"Xem ra chúng ta không đi được rồi." Tần Nhất bỗng nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp nhưng rất êm tai.
Phượng Khuynh Ca ngồi phía sau mắt phượng khẽ chớp: "Chỉ sợ, lúc ra tay, bầy kiến này không phải là đối thủ của chúng ta."
"Đương nhiên không phải là đối thủ của chúng ta, chỉ là tôi không muốn để cho đám người này đi dễ dàng như vậy mà thôi. Bọn hắn dựa vào đâu mà cái gì cũng không làm, này cũng coi như xong, nhưng hết lần này tới lần khác còn nói nhảm nhiều như vậy, tâm nhãn cũng không nhỏ, biết tính toán Công tử nam thần." Vương Ổn Ổn rất không vui.
Kỳ thật cũng không phải không thể cứu, chỉ là cô rất không thích đám người Cổ Thành, không có bản lĩnh làm thánh mẫu còn thích tỏ ra thánh mẫu, điều khiến cô không để nhịn chính là đám người này ba phen mấy bận đánh chủ ý lên người nam thần Công tử của cô. "Chính xác, điểm này quả thật khiến cho người ta chán ghét." Phượng Khuynh Ca gảy gảy móng tay, cười đến xinh đẹp quyến rũ: "Nếu đã như vậy, chúng ta liền ở đây xem trò vui một lát đi, dù sao cũng không vội."
Vương Ổn Ổn khẽ rùng mình, nhìn cô gái nũng nịu trước mắt, bỗng nhiên hiểu cái gì gọi là xà hạt mỹ nhân, thế nhưng cô rất thích, phải làm sao bây giờ!
"Nam thần, không cho phép cậu xuống xe, ngồi đây xem trò hay một lát thui." Vương Ổn Ổn bĩu môi, nhìn Tần Nhất.
Nam thần Công tử nhà cô thoạt nhìn là một người lạnh lùng bạc tình, trên thực tế tâm so với ai khác đều mềm.
Khóe miệng Tần Nhất giật giật, cảm xúc trong mắt Vương Ổn Ổn cô nhìn thấy rất rõ, cô rất muốn nói cho cô ấy, thật ra tâm địa của cô rất cứng rắn, cô tuyệt đối không dịu dàng một chút nào! Làm sao đây, hình tượng lạnh lùng cao ngạo của cô sắp sụp đổ, online chờ.
"Ừm." Tần Nhất nhẹ gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt, kì thực rất bất đắc dĩ.
Bên ngoài, nguyện ý xuống xe tổng cộng chỉ có bảy người, bọn họ còn chưa kịp chạy, đại quân kiến khổng lồ đã kéo đến.
Mã Đức và Dương Kim Đệ cũng không biết có phải ứng với câu nói tai họa sáu nghìn năm hay không, vậy mà lại không bị đại quân kiến đuổi kịp. Giờ phút này hai người mồ hôi rơi như mưa chạy tới trước mặt bảy người Cổ Thành.
Mắt Dương Kim Đệ sáng lên, vươn tay muốn kéo góc áo Cổ Thành, lại bị Cổ Thành tránh đi.
Nhưng ngay cả như vậy, Dương Kim Đệ cũng không từ bỏ: "Trưởng, trưởng thôn, cầu xin ông cứu chúng tôi."
"Cút, hai người cút cho tôi! Nếu không phải tại hai yêu tinh hại người chúng mày thì mọi người có thể chật vật như vậy à?" Cổ Thành tức giận quát, nếu không phải tại hai cái gậy quấy phân heo này, bọn hắn vốn dĩ có thể bình an trở lại thôn. "Cút? Cổ Thành, chúng tôi không cút đấy, các người có thể làm gì nào? Ha ha ha, máy kéo hỏng rồi đúng không? Có phải các người không đi được đúng không? Sướng không? Các người hôm nay toàn bộ đều phải chôn cùng ông đây, ha ha ha." Mã Đức đỏ mắt, cười lên điên cuồng.
Hắn cười phá lên, thế nhưng Cổ Thành lại không cười nổi, gương mặt già đỏ lên: "Mày, mày, là mày làm hỏng máy kéo, sao mày lại vô sỉ như vậy!"
"Cái gì?" Đám người sững sờ, đột nhiên hung tợn trừng mắt nhìn Mã Đức: "Là mày, hóa ra là mày! Sao mày có thể ác tâm như vậy chứ."
"Hừ, ác sao, chả là cái thá gì cả! Hôm nay các người đều phải chết ở chỗ này với tao." Mã Đức cười lớn.
Đại quân kiến bao vây đám người nhưng lại không có lập tức ra tay, ngược lại cảnh giác nhìn xung quanh, thậm chí vài con có hình thể nhỏ hơn không ngừng dùng râu khua trái phải, xao động bất an. Bọn chúng rất nhạy cảm, xung quanh có nguy hiểm, bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trong xe, Vương Ổn Ổn đều đem hết cảnh tượng ở bên ngoài nhìn vào trong mắt, kỳ quái lên tiếng hỏi: "Sao bầy kiến lại không động thủ?"