Nhìn Vân Hoán nhanh chóng rời đi, khóe môi Tần Nhất giật giật, cô day day cái trán trơn bóng, làm sao bây giờ, nhân vật của cô sắp sụp đổ rồi.
Mấy ngày sau đó, Tần Nhất phát hiện Lan Linh liên tục trốn tránh mình, cho dù đi cùng đám người Ngô Đồng tới báo cáo công việc, ánh mắt cũng đảo lung tung lẩn tránh, không chịu nhìn thẳng Tần Nhất.
Đặc biệt là lúc có mặt Vân Hoán, chỉ cần anh hơi thân mật với Tần Nhất một chút, dù chỉ là thoáng đυ.ng chạm Tần Nhất, hai mắt Lan Linh liền trừng thật lớn.
Biểu hiện của Lan Linh quá mức rõ ràng, ai cũng nhìn ra cô ấy có vấn đề.
Ngày hôm nay sau khi báo cáo kết thúc, Ngô Đồng kéo Lan Linh đang muốn rời đi lại: "Gần đây em làm sao thế, vừa nhìn thấy đội trưởng là dáng vẻ liền giống như muốn ăn tươi người ta vậy, em với đội trưởng có chuyện gì à?" Lan Linh và Ngô Đồng là hai nữ sinh duy nhất trong đội, tính tình hai người cũng không tệ, ở chung cũng không có xích mích gì, giống như chị em trong nhà.
Lan Linh xoắn xuýt nhìn Ngô Đồng, không biết mình có nên nói ra hay không, kỳ thật mấy ngày qua cô ấy cũng biết bản thân hơi không thích hợp.
Ở tận thế, chuyện hai người đàn ông ở bên nhau cũng bình thường, cô ấy cũng từng trông thấy, chỉ là không biết tại sao lần này lại khϊếp sợ như thế.
Có lẽ, bởi vì người lần này là nam thần trong mắt của cô ấy?
"Ngô Đồng, chị cảm thấy Vân tiên sinh kia thế nào?" Lan Linh nghĩ nghĩ, vẫn thử thăm dò hỏi ý Ngô Đồng.
Ngô Đồng không nghĩ tới Lan Linh sẽ hỏi về Vân Hoán, nhưng vẫn trả lời: "Ngoại hình đẹp trai, khí thế rất lớn, nếu chị đoán không sai thì thực lực người này rất mạnh, đối xử với đội trưởng cũng rất tốt. Lan Linh, không phải em coi trọng người ta chứ?" Ngô Đồng nghi ngờ nhìn Lan Linh, nha đầu này không phải là động xuân tâm chứ?
"Lan Linh, Vân tiên sinh không phải người thích hợp với em, em và anh ta không phải người của một thế giới, anh ta thích đội trưởng."
Ánh mắt Ngô Đồng rất tinh, liếc cái liền nhìn ra mập mờ giữa Tần Nhất và Vân Hoán, bong bóng nhỏ màu hồng bay bay.
"Chị nói đùa gì thế, sao em lại coi trọng loại người như anh ta! Ý, không đúng, sao chị biết đội trưởng và anh ta là loại quan hệ đó?" Lan Linh kinh ngạc.
Ngô Đồng rất nhạy bén, nghe Lan Linh nói như vậy liền biết tại sao mấy hôm nay cô ấy khác thường.
"Em nha, nghĩ nhiều như vậy làm gì, chị thấy Vân tiên sinh đối xử với đội trưởng rất tốt, loại chuyện này hai người bọn họ cảm thấy tốt liền tốt."
Lan Linh nghĩ nghĩ cũng thấy đúng: "Là em thiện cẩn." Chủ yếu là cô ấy vẫn còn băn khoăn về bạn gái của đội trưởng, chẳng lẽ đội trưởng là song tính luyến ái?
Lan Linh gần đây rất xoắn xuýt, điều này khiến Tần Nhất hơi không được tự nhiên, kéo theo cũng làm mặt lạnh cho Vân Hoán nhìn mấy ngày trời, còn không cho phép chạm vào người cô.
Cũng may cô gái nhỏ cũng nghĩ thông suốt, cô cũng không cần thấy xấu hổ nữa.
Dưới sự tỉ mỉ chăm sóc của Vân Hoán, cơ thể Tần Nhất hoàn toàn bình phục, dị năng cũng khôi phục, trong khoảng thời gian này rất bình yên, Zombie cũng không có hành động khác thường, thế nhưng điều này khiến Tần Nhất càng thêm lo lắng.
Tần Nhất chờ đợi Zombie, thế nhưng Zombie không tới, ngược lại lại tới một người ngoài ý muốn.
Tần Nhất khép lại quyển sách trong tay, đôi mày thanh tú nhướn lên: "Cô nói ai tới?"
Khuôn mặt nhỏ thanh tú của Ngô Đồng có chút lạnh: "Là Lâm Oản Oản, Lâm gia đại tiểu thư. Thật sự không biết những người này tới làm gì, đại tiểu thư õng ẹo nũng nịu cái gì cũng không thể làm, chỉ biết cản trở."
Ngô Đồng rất chán ghét những đại tiểu thư thế gia này, chán ghét đến không cho được một chút sắc mặt tốt.
Tần Nhất cười nghiền ngẫm, Lâm Oản Oản, đây là một cô nàng "mỹ diệu".
"Đi, chúng ta ra ngoài nghênh đón vị đại tiểu thư này." Khóe miệng Tần Nhất nhếch lên một nụ cười tà ác.