu thấm đẫm cánh tay áo và lớp da rách toạc để lộ rõ cả xương trắng bên trong. Nga hét lớn giọng đầy lo lắng:
“Thạch! Tay cậu b·ị t·hương nặng thế kia mà không nói sao?!”
Cô chạy ào tới quỳ xuống bên cạnh Thạch để kiểm tra v·ết t·hương. Chỉ cần một cái nhìn thoáng qua Nga đã thấy tình hình nghiêm trọng hơn mình nghĩ:
“Cậu điên rồi hả? Vết thương sâu thế này mà dám cố chịu đựng?! Nếu không cầm máu sớm có thể mất tay đó!”
Thạch nở nụ cười nhạt, giọng cậu vẫn điềm tĩnh:
“Không sao Nga. Quan trọng là anh em mọi người an toàn.”
Lời nói của Thạch khiến Nga lườm cậu một cái đầy bực bội nhưng đôi mắt đã ngấn đỏ:
“Cậu nghĩ cậu là siêu nhân chắc?! Bao năm không gặp cái tính luôn thầm lặng không bỏ được.”
Lúc này, bác sĩ Hường và cả đội của Thạch mới giật mình như vừa sực nhớ đến v·ết t·hương của cậu. Hường vội tiến tới kiểm tra cùng Nga. Gương mặt cô thoáng nét áy náy:
“Thạch xin lỗi cậu. Tụi tôi mải lo chuyện quái ngư mà quên mất cậu b·ị t·hương. Để tôi xử lý ngay.”
Những đồng đội khác cũng cúi đầu gương mặt đầy vẻ ái ngại. Đạt lúc này chạy tới thì thốt lên:
“Thạch-sensei điên thật rồi. Việc gì cũng phải lo cho bản thân chứ. Anh có việc gì ai bảo kê tụi em đây?”
Dũng vỗ mạnh lên vai Thạch:
“Cậu đúng là liều nhưng cũng quá cứng đầu. Lần sau đừng tự mình chịu đựng như thế nữa. Ngày hôm nay là hai lần rồi đấy.”
Nga lúc này nghe đến hai lần không khỏi lại nhìn Thạch.
Khải dù đã quen với phong thái điềm tĩnh của Thạch cũng không khỏi cảm thán:
“Cậu đúng là người không giống ai. Nhưng lần sau nhớ rằng cậu có đồng đội.”
Trong khi đó Nga vẫn cặm cụi cùng bác sĩ Hường sơ cứu v·ết t·hương cho Thạch. Cô vừa làm vừa không ngừng lẩm bẩm trách mắng:
“Lúc nào cũng muốn làm anh hùng lần sau thử để tôi yên tâm một lần coi được không.”
Tiến đứng quan sát mọi chuyện lòng dâng lên cảm giác phức tạp. Anh nhìn Thạch - người đã bất chấp nguy hiểm để bảo vệ đồng đội rồi lại nhìn hai con quái ngư đã hoàn toàn lùi vào yên lặng dưới hồ. Một ý nghĩ thoáng qua đầu anh – Người lính này không chỉ có dũng khí mà còn có cả những bí mật vô cùng đặc biệt…
….
Tối đó, khi mọi người đang bàn bạc kể lại sự việc ngày hôm nay còn bác sĩ Hường bước vào lều chỉ huy của đồng chí Tiến. Trong lều Khải đã đợi sẵn với ánh mắt lộ rõ sự nghiêm trọng. Tiến ngồi sau bàn làm việc trên tay là tấm bản đồ khu vực địa quật đang được anh dần hoàn thiện nhưng đôi mắt anh ngước lên ngay khi thấy Hường bước vào.
Hường không chờ đợi thêm cô bắt đầu ngay:
“Đồng chí Tiến tôi tới để báo cáo về sự việc xảy ra lúc sáng.”
Tiến khẽ gật đầu đặt bản đồ xuống:
“Tôi cũng đang muốn nghe đây. Tình hình thế nào?”
Khải hắng giọng bước lên phía trước. Anh bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc xảy ra bên hồ, từ lúc hai con quái ngư xuất hiện đến cách Thạch điều phối đội hình và phản ứng của các sinh vật. Khi kể đến phần Thạch b·ị t·hương nặng nhưng vẫn điềm tĩnh xử lý và ngăn chặn quái ngư t·ấn c·ông mọi người. Khải khẽ dừng lại ánh mắt nghiêm trọng hơn:
“Đồng chí Tiến những điều tôi thấy hôm nay không hề bình thường. Thạch hiểu biết rất nhiều không chỉ về chiến thuật mà còn về cả các sinh vật lạ dưới hồ. Cậu ta còn ngăn cản chúng tôi t·ấn c·ông hai con quái ngư và lạ lùng nhất là chúng dường như nghe lời cậu ta.”
Tiến cau mày, đôi mắt ánh lên vẻ trầm tư.
“Đồng chí Hường, còn ý kiến của cô?”
Hường ngồi xuống đặt hộp dụng cụ y tế của mình sang một bên. Giọng cô có phần hạ thấp nhưng vẫn rõ ràng:
“Thưa đồng chí Tiến tôi muốn nói về một điểm khác. Trong lúc sơ cứu cho Thạch tôi nhận thấy một điều rất bất thường. Thân thể cậu ấy có khả năng tự cầm máu thậm chí cơ bắp phản ứng một cách nhanh nhạy và dường như phục hồi nhanh hơn người thường. Đó không phải là điều mà cơ thể con người bình thường có thể làm được.”
Cô dừng lại một chút, rồi tiếp tục:
“Thêm vào đó, kiến thức của Thạch về dược liệu quý cũng rất sâu sắc vượt xa mức mà một người lính bình thường có thể biết. Cậu ấy nói rằng do mẹ mình sưu tầm sách cổ nhưng khi gặp được trong hồ có quái ngư lại nói là sách của ông ngoại nên tôi nghi ngờ rằng lý do thực sự còn phức tạp hơn.”
Tiến khoanh tay trước ngực im lặng một lúc lâu trước khi lên tiếng:
“Cô đang nghi ngờ thân phận của Thạch?”
Hường gật đầu:
“Đúng vậy. Tôi nghĩ Thạch không phải là một tân binh bình thường. Có lẽ cậu ấy mang một lý lịch đặc biệt hoặc từng trải qua huấn luyện đặc thù. Dù thế nào tôi tin rằng cậu ấy không đơn giản.”
Khải thêm vào:
“Tôi đồng ý với bác sĩ Hường. Không chỉ riêng sự hiểu biết của Thạch mà cả cách cậu ta ứng xử với những tình huống nguy hiểm cũng rất khác biệt. Cậu ta luôn điềm tĩnh xử lý tình huống như một người đã quá quen với những cảnh nguy nan. Điều này khiến tôi tin rằng Thạch đã từng trải qua những trải nghiệm mà chúng ta không biết.”
Tiến im lặng hồi lâu ánh mắt đầy suy tư. Cuối cùng anh gật đầu chậm rãi:
“Tôi hiểu ý hai người. Vậy chúng ta thống nhất như thế này: kết thúc buổi thăm dò chúng ta sẽ quay về tổng bộ và báo cáo tất cả những gì đã xảy ra bao gồm cả những nghi ngờ về thân phận và năng lực của Thạch.”
Cả Hường và Khải đều đồng tình. Hường đứng dậy thu dọn đồ đạc nhưng trước khi rời đi cô nói thêm:
“Nhưng trước khi báo cáo chúng ta cũng cần quan sát kỹ hơn. Nếu cậu ấy thực sự đặc biệt thì có lẽ sẽ còn bộc lộ thêm nhiều điều trong những ngày tới.”
Tiến gật đầu ánh mắt ánh lên một sự quyết tâm:
“Được rồi cả hai hãy giữ kín chuyện này cho đến khi có bằng chứng rõ ràng hơn. Chúng ta không muốn gây bất ổn trong đội ngũ.”
Cả ba đồng chí gật đầu với nhau ánh đèn trong lều chỉ huy vụt tắt để lại bóng tối và sự im lặng đầy toan tính bao trùm khu trại.
…….
Ở lều của tân binh, Thạch đang ngồi xem v·ết t·hương đang lành lạnh với tốc độ nhanh hơn người bình thường. Khi v·ết t·hương bị rách lộ cả xương nhưng chỗ như bắp tay hay chân. Ít nhất phải 3 tháng thì người trẻ khỏe dưới chế độ chăm sóc sức khỏe hợp lý mới lành lạnh. Nhưng tình trạng v·ết t·hương hiện tại của Thạch như đã trải qua 1 tháng dưỡng thương.
Lúc này Thạch cầm Ngọc Bán Nguyệt trong tay lẩm bẩm:”Tiền bối ơi, những người mà tu luyện võ đạo thì tốc độ của v·ết t·hương lành lặn nhanh lắm à?”
Người đàn ông họ Phạm trả lời: ”Không hẳn, thông thường võ sĩ cực hạn họ chỉ nhanh hơn một đến hai tuần so với người khác thôi. Còn con thì sắp bước vào Võ Giả rồi chưa kể ta cũng hoài nghi đến tốc độ hồi phục của con”
Thạch nghi ngờ: “ Ý ngài là sao?”
Người đàn ông trả lời: “ Là về thân phận của con.”