Sáng hôm ấy, nắng vàng rực rỡ trải khắp sân tập của trại tập trung Thái Bình. Toàn bộ tân binh và đội quân y tập trung ngay ngắn thành hàng, không khí trang nghiêm. Tư lệnh quân khu, đồng chí Võ, bước lên bục với dáng vẻ uy nghi.
Giọng ông vang lên trầm hùng và đầy cảm xúc:
"Thưa các đồng chí: Như mọi người đã biết, tình hình d·ịch b·ệnh tại các tỉnh phía Bắc đang diễn biến phức tạp. Quân số tại đó hiện tại đã được huy động tối đa để chống dịch và bảo vệ nhân dân. Vì vậy lần này, nhiệm vụ khám phá địa quật tại Thái Bình được giao phó cho các đồng chí miền Nam chúng ta."
Các tân binh và quân y lặng lẽ trao nhau ánh mắt, có người cảm thấy lo lắng nhưng phần lớn đều là sự quyết tâm.
Tư lệnh tiếp tục ánh mắt quét qua từng gương mặt: "Đây là một nhiệm vụ đặc biệt, không chỉ để tìm hiểu lịch sử mà còn nhằm chuẩn bị cho những kế hoạch lâu dài. Địa quật lần này được phát hiện là một hệ thống hầm ngầm nhỏ hẹp, địa hình phức tạp đòi hỏi sự can đảm, kỷ luật và cả ý chí thép. Tất cả các đồng chí sẽ phải di chuyển hoàn toàn bằng đường bộ từ cổng vào. Không có sự hỗ trợ của xe cơ giới."
Ông ngừng lại một chút giọng trầm xuống: "Để đảm bảo an toàn và hiệu quả cho nhiệm vụ chúng tôi sẽ cử đồng chí Tiến và mười người khác, những người đã từng tham gia đợt khám phá trước đó dẫn đầu đoàn. Đồng chí Tiến là một trong những người có kinh nghiệm dày dặn nhất. Tôi tin tưởng vào sự phối hợp chặt chẽ giữa các đồng chí và đội trưởng Trần Văn Thạch của nhóm tân binh lần này."
Khi nghe đến tên mình, Thạch khẽ gật đầu ánh mắt toát lên sự điềm tĩnh.
Tư lệnh dừng lại, ánh mắt đầy nghiêm nghị: "Tôi chỉ nói một điều cuối: Đây không chỉ là nhiệm vụ của riêng các đồng chí, mà là trách nhiệm của chúng ta đối với Tổ quốc. Chúng ta đi không chỉ để khám phá, mà còn để chuẩn bị đối mặt với bất kỳ tình huống nào xảy ra. Chúc các đồng chí hoàn thành tốt nhiệm vụ."
Tiếng hô "Rõ!" vang dội từ hàng ngũ tân binh, khiến không khí thêm phần khí thế.
Sau buổi diễn văn, Thạch cùng các đồng đội đứng cùng nhau bàn tán. Đạt thở dài: "Địa quật ở tận sâu lòng đất, mà mình lại phải đi bộ trong cái hầm nhỏ hẹp. Đúng là thử thách thực sự."
Hoàng vỗ vai Đạt cười trêu: "Nhóc lại lo bò trắng răng à. Vì địa hình, địa điểm không dễ dàng để đi nên mới phải đi bộ. Đừng quên là chúng ta cũng từng được huấn luyện sít sao đấy nhé."
Nga đứng từ xa, ánh mắt như vô tình hướng về phía Thạch. Nhận thấy điều đó, các đồng chí quân y đứng gần khẽ cười: "Ai được bé Nga quan tâm thì đúng là số hưởng rồi."
Thạch nghe thấy, chỉ cười nhẹ không nói gì. Trong lòng cậu hiểu rằng đây chỉ là khởi đầu của một nhiệm vụ đầy cam go phía trước.
……………….
Cả đoàn đứng trước cổng địa quật, ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài dần biến mất khi họ tiến vào lòng đất. Con đường dẫn vào địa quật là một lối hầm dài, chỉ đủ hai người đi sát vai nhau. Không khí lạnh buốt và âm u, hơi đất thoang thoảng trong mũi.
Đồng chí Tiến đi đầu, giọng dặn dò vang lên đều đặn: "Mọi người cẩn thận, mặt đất không bằng phẳng. Đừng bật đèn pin liên tục, phải tiết kiệm năng lượng. Đi sát nhau, không để ai tụt lại phía sau."
Dưới ánh sáng yếu ớt từ những chiếc đèn pin, đoàn quân di chuyển chậm rãi qua những lối đi hẹp. Hai bên tường đá lởm chởm, vài chỗ nước nhỏ giọt xuống nền, tạo nên những âm thanh đơn điệu nhưng kỳ quái. Địa hình càng vào sâu càng trắc trở, có những đoạn phải khom lưng đi qua, đôi khi là những bậc đá trơn trượt buộc họ phải men theo dây thừng đã được chuẩn bị trước.
Thạch đi giữa đoàn, ánh mắt sắc bén quan sát xung quanh. Cậu không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Hầm ngầm này không chỉ là một công trình nhân tạo, mà còn có dấu vết của thời gian hàng thế kỷ.
………..
Sau ba ngày băng qua những con đường chật hẹp và tối tăm, cuối cùng đoàn cũng đến được địa điểm tập kết. Trước mắt họ, con đường hầm nhỏ dần mở rộng, để lộ một không gian lớn ngoài sức tưởng tượng.
Dưới lòng đất, một hang động khổng lồ hiện ra rộng lớn đến mức khiến người ta có cảm giác như đang đứng giữa một quận thành. Mái vòm tự nhiên trên cao được phủ kín bởi những tán cây lớn, nhưng điều kỳ lạ nhất là ánh sáng dịu nhẹ lan tỏa khắp nơi. Nó không đến từ mặt trời mà từ những viên đá phát quang nằm rải rác trên tường hang và các vách đá cao.
Cây cối trong hang động mọc um tùm, xanh tươi và tràn đầy sức sống. Nhiều loài cây lạ lẫm mà những người lính chỉ từng thấy trong sách cổ: cây dược thảo với lá phát sáng mờ nhạt, những cành hoa rực rỡ tựa như đốm lửa, và những loại nấm khổng lồ cao hơn cả một người trưởng thành. Không khí ở đây trong lành một cách kỳ lạ, mang theo mùi hương nhè nhẹ của cỏ cây.
Đạt quay sang Hoàng giọng đầy kinh ngạc: "Chỗ này... không giống như hầm ngầm nữa mà là một thế giới khác."
Hoàng gật đầu mắt vẫn không rời khung cảnh trước mắt: "Cậu nghĩ xem dưới lòng đất lại có cả một khu rừng. Đúng là không thể tin nổi."
Thạch đứng lặng lẽ ánh mắt nghiêm túc quét qua toàn cảnh. Tâm trí cậu tràn ngập những suy nghĩ về quyển sổ cũ và Ngọc Bán Nguyệt. "Những điều này… không thể là sự trùng hợp," cậu thầm nghĩ.
Đồng chí Tiến đứng trước đoàn giọng nói uy nghiêm vang lên phá tan bầu không khí trầm trồ: "Mọi người, đây là địa điểm tập kết. Lát nữa chúng ta sẽ dựng trại ở đây nhưng không được tự ý đi xa. Dù nhìn có vẻ yên bình, nhưng không ai biết được nơi này có gì. Tất cả giữ cảnh giác."
Đoàn đồng thanh đáp: "Rõ!"
Dưới ánh sáng mờ dịu từ những viên đá phát quang cả đoàn bắt đầu dựng lều trại chuẩn bị cho những ngày dài đầy thử thách trong lòng đất.
Khi Thạch đang cẩn thận quan sát xung quanh đột nhiên từ chiếc Ngọc Bán Nguyệt treo trên cổ một ánh sáng nhàn nhạt phát ra. Ánh sáng không quá chói lóa nhưng lại đủ để khiến Thạch cảm nhận được một luồng ấm áp lướt qua cơ thể.
Giọng nói quen thuộc của người đàn ông họ Phạm vang lên trong đầu cậu trầm ổn nhưng đầy nghiêm nghị: "Thạch, ta đã cảm nhận được nơi này... Đây là một trong những tòa thành thuộc lăng mộ thời nhà Trần. Một thời kỳ huy hoàng, nhưng cũng đầy bí ẩn."
Thạch hơi giật mình, nhưng ngay lập tức giữ bình tĩnh không để lộ ra bên ngoài. Trong đầu, cậu thầm hỏi: "Lăng mộ? Ý tiền bối là đây không chỉ là một hang động tự nhiên?"
Người đàn ông tiếp tục: "Đúng vậy. Nơi này không chỉ là một hang động mà là một phần còn sót lại của một tòa thành thời nhà Trần. Nơi này được xây để tránh sự dò xét của kẻ thù, vua và các quan lại thường tụ họp lại đây cũng là nơi quân ta ẩn núp để đánh bọn Mông Nguyên.
Ánh sáng từ Ngọc Bán Nguyệt vẫn tỏa ra nhè nhẹ. Giọng nói vang lên rõ ràng hơn: "Không khí nơi đây chứa đầy linh khí, một dạng năng lượng dồi dào và thuần khiết mà trên mặt đất đã cạn kiệt. Nhờ linh khí này ta mới có thể phục hồi nhanh chóng sau một thời gian dài ngủ quên."
Thạch cảm thấy một luồng khí mát lạnh lan tỏa trong cơ thể mình như thể mỗi hơi thở đều mang theo sức mạnh mới. Cậu lặng lẽ nắm chặt viên ngọc trong lòng tràn ngập thắc mắc nhưng vẫn giữ sự tập trung vào giọng nói kia.
Người đàn ông họ Phạm cẩn trọng căn dặn: "Nghe đây Thạch. Khi các người tiến sâu hơn vào khu vực trung tâm, chắc chắn sẽ gặp phải những điều kỳ lạ hoặc nguy hiểm. Hãy tìm cách thuyết phục đồng đội đi theo sự dẫn dắt của ngươi.”
Thạch hỏi trong đầu: "Nhưng làm sao con có thể làm được điều đó? Đội trưởng chỉ định là đồng chí Tiến. Con không thể tùy tiện đưa ra mệnh lệnh."
Người đàn ông đáp, giọng trầm ổn nhưng đầy tin tưởng: "Ngươi có sự bình tĩnh và khả năng lãnh đạo tự nhiên. Không cần phải tranh giành vị trí, chỉ cần hành động của ngươi đủ thuyết phục, mọi người sẽ tự nguyện đi theo. Hãy nhớ rằng sức mạnh thực sự không đến từ quyền lực, mà từ sự tín nhiệm. Ngươi không thể nào làm một vị tướng tốt mà người ta mới công nhận, mà ngươi được công nhận thì ngươi mới là một vị tướng tốt."
Ánh sáng từ viên ngọc dần tắt giọng nói cũng lặng đi để lại Thạch với những suy nghĩ sâu sắc. Cậu nhìn về phía xa nơi bóng tối của hang động tiếp tục kéo dài, như thể đang chờ đợi bước chân của họ.
…….
Thạch tiến về khu vực cứu hộ nơi các bác sĩ quân y đang tập trung kiểm tra phân tích dung dịch lần trước tìm xem xung quanh có loại thực vật nào phù hợp để điều chế. Khi anh bước đến gần bác sĩ Hường cô đang cúi đầu chăm chú nhìn một cuốn sổ tay, có vẻ đang ghi chép quá trình phân tích. Thạch bèn lên tiếng để làm quen:
"Chào bác sĩ Hường, tôi thấy một số loài cây trong khu vực này có vẻ rất đặc biệt có thể là dược liệu quý."
Hường ngẩng đầu lên ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía Thạch cô đã nhận ra anh từ trước và không khỏi ngạc nhiên khi nghe anh nói như vậy. Cô khẽ nhíu mày có phần tò mò: "Loài cây gì vậy?"
Thạch bình tĩnh chỉ tay vào những cây mọc um tùm xung quanh những cây thân thảo với lá hình bầu dục mọc chằng chịt. Anh nhẹ nhàng giải thích: "Ví dụ như Hoàng Liên và Bạch Truật hai loài này rất nổi tiếng trong y học cổ truyền thường được sử dụng trong điều trị các bệnh về tiêu hóa, chống viêm và giải độc."
Bác sĩ Hường nhìn theo hướng Thạch chỉ, ngạc nhiên: "Cậu nhận ra được sao? Những cây này không phải là loại dễ nhận diện đâu. Không ngờ người ngoài nghề như cậu cũng có kiến thức."
Thạch mỉm cười ánh mắt bình thản như thể điều đó là chuyện đương nhiên với mình: "Tôi đã từng nghe mẹ nói về chúng. Bà là một người đam mê sưu tầm sách cổ đặc biệt là các loại thảo dược. Nhà tôi có rất nhiều cuốn sách cổ về dược liệu nên tôi cũng học hỏi được một chút."
Hường nhìn Thạch với sự ngạc nhiên, không ngờ cậu lại có kiến thức sâu rộng như vậy. Cô thực sự rất nghi ngờ những gì Thạch nói. Không phải là không tin Thạch mà là không thể nào một người có lý lịch bình dân như Thạch lại biết. Trước khi xuống địa quật Hường cũng đọc báo cáo từ cấp trên, hỏi han các đồng chí khác và xem lý lịch của Thạch gia đình cậu hết sức là bình thường.
Những dược liệu mà Thạch nói bác sĩ Hường cũng nhận ra tuy nhiên để có thể biết được những kiến thức đó là cả một quá trình tìm tòi có mối quan hệ hoặc gia đình có tiếng trong Y học mới rõ ràng. Dù cho Thạch có nghiên cứu đi nữa nhưng nhìn từ sách cổ với hình ảnh bị khuyết thiếu để phát hiện ngay từ những cái nhìn lần đầu thì thật sự không phải chuyện dễ dàng. Lúc này bác sĩ Hường thay đổi giọng điệu: "Vậy em có thể nhận diện thêm những loại cây khác nữa không?"
Thạch khẽ gật đầu nụ cười trên môi vẫn rất tự tin: "Có thể nhưng em nghĩ cần báo cáo cho đồng chí Tiến cần phải cẩn thận vì nơi này có rất nhiều cây có thể giống nhau. Không chỉ là thảo dược mà em còn thấy khá nhiều cây độc dược nguy hiểm."
Hường gật gù mỉm cười đáp: "Rất ấn tượng, em có thể suy nghĩ chu đáo như vậy thì cô sẽ giúp em lên tiếng với đồng chí Tiến. Nếu những thảo dược này mà có thể tìm được nguyên vẹn chắc chắn sẽ hữu ích trong công tác cứu hộ và thăm dò sau này."