Ngô Đồng không biết tại sao cứ cảm thấy nụ cười của đội trưởng nhà mình có chút xấu xa.
Tần Nhất đi đến cửa ra vào thành phố C, liếc mắt liền thấy được Lâm Oản Oản đang mặc trên người kiểu váy âu phục màu trắng, người cũng như tên, vô cùng dịu dàng, gương mặt tinh xảo xinh đẹp, dáng người mỹ lệ, trên mặt mang ý cười ấm áp, rất giống thiên sứ thuần khiết không nhiễm bụi trần.
Mỹ nữ xinh đẹp như vậy xuất hiện ở thành phố C nhưng không gây nên một trận rối loạn nào.
Tần Nhất quan sát, phần lớn người có mặt ở hiện trường đều là đàn ông.
"Chào mọi người, tôi là người căn cứ trưởng Dương Lâm Hải phái tới, có mang theo chút vật tư cho mọi người."
Giọng nói của Lâm Oản Oản vô cùng ngọt ngào, rất dễ dàng làm cho lòng người sinh thiện cảm. "A, Lâm tiểu thư này thật xinh đẹp."
"Ai nói không phải đâu, hơn nữa tấm lòng còn rất tốt, đi xa như thế để đưa vật tư cho chúng ta, đúng là một cô gái hiền lành."
Khóe miệng Tần Nhất co rút, nghĩ thầm mặt mũi của mỹ nhân đúng là lớn, đội cứu viện bọn họ tới đây đã bao nhiêu ngày, vừa đưa đồ ăn lại vừa chữa bệnh, còn giữ gìn an toàn. Thế nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên nhận được một tiếng cảm ơn ra thì không có cái khác.
Còn Lâm Oản Oản vừa tới, ngược lại khiến những người này mang ơn.
Tần Nhất không tự chủ sờ lên mặt mình, mặt của cô cũng rất đẹp, nhưng sao lại không có người nào khen cô như thế nhỉ?
"Ngô Đồng, cô nói xem tôi có đẹp không?" Tần Nhất nghiêng đầu hỏi.
Ngô Đồng nhìn về phía đội trưởng, thiếu niên dưới ánh mặt trời làn da óng ánh trong suốt, mắt phượng xinh đẹp giống như đá mã não hơi giương lên, mang theo vài tia tà khí không nói rõ được, cánh môi tiên diễm như kiều hoa, cả người xinh đẹp không tưởng nổi. "Đội trưởng đương nhiên là đẹp." Ngô Đồng ho nhẹ một tiếng, khó trách Lan Linh nói đội trưởng các cô là ở phía dưới, tướng mạo này xứng đáng là tiểu thụ.
"Thật sao, vậy cô nói đi, tại sao những người này đều khen ngợi Lâm Oản Oản mà không có người khen ngợi tôi." Đầu lông mày Tần Nhất cau lại, vẻ mặt hiện rõ "Bảo Bảo không vui".
Khóe miệng Ngô Đồng giật giật, đội trưởng, cậu là đàn ông con trai được không, coi như dáng dấp xinh đẹp cũng không thay đổi được giới tính, những người có mặt ở đây đều là đàn ông đó.
Không phải ai cũng đều chơi gay!
Đương nhiên, lời này Ngô Đồng không dám nói với Tần Nhất, đành phải uyển chuyển cười: "Vẻ đẹp của đội trưởng và Lâm Oản Oản không cùng kiểu loại, có lẽ những người này đều thích loại hình dịu dàng kia hơn." Lâm Oản Oản lớn lên xinh đẹp, dịu dàng thục nữ, thế nhưng Ngô Đồng lại cảm thấy đội trưởng nhà mình càng đẹp mắt hơn.
Dường như Tần Nhất rất hài lòng với câu trả lời của Ngô Đồng, không lên tiếng hỏi nữa, điều này khiến Ngô Đồng nhẹ nhàng thở ra.
"Lâm tiểu thư thật sự vất vả rồi, tôi đại diện quần chúng nhân dân thành phố C cảm ơn cô." Khâu Khắc cực kỳ vui mừng, vội vàng cảm ơn.
Lâm Oản Oản nở nụ cười dịu dàng, đôi mắt đẹp nhìn một vòng xung quanh: "Căn cứ trưởng Khâu, người của đội cứu viện đâu, tôi cũng mang đến cho bọn họ chút vật tư."
Khâu Khắc đang chuẩn bị trả lời thì nghe thấy thanh âm trong trẻo vang lên: "Lâm đại tiểu thư tới đây, vô cùng hoan nghênh hoan nghênh."
Lâm Oản Oản nhìn về phía người nói chuyện, ánh mắt đầu tiên là kinh diễm nhàn nhạt, gương mặt kia rất đẹp, so với cô ta thì đẹp hơn mấy phần.
"Cậu là?"
Tần Nhất cười khẽ, thân sĩ khom người một cái: "Đội trưởng đội cứu viện thành phố C, Tần Nhất."
Đôi mắt đẹp của Lâm Oản Oản lóe lên, cười nói: "Hóa ra là đội trưởng Tần, chào cậu."
Tần Nhất đứng thẳng người, nhìn về phía tiểu đội sau lưng Lâm Oản Oản: "Thật sự là làm khó Lâm tiểu thư, đống vật tư này nặng như vậy, Lâm tiểu thư thân kiều thể quý, sợ là mệt muốn chết rồi đi."
Lâm Oản Oản sửng sốt, trong lòng thoáng qua vài tia không vui, sao cô ta có cảm giác thiếu niên này đang châm chọc mình nhỉ?