Dương Kim Đệ hận chết Tần Nhất, thằng ranh con này nhất định là cố ý, bằng không chất lỏng kia sao có thể khéo như vậy bắn hết lên người bà ta, động mũi ngửi thôi cũng đã thấy buồn nôn rồi.
Nếu không phải Cổ Thành là dị năng giả hệ thủy, hiện tại trên người bà ta vẫn còn bốc mùi hôi thối. Thế nhưng ngay cả như vậy, toàn thân bà ta giờ cũng ướt sũng nước, rất khó chịu.
Tần Nhất cười lạnh: "Sao thế, chưa ăn đủ à? Máu của kiến biến dị thật ra cũng không tốt lắm đâu, nếu thím vẫn muốn ăn, tôi không ngại kiếm thêm cho thím."
Dương Kim Đệ nghe vậy, lập tức nhớ đến mùi vị giống như nước mũi mà trước đó bà ta không cẩn thận để chảy vào trong miệng, lập tức lại muốn nôn, thức ăn trong bụng đều đã nôn ra toàn bộ, hiện tại chỉ còn lại nước chua. Tần Nhất thấy bà ta không nói lời nào, cũng không nhìn Mã Đức lấy một cái, trực tiếp nhìn về phía Cổ Thành: "Trưởng thôn, ông chỉ cần nói đồng ý hay không đồng ý là được."
Cổ Thành sững sờ, đối đầu với đôi mắt phượng như cười như không của Tần Nhất, ông ta cứ cảm giác tất cả sự đen tối của bản thân đều bị thiếu niên trước mắt này nhìn thấu, bí mật không có cách nào che dấu.
Loại cảm giác này rất không tốt, nhưng hiện tại ông ta vô cùng cần tinh hạch, nếu ngày mai không có tinh hạch, hậu quả kia ông ta không dám nghĩ đến.
"Tôi, tôi đồng ý." Cổ Thành cắn răng, cuối cùng vẫn đồng ý.
Cổ Thành thỏa hiệp Tần Nhất một chút cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ là trong lòng hiểu rõ, sợ là thứ bên trong từ đường kia cần tinh hạch.
Thế nhưng rốt cuộc là cái gì đây? Thú biến dị? Zombie, hay là bán thú nhân?
Vẻ mặt Mã Đức tràn đầy không cam tâm, sự căm hận đối với Tần Nhất càng ngày càng căng, và cũng quên luôn trước đó hắn là người đầu tiên hướng Tần Nhất cầu cứu, thậm chí muốn nhân lúc Tần Nhất chiến đấu với kiến biến dị len lén chạy đi.
Sao Tần Nhất lại không cảm nhận được ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Mã Đức, chỉ là vẻ mặt cô vẫn thản nhiên như cũ, muốn gϊếŧ cô, không có dễ dàng như vậy đâu.
Tần Nhất ngẩng đầu nhìn trời, sau đó nói: "Các người muốn lấy được nhiều tinh hạch thì hành động sớm đi, qua ba tiếng nữa là đến thời gian hoạt động của kiến biến dị, bọn chúng sẽ tỉnh lại."
Loại kiến biến dị này thật ra đời trước Tần Nhất đã gặp, vừa nãy chỉ là nhất thời không nhớ ra, dù sao thì đời trước thú biến dị cô gặp được có rất nhiều loại. Lời Tần Nhất nói, đám người Cổ Thành vẫn tin tưởng, thiếu niên này tuy nhỏ tuổi nhưng thực lực và sự từng trải dường như cao hơn nhiều so với bọn hắn.
Có điều, tin tức Tần Nhất vừa nói ra lại khiến cho mấy người bên phe Mã Đức ghi hận, thằng ranh con này rõ ràng đã sớm biết nhược điểm của bầy kiến biến dị này, vậy mà lại không nói cho bọn hắn.
Đúng là âm hiểm.
Tần Nhất không thèm để ý, bắt đầu cùng Cổ Thành động thủ làm thịt bầy kiến, thu thập tinh hạch.
Đối phó với kiến biến dị chưa tỉnh cũng không phải dễ, vỏ ngoài của nó vô cùng cứng rắn, cho dù là Tần Nhất cũng không làm sứt mẻ được tẹo nào. Vì vậy bọn họ chỉ có thể đánh thức từng con, sau đó để Tần Nhất giải quyết, những người còn lại đào tinh hạch là được.
Điều này khiến vài người không vừa mắt Tần Nhất lần lượt ngậm miệng, bọn hắn chỉ cần đào tinh hạch, nói ra vẫn là bọn hắn chiếm tiện nghi. Nhưng Mã Đức và Dương Kim Đệ liền đen đủi, mặc kệ hai người ở nơi nào, lúc Tần Nhất gϊếŧ kiến biến dị, chất lỏng tanh hôi kia kiểu gì cũng sẽ chuẩn xác không sai phun đầy lên người bọn họ.
Tất cả mọi người đều nhìn ra, thiếu niên bề ngoài tỏ ra ngoan ngoãn nhu thuận, trên thực tế vô cùng phúc hắc, cậu là cố ý, nhưng bọn hắn không hề nói gì.
Có thể nói gì? Người ta một câu "không cố ý" đã chặn lại lời nói của mọi người.
Mã Đức và Dương Kim Đệ buồn nôn không chịu được, trong lòng cũng hận không thể bóp chết thiếu niên cười rạng rỡ kia. Đã thế bọn hắn lại không thể không giúp đỡ, Cổ Thành đối với chuyện này luôn rất nghiêm ngặt, không giúp đỡ thì không có tinh hạch.
Cho nên hai người chỉ có thể nhịn xuống, nghĩ đợi đến lúc phân chia tinh hạch xong liền tìm cách xử lý Tần Nhất.