Có người không đồng ý, đương nhiên cũng có người cảm thấy không ổn: "Chúng ta nên đưa cho họ chút thù lao, nào có đạo lý để người ta làm chuyện không công. Bọn họ tuổi còn nhỏ, cũng không đại biểu chúng ta có thể bắt nạt người ta. Nói khó nghe, chỉ bằng thực lực của mấy người chúng ta, toàn bộ độc chiếm những con kiến này là không có khả năng."
Diệp Tử suy nghĩ thấu đáo hơn.
Vả lại, trên người ba người họ toát ra quý khí, lại nhìn quần áo các cô mặc trên người, có thể nhìn ra căn cứ phía sau họ không đơn giản.
Sức ảnh hưởng của Diệp Tử ở trong đám người cũng không thấp, hắn vừa nói như vậy, đại đa số người đều đồng ý. Mã Đức cầm đầu mấy kẻ không đồng ý, thấy tất cả mọi người còn lại đều đồng ý, cho dù không cam tâm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đáp ứng.
Chỉ là đáy mắt hiện lên tia ghen tỵ và oán hận.
Vương Ổn Ổn nhàm chán nhìn đám người xì xào bàn tán đằng xa, quay người hỏi Tần Nhất bên cạnh: "Nam thần, cậu đoán xem bọn hắn đang nói cái gì?"
Tần Nhất rủ mí mắt, nhàn nhạt lên tiếng: "Có thể nói cái gì, đơn giản là nhìn trúng những con kiến còn lại kia."
Phượng Khuynh Ca vuốt ve mái tóc dài của mình, nhếch miệng: "Xem ra bọn hắn muốn để Tiểu Nhất Nhất làm việc không công."
"Nghĩ hay lắm, cho dù chúng ta cưỡng ép muốn những con kiến này, bọn hắn có thể ngăn cản nổi sao." Vương Ổn Ổn nhất thời có chút bất bình.
Tần Nhất cười khẽ: "Yên tâm, bên trong vẫn có người hiểu chuyện. Mà thật ra tôi đối với những viên tinh hạch này ngược lại cũng muốn có, có điều, càng muốn biết bí mật bên trong từ đường hơn." Tinh quang chợt lóe lên, mắt phượng chớp động, hàng lông mi rung động nhè nhẹ, vẫn hờ hững như cũ, khóe miệng hơi mím, nhếch lên đường cong duyên dáng.
Rốt cuộc bên kia cũng thương lượng xong, Cổ Thành đi tới, vầng trán ôn hòa nhìn Tần Nhất: "Tần Nhất à, mặc dù tôi biết đề nghị này có chút ép buộc, nhưng chúng tôi cũng không có cách nào khác, thật sự là trong thôn không thể chống đỡ nổi nữa. Chuyện này... chúng tôi hy vọng cậu có thể giúp chúng tôi, tinh hạch mọi người lấy được chia cho các cậu bốn phần."
Hàng lông mày thanh tú của Tần Nhất hơi nhướng, cánh môi tươi diễm xinh đẹp như cánh hoa hồng, đây là muốn đánh bài thân tình sao? Đáng tiếc, cô là người có tâm địa sắt đá.
"Bốn sáu, tôi sáu, các người bốn." Tần Nhất cô xưa nay không nói đạo lý.
Cổ Thành khẽ giật mình, giống như không nghĩ tới thiếu niên bình thường ngoan ngoãn nhu thuận bỗng nhiên trở nên "không nghe lời" . "Cái gì, mày đừng nên quá phận, cho mày bốn đã là ban ân cho mày rồi đấy." Có người hét ầm lên, là Mã Đức.
Hắn ta vốn cảm thấy chia bốn sáu là Tần Nhất chiếm được tiện nghi lớn, bây giờ muốn bọn hắn bốn, làm sao hắn ta có thể cam lòng cho được.
"Sao nào? Không đồng ý? Đừng quên nhược điểm của kiến biến dị là tôi nói cho các người biết, bằng không các người có thể dễ dàng gϊếŧ bọn chúng như vậy?" Mặt mày Tần Nhất bỗng lạnh xuống.
Cô thật ra là người ăn mềm không ăn cứng, nếu cố gắng mềm mỏng thương lượng với cô, thì có thể cô cũng đồng ý. Nhưng cố tình đám người này lại thích tính toán cô, vậy thì không thể trách cô được rồi.
"Đúng đúng, trước đó thì cầu xin bọn tôi, bây giờ biết được nhược điểm liền trở mặt không nhận người, chưa từng thấy qua dạng người nào như các người." Vương Ổn Ổn hừ lạnh một tiếng. Nam thần công tử nhà cô tốt như vậy, mới không cho phép những người này bắt nạt.
Các chị em fans Công tử, quyết khô máu đến cùng.
Mặt mo của đám người Cổ Thành bị nói đến đỏ ửng, kỳ thật thì đúng là bọn hắn chiếm tiện nghi của người ta.
"Vậy thì sao, nếu không phải có chúng tôi thì các người có thể tới đây à? Bạch Nhãn Lang, tiểu tiện nhân." Dương Kim Đệ hung tợn mắng ba người Tần Nhất.