Cũng không thể nói cô ấy lòng dạ độc ác, hy vọng bầy kiến động thủ, chỉ là thấy làm lạ.
Tần Nhất thản nhiên nhìn lướt qua nói: "Cảm giác của bầy kiến này rất linh mẫn, bọn chúng hẳn là đã nhận ra sự tồn tại của chúng ta, cho nên không động thủ."
Vương Ổn Ổn xoa cằm, gật gù nói: "Hóa ra là vậy."
Ngoài xe, sóng ngầm vẫn đang tiếp diễn, chiêu này của Mã Đức trực tiếp khiến cho bảy người Cổ Thành hận nghiến răng. Lập tức, mấy người đàn ông không thể nhịn được nữa, dù cho hôm nay bọn họ phải chết ở chỗ này, bọn họ cũng muốn đánh chết cái tên chết bầm kia.
Mã Đức bị đánh cho gào khóc kêu to, nắm đấm không ngừng rơi xuống người hắn, nhưng điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là bầy kiến vậy mà không động thủ. Mấy người Cổ Thành bị vây lại, người trốn bên trong máy kéo cũng bị bầy kiến vây quanh, trong đó có người hiếu kì ngước mắt lên nhìn, vừa vặn đối diện với cặp mắt to biến dị xanh thẫm của kiến khổng lồ, bị dọa cho ngồi phịch xuống đất, sau đó mùi khai nhàn nhạt bay ra.
Chuyện này khiến kiến biến dị xung quanh càng thêm bạo động không yên.
Đợi hồi lâu không thấy động tĩnh gì, con kiến hình thể khá nhỏ con kia nhịn không được, há miệng cắn đầu người nọ, "răng rắc" một tiếng, đầu cùng thân mỗi thứ một nơi.
Sau đó chính là thanh âm nhấm nuốt nhộm nhoạm, mùi máu tươi càng thêm kíƈɦ ŧɦíƈɦ những con kiến khác, khiến bọn chúng gấp không thể chờ.
Tiếp đó, mấy người bên trong máy kéo đều trở thành mồi ngon trong miệng của đám kiến biến dị.
Làm người ta kinh ngạc là bầy kiến dường như vô cùng đoàn kết, số lượng "thức ăn" ít, trong khi kiến thì nhiều như vậy, nhưng chúng nó không hề đánh nhau, ngược lại đem tất cả đồ ăn đều nhường cho con kiến tương đối nhỏ con. Một bầy kiến biến dị khổng lồ đoàn kết lại càng thêm kinh khủng.
"A, ahhh." Dương Kim Đệ hét ầm lên, sợ hãi từ tận đáy lòng không hề che dấu, nước mắt nước mũi chảy cùng một chỗ, bà ta thật sự không muốn chết, không muốn chết!
Mấy người đàn ông cũng ngừng tay, không tiếp túc đánh Mã Đức nữa, trong lòng bọn họ tràn đầy bi ai cùng mỏi mệt. Đánh hắn ta thì làm được gì, hắn ta chết có tác dụng gì, bọn họ cũng không thể sống sót trở về.
Cổ Thành lòng tràn đầy khổ sở, thế nhưng cũng không có biện pháp.
Con kiến gầm gừ kêu lên, cuối cùng vẫn hướng mấy người Cổ Thành bổ nhào tới.
Hoàng Oanh nhắm mắt lại, khóe miệng hơi giương lên. Kỳ thực, sống mà mệt mỏi như vậy thì chết đi cũng tốt, giải thoát khỏi thế giới tối tăm mù mịt này, chỉ là cô có phần không yên tâm về người em trai còn nhỏ tuổi của mình. Đau đớn trong tưởng tượng không đến, ngược lại cô lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của kiến biến dị.
Hoàng Oanh kinh ngạc mở mắt ra, bóng lưng xinh đẹp nho nhã thẳng tắp cản ở trước mặt cô, thân hình rõ ràng nhỏ gầy đơn bạc, thế nhưng trong mắt cô lại cao lớn như vậy.
Hoàng Oanh bỗng nhiên muốn rơi lệ, thiếu niên này, thiếu niên này tựa như là ánh sáng sinh mệnh của cô.
"Ngẩn người ra đó làm gì, đều cam tâm nhận mệnh như vậy sao? Không ra tay, làm sao biết bản thân đánh không lại bọn chúng, làm sao biết mình không sống được? Không chiến mà chết như thế là hèn nhát." Giọng nói thanh lãnh của thiếu niên vô cùng kiên định, khiến cho mấy người đàn ông ở đây nhiệt huyết sôi trào.
Đúng vậy, bọn họ không muốn làm kẻ hèn nhát, bọn họ cũng không muốn chết, bọn họ phải sống sót! "Xông lên, chẳng qua là mấy con kiến mà thôi, tôi không sợ đâu!"
"Đúng đúng, chúng ta phải sống trở về, vợ tôi còn đang chờ tôi đấy."
Tần Nhất nhìn lướt qua đám người, lông mày nhíu chặt thoáng nơi lỏng, còn tốt, chưa đến mức không có thuốc chữa.
"Mấy người các anh phân nhau ra, hai người một đôi, chia ra đứng ở bốn phương hướng. Nhớ kỹ nhược điểm của bọn chúng là con mắt, nghĩ biện pháp công kích mắt của bọn chúng, sau đó lại công kích tới đầu." Tần Nhất bình tĩnh truyền đạt mệnh lệnh, đâu vào đấy.
Giống như vương giả trời sinh, khiến cho người ta nhịn không được sùng bái.