Trong một giấc mơ sâu thẳm Thạch lại một lần nữa đứng trước người đàn ông trong Ngọc Bán Nguyệt. Ánh sáng mờ ảo bao trùm không gian, nhưng lần này không còn cảm giác xa lạ nữa. Thạch đã quen với sự hiện diện uy nghi của người đàn ông trong cổ phục, đôi mắt sắc bén như xuyên thấu tâm can.
Người đàn ông chắp tay sau lưng gật đầu hài lòng. "Ngươi đã tiến bộ rất nhiều. Ta có thể thấy ngươi đã ngộ ra bản chất của Cực Quyền và ứng dụng được trong thực chiến. Tốt, rất tốt."
Thạch cúi nhẹ đầu, nhưng ánh mắt đầy sự quyết tâm. "Cảm ơn tiền bối đã chỉ dạy. Nhưng... con vẫn cảm thấy bản thân chưa đủ. Trong nhiệm vụ sắp tới, con không thể để sự thiếu sót của mình làm ảnh hưởng đến đồng đội."
Người đàn ông mỉm cười giọng nói trầm ổn. "Không cần quá lo lắng. Ngươi đã đạt tới cảnh giới Võ Sĩ đỉnh phong, huyết mạch trong cơ thể đã hoàn toàn thông suốt. Đây là bước ngoặt đầu tiên của một người luyện võ chân chính."
Thạch nhíu mày. "Võ Sĩ đỉnh phong? Còn sau đó thì sao thưa tiền bối?"
Người đàn ông vuốt râu, ánh mắt trở nên nghiêm túc. "Khi ngươi có thể tập trung toàn bộ dòng khí trong cơ thể về đan điền, tạo nên một nguồn dự trữ ổn định, ngươi sẽ bước vào cảnh giới Võ Giả. Đây là nền tảng để ngươi có thể tiến xa hơn trên con đường võ đạo."
Thạch khẽ gật đầu, cố ghi nhớ từng lời dạy. "Vậy còn các cảnh giới tiếp theo? Làm sao để con có thể tiếp tục khám phá và nâng cao?"
Người đàn ông nhắm mắt, như hồi tưởng về một điều gì đó xa xăm. "Những gì sau cảnh giới Võ Giả, ngươi phải tự mình tìm kiếm. Bí mật nằm trong quyển sổ cũ mà ngươi đang giữ. Nhưng đừng lo, ta sẽ tiếp tục dẫn dắt ngươi khi ngươi bước vào địa quật. Ở nơi đó, rất có thể ngươi sẽ tìm thấy manh mối để tiến thêm bước nữa."
Thạch trầm ngâm, trong lòng vừa áp lực vừa phấn khích . "Tiền bối, con có thể biết danh tính của người được không?"
Người đàn ông mở mắt, ánh nhìn sắc bén như dao. Sau một hồi im lặng ông cất giọng chậm rãi. "Ta họ Phạm - là một người ở rể."
Thạch ngạc nhiên, nhưng trước khi cậu kịp hỏi thêm người đàn ông đã giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên trán cậu. Một luồng sức mạnh ấm áp truyền khắp cơ thể, khiến cậu cảm thấy mệt mỏi lạ thường.
"Ngủ đi," ông nói giọng dịu dàng nhưng vẫn mang nét uy nghi. "Ngươi sẽ cần tất cả sức lực cho những thử thách sắp tới."
Khi Thạch tỉnh lại, ánh sáng ban mai đã len lỏi qua khe cửa sổ. Trái tim cậu vẫn đập mạnh dư âm của giấc mơ vẫn còn đọng lại rõ ràng. Những lời của người đàn ông họ Phạm cứ vang vọng trong tâm trí, như thúc giục cậu không ngừng tiến về phía trước.
……………..
Cả trại tập trung như được lên dây cót chuẩn bị cho một nhiệm vụ chưa từng có. Không khí nghiêm trang nhưng cũng ẩn chứa sự háo hức lẫn hồi hộp. Các tân binh được yêu cầu sắp xếp lại đồ dùng, kiểm tra trang bị một lần cuối.
Thạch đứng trước ba lô của mình, cẩn thận kiểm tra từng món đồ. Bên cạnh, Đạt đang loay hoay với bộ đai súng, trong khi Minh Hoàng cố gắng nhét thêm vài thanh lương khô vào túi áo.
"Thạch, anh thấy đai súng này sao mà lỏng lẻo thế nhỉ? Em thắt mãi không chặt," Đạt càu nhàu.
Thạch cười nhẹ, bước tới giúp cậu điều chỉnh. "Đừng siết quá chặt, cứ để vừa đủ để không bị cản trở khi di chuyển."
Trong khi các tân binh tụ tập thành từng nhóm, vừa kiểm tra trang bị vừa bàn tán rôm rả.
Hoàng liếc nhìn nhóm quân y đang đứng không xa, nơi vài nữ quân nhân đang cười nói. Anh khều nhẹ Đạt, hạ giọng: "Này, cậu nghĩ ai trong số tụi mình sẽ lọt vào mắt xanh của các cô ấy?"
Đạt cười phá lên, vỗ vai Hoàng. "Tớ á? Tớ nghĩ là cậu nên dẹp bớt mấy trò đùa dai của mình đi thì may ra có cơ hội. Nhưng mà cũng phải công nhận, mấy cô quân y đúng là xinh thật đấy."
Hoàng nháy mắt đầy ý tứ, tiếp tục liếc sang Nga – người nổi bật nhất trong nhóm với gương mặt thanh tú và đôi mắt sáng. "Tớ cá là cô Nga kia đang để ý ai trong chúng ta. Cậu xem ánh mắt của cô ấy đi kìa, chắc chắn không đơn giản đâu!"
Đạt cũng hướng mắt theo, khẽ gật gù. "Ừ, mà anh nghĩ là ai được nhỉ? Hay là Thạch?"
Cả hai bật cười quay sang Thạch – người đang ung dung kiểm tra lại trang bị của mình, chẳng mảy may để ý đến những lời bàn tán xung quanh.
Bên phía nhóm quân y, Nga vẫn giữ nét mặt bình thản. Cô quan sát các tân binh với ánh mắt nghiêm túc, như đang đánh giá sự chuẩn bị của họ. Trong đầu cô, mọi thứ chỉ đơn giản là làm quen với đồng đội trước nhiệm vụ. Nhưng ánh nhìn chăm chú ấy vô tình khiến nhiều người đoán già đoán non.
"Này, Nga," một đồng nghiệp đứng bên cạnh ghé sát thì thầm, "Trông cậu như đang chọn người đấy. Đừng nói là cậu định nhắm ai rồi nhé?"
Nga khẽ mỉm cười, lắc đầu.
Lúc này, nhóm quân y bước đến. Đi đầu là bác sĩ Hường, một phụ nữ trung niên với nét mặt nghiêm nghị nhưng phúc hậu. Bà đưa ánh mắt quét qua các tân binh, giọng vang lên:
"Chào các đồng chí. Tôi là Hường – bác sĩ, trưởng nhóm quân y phụ trách hỗ trợ trong nhiệm vụ lần này. Hy vọng chúng ta phối hợp tốt để hoàn thành nhiệm vụ an toàn."
Nhóm tân binh đồng thanh đáp lại lời chào, ai nấy đều nghiêm túc. Nhưng sự chú ý của họ nhanh chóng bị kéo về phía Nga, người đi ngay sau bác sĩ Hường.
Nga không đứng lại cùng nhóm mà tiếp tục tiến lên phía trước, hướng thẳng về phía Thạch.
"Lâu rồi không gặp." Nga mỉm cười, ánh mắt sáng lên khi nhìn thẳng vào cậu.
Cả nhóm tân binh, đặc biệt là Hoàng và Đạt ngỡ ngàng đến mức há hốc miệng. Bầu không khí dường như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy.
Thạch ngẩng lên đôi mắt lóe chút bất ngờ nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thản. Cậu mỉm cười, gật đầu chào. "Nga. Lâu rồi không gặp."
Hoàng liếc sang Đạt, thụi nhẹ vào vai. "Anh mày nghi lắm mà! Nhìn cách cô ấy nói chuyện với Thạch kìa. Chắc chắn là quen thân từ trước."
Đạt cũng cười ranh mãnh, nháy mắt đầy ý tứ. "Sensei che giấu chúng em gì đấy, Thạch? Nói xem nào!"
Nga không để ý đến sự tò mò của những người khác. Cô chỉ nói thêm với Thạch: "Hy vọng chúng ta sẽ phối hợp tốt trong nhiệm vụ này. Cố gắng giữ an toàn nhé."
Sau đó, Nga quay lại nhóm của mình bỏ lại ánh mắt tò mò và những nụ cười đầy ẩn ý của các tân binh.
Khi Nga đi khuất, Hoàng không nhịn được, quay sang Thạch. "Này, hai người có chuyện gì mà không nói với chúng tôi thế? Quen từ bao giờ rồi?"
Thạch chỉ cười trừ lắc đầu. "Cấp ba học cùng lớp thôi. Không có gì đâu."
Nhưng sự bình thản của cậu chỉ khiến Hoàng và Đạt càng thêm nghi hoặc, làm không khí náo nhiệt hơn bao giờ hết.