Y quán Tiếu An Đường cũng vắng khách hơn bình thường, Khương Yên rảnh rỗi nên đã nhận lời đến tửu lâu cùng Thiệu Cẩm Vân.
Bầu rượu còn bốc khói, hai tô mì hoành thánh cùng một đĩa chân gà nướng, Thiệu Cẩm Vân thoải mái ngồi vắt chân, khà một tiếng sảng khoái.
“Sao rồi, dạo này không thấy tên kia xuất hiện nữa vậy?”
“Có việc đi rồi, dù sao hắn còn cả cơ ngơi buôn bán của gia đình, đâu thể suốt ngày ở trong nhà được.”
Khương Yên gặm một cái chân gà, hít hà vì cay.
“Chu choa, biết rõ dữ vậy ta? Hắn báo cáo với tỷ hả?” Thiệu Cẩm Vân ngứa miệng lại bắt đầu trêu chọc.
Khương Yên liếc xéo với cái, lại bẻ gãy một cái chân gà bỏ vào miệng nhai rôm rốp: “Ngươi quên hắn là bệnh nhân của ta à.”
“Bệnh nhân thôi mà, có cần phải tỉ mỉ rõ ràng tường tận như vậy không?”
“Nếu không thì sao, dù gì đi nữa ta cũng phải chuẩn bị thuốc cho Chu Thuận Chi trong khoảng thời gian hắn không có mặt ở Giang Châu.”
Khương Yên hết nói nổi với Thiệu Cẩm Vân, quay người gác chân lên ghế, nhìn ra ngoài khoảng trời xám xịt bên ngoài cửa sổ mở rộng của quán rượu.
Con đường lát đá dưới hàng cây dương liễu càng thêm thưa thớt người qua lại.
Xa xa chỉ còn bóng một chiếc xe ngựa đang vội vàng giẫm vó trở về.
Ngay khi đi ngang qua, mành cửa sổ được vén lên, lộ ra gương mặt cương nghị và đôi mắt phượng hẹp dài sắc bén của đối phương.
“Ô, là Chu Thuận Chi, hắn trở về rồi à?” Thiệu Cẩm Vân hào hứng chỉ tay lôi kéo Khương Yên reo lên.
Khương Yên nghiêng đầu ngó xuống cùng Thiệu Cẩm Vân, hình ảnh đó ngay lập tức rơi vào đáy mắt sâu thăm thẳm của người bên dưới.
“Tiếu nương tử, đang dùng bữa tối sao?” Phùng Đức đánh xe, phấn khích hét to.
Chu Thuận Chi nhảy xuống xe ngựa, đội mưa đi vào trong tửu lâu.
Thiệu Cẩm Vân đảo mắt một vòng, cười tủm tỉm.
“Xem người ta gấp chưa kìa, chắc hẳn là nhớ tỷ lắm rồi.”
Khương Yên không thèm trả lời nàng ấy, chỉ nhíu mày chỉ vào vai áo đã ướt đẫm của hắn: “Ngươi nên trở về thay y phục đi, trong người đang mang bệnh mà lại dám dầm mưa thế này.”
Chu Thuận Chi cắn môi, vừa muốn đến gần ngồi xuống bên cạnh Khương Yên, vừa e ngại trên mình mang đầy hơi lạnh sẽ ảnh hưởng đến nàng, cuối cùng chỉ đành lúng túng đứng đó.
Thiệu Cẩm Vân cười ha hả phất tay với tiểu nhị thanh toán tiền, sau đó vỗ vai Khương Yên đẩy nàng đứng đậy.
“Trễ rồi, về thôi.”
Khương Yên nhún vai, chậm chạp theo sau Chu Thuận Chi lên xe ngựa đi thẳng đến y quán.
“Thuốc đã uống hết chưa?”
“Rồi, ta nhớ lời dặn của nàng, không bỏ bữa nào.”
“Tốt rồi.” Nói xong, nàng kéo hắn vào trong ngồi, lại mò mẫm bên bếp củi đằng sau nhà.
Mùi gừng cay bốc lên ngào ngạt, nàng chưa cho hắn chén nước, nói: “Uống đi, có tác dụng làm ấm, giải cảm.”
Chu Thuận Chi rất nghe lời, ngay lập tức ực một hơi cạn sạch.
Dáng vẻ này của hắn y như một con ch.ó to ngoan ngoãn hiền lành.
Sáng hôm sau, không ngoài dự đoán, Phùng Đức đã hớt hơ hớt hải chạy vào y quán.
Chu Thuận Chi quả thật lại bệnh rồi.
“Trên đường đi gấp rút, công tỷ nhà ta cứ yêu cầu phải giục ngựa thật nhanh để trở về, cũng chẳng thèm nghỉ ngơi gì cả. Vừa đặt chân đến địa phận Giang Châu là gần như cạn sức. Vậy mà thấy Tiếu nương tử đã vội vàng xuống xe…”
Nói đến đây, hắn ta thở dài một tiếng rồi len lén quan sát nét mặt của Khương Yên: “Công tử trước nay chưa bao giờ biểu hiện đến mức này.”
Thấy Khương Yên vẫn thản nhiên không có bất kỳ hành động nào muốn hồi đáp, Phùng Đức đành tiu nghỉu cụp đuôi xuống.
Bên trong trạch viện, Chu Thuận Chi đang ra sức đào đất, hình như là muốn trồng cái gì đó.
“Công tử, người đang bệnh mà, tại sao lại ra ngoài này.”
Chu Thuận Chi không ngẩng đầu lên, dùng tay không phủi những vụn đất xung quanh ra hai bên rồi thả hạt giống xuống.
“Ta muốn trồng hoa, Thiệu cô nương có nói nàng thích bạch mai, ta tính trồng một cây thật lớn ở đây, để sau này nàng có ghé chơi thì có thể ngắm hoa thưởng trà trong sân.”
“Ngươi qua lại thân thiết với Thiệu Cẩm Vân từ lúc nào, sao ta không biết vậy?”
Nghe âm thanh nhẹ nhàng quen thuộc, Chu Thuận Chi kinh ngạc đứng thẳng người, xoay đầu nhìn qua.
Như nghĩ đến chuyện gì, hắn lập tức xua tay: “Không, nàng đừng hiểu lầm, ta với Thiệu cô nương không có gì hết.”
Khương Yên mỉm cười gật đầu: “Ta biết, ta có hiểu lầm gì đâu.”
Chu Thuận Chi lại mím môi, mỗi lần như vậy, gương mặt của hắn lại căng ra, hiện rõ nét ương ngạnh và nhuốm chút lạnh lùng.
“Nào, đi vào trong để ta xem mạch cho ngươi một chút.”
“Mạch tượng của ngươi không có sự ổn định cho lắm, có lúc nhanh, có lúc lại chậm hơn người thường, nên chú ý nghỉ ngơi cho tốt, đừng bôn ba quá, hại sức khỏe.”
Chu Thuận Chi khép mắt: “Trước đây quá nhàn tản, giờ đây ta đã có mục tiêu để phấn đấu, ta không ngại.”
Khương Yên không hỏi tiếp, hòm gỗ lần lượt được mở ra rồi đóng lại, sau khi dặn dò xong xuôi, nàng đứng dậy đi ra ngoài.
Chu Thuận Chi cũng không lôi kéo thêm, hắn chỉ chậm rãi theo sau tiễn nàng đến tận đầu ngõ.
Đêm giông,
Trời mưa như trút nước.
Gió to như muốn quật ngã cả hàng cây dương liễu trước cửa nhà.
Lúc này, cánh cửa lại vang lên tiếng gõ cộc cộc gấp gáp và tiếng kêu khóc của phụ nữ.
Vì công việc có tính đặc thù, Khương Yên không bao giờ ngủ sâu, ngoài cửa cũng treo một chiếc chuông lớn, phòng có bệnh nhân tìm đến vào ban đêm.
“Tiếu đại phu, giúp ta với, cháu ta… nó chảy m.á.u nhiều lắm!!!”
Bên ngoài là Diêu thẩm, trong nhà có một cháu dâu mới cưới, đã mang thai được tám tháng, bụng to như cái trống. Chồng của nàng ấy theo đoàn thương buôn Xiêm quốc cả tháng nay chưa về nhà.
Khương Yên ngoài khám chữa bệnh còn học thêm về đỡ đẻ, chủ yếu là muốn giúp đỡ những nữ tử có hoàn cảnh sống khó khăn, không có tiền đi kiểm tra thai kỳ.
Nàng bấm đốt tay tính, nghĩ chắc cháu của thím Diêu kiểu này có thể là sinh non rồi, thường con đầu lòng thì ngày dự sinh không chính xác cho mấy, cho nên nàng ngay lập tức ôm lấy hòm gỗ, mặc áo tơi chạy ra ngoài.
Vừa đi qua cầu lại gặp chiếc xe ngựa quen thuộc đang chạy về hướng này.
“Tiếu nương tử, mưa to gió lớn thế này mà nàng còn đi đâu?” Chu Thuận Chi đanh mặt nhìn hai nữ tử đang co ro trên đường.
“Cháu gái của Diêu thẩm vỡ ối rồi, ta phải qua bên đó đỡ đẻ cho nàng ấy.”
Chu Thuận Chi vừa nghe đến đây, ngay lập tức kéo hai người lên xe ngựa, một đường giục giã Phùng Đức đạp vũng nước chạy như bay đến con hẻm bên kia của phố chợ.
Liễu Nhi đang đau đớn nằm trên giường, dưới thân nhuộm đỏ màu của máu.
Vừa nhìn thấy Khương Yên, nàng ấy đã vỡ òa lên khóc thành tiếng.
“Cứu… cứu con ta với!!!”
Khương Yên gật đầu, ngồi xuống bên cạnh nàng ấy làm động tác xoa nắn trấn an: “Yên tâm, ta nhất định sẽ giúp hai người mẹ tròn con vuông.”
Chu Thuận Chi cầm ô giấy chạy vào trong, nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng này liền khựng lại, thân hình không kiềm được run rẩy từng trận.
Khương Yên quay đầu lại, hét lớn: “Chu Thuận Chi, đi ra ngoài đi.”
Thấy hắn vẫn đứng như trời trồng, nàng phải kêu người nhà Diêu thẩm kéo bình phong qua, đẩy hắn ra, đóng cửa lại.
Tiếng hét của Liễu Nhi vang lên từng hồi, như búa tạ nện vào lòng mọi người đang vây quanh căn nhà nhỏ.
Bên trong thỉnh thoảng lại truyền ra giọng nói dứt khoát của Khương Yên, vừa như ra hiệu lại như trấn an dỗ dành.
“Tốt, hít thở sâu vào.”
“Dùng sức đi, mạnh nữa lên.”
“Gần được rồi, cố gắng thêm một lần nhé.”
“Giỏi lắm, Liễu Nhi giỏi lắm, Liễu Nhi làm được mà.”
Chu Thuận Chi đứng bên ngoài nhìn từng thau nước nóng cứ lần lượt được bưng vào rồi bê ra, dạ dày cuộn trào, vừa sợ hãi, vừa thống khổ.
Cho đến khi tiếng khóc có lực vang lên, âm thanh mừng rỡ tràn ra khỏi cánh cửa đóng chặt ấy, Chu Thuận Chi mới ngẩng đầu thẫn thờ nhìn lên.
Khương Yên đang ôm một đứa bé còn đỏ hỏn nhỏ như con khỉ con trong bọc vải, đôi mắt cong cong, nụ cười hiền hậu. Nàng nói gì đó với nữ nhân đang mệt rũ nằm trên giường đất.
Vẻ mặt nàng sáng ngời, dường như vô cùng hạnh phúc khi ôm đứa nhỏ vào lòng.
Chu Thuận Chi như bị rút cạn sức lực, ngồi thụp xuống đất.
“Ngươi… khóc à?” Khương Yên đi ra ngoài rửa tay, trên người đều là mồ hôi, còn đọng cả mùi m.á.u tanh ngòm, nàng không dám đến gần Chu Thuận Chi, chỉ nghiêng đầu nhìn vào khóe mắt ẩm ướt của hắn.
“Ta… có thể ôm nàng một cái được không?” Chu Thuận Chi nghẹn ngào hỏi.
Khương Yên không lắc đầu từ chối, chỉ đứng im tại chỗ.
Chiếc cằm nhọn sắc nét đặt lên bả vai nàng, sau đó là cả gương mặt hắn vùi hẳn xuống.
“Ta đã nói rồi, phụ nữ sinh con như bước vào quỷ môn quan vậy, ngươi lại cố chấp muốn đi theo cho bằng được.”
“Cho đến bây giờ ta mới hiểu được…”
Khương Yên thấy dáng vẻ yếu đuối này của Chu Thuận Chi có chút mủi lòng, nàng vươn tay ra, vỗ nhẹ vào lưng hắn như an ủi: “Không sao rồi, mọi người đều bình an.”
“Sau này, ta nhất định… nhất định sẽ không ép nàng phải làm những điều nàng không muốn nữa…”
Âm thanh thủ thỉ rơi vào vành tai, nhẹ như tiếng gió thổi.
Cuối cùng cũng trời quang mây tạnh rồi.
Sau hôm đó, Chu Thuận Chi nằng nặc đòi xin vào y quán phụ việc, thậm chí còn không cần lương.
Khương Yên buồn cười, chống cằm nhìn hắn: “Chu công tử à, chuyện buôn bán làm ăn của Chu gia dạo này có gì bất trắc hay sao thế?”
Chu Thuận Chi lắc đầu, ngồi xuống đối diện với Khương Yên, cong mắt cười: “Cái đó không đáng kể, cũng chẳng phải liên tục, mỗi tháng thì đi tầm mươi ngày là được rồi, vẫn đủ để duy trì cuộc sống đủ đầy của Chu gia…”
“Vả lại, ta đã học được một bài học lớn, ta muốn được giống như nàng, được hiểu nàng, được trở thành người bên cạnh san sẻ với nàng.”
Chu Thuận Chi rủ mi mắt, âm thanh càng ngày càng nhỏ lại.
Nếu phải thuê mướn người giúp việc thì Khương Yên không có khả năng, nhưng Chu Thuận Chi lại tình nguyện ở lại học nghề không lương, cho nên nàng vui vẻ đồng ý.
Bắt đầu từ việc phân biệt các loại cây cỏ bình thường mọc quanh nhà.
Chu Thuận Chi rất thông minh lại còn nhanh nhạy nữa, chỉ cần nhìn qua đã nhớ được hết.
Sau đó, Khương Yên dạy hắn cắt cành rồi phơi khô.
Mười ngón tay thon dài trắng nõn không dính nước xuân, giờ đây đã bắt đầu lấm tấm đen vì cặn đất ở đầu ngón tay, thỉnh thoảng lại thêm những vết xước vì gai đâm.
Người chưa bao giờ xuống bếp lại bắt đầu học cách chẻ củi, đốt lò, nấu thuốc.
Thiệu Cẩm Vân mỗi lần ghé thăm Khương Yên đều buông lời chọc ghẹo.
“Ái chà, còn chưa vào cửa mà đã dạy dỗ tốt thế này rồi.”
Nhìn Chu Thuận Chi chăm chỉ cởi áo phơi thuốc trong sân, để lộ lồng n.g.ự.c trắng bóc vạm vỡ, Khương Yên hiếm hoi đỏ mặt.
Hình ảnh này trông cũng có vẻ bổ mắt quá.
Đột nhiên Khương Yên cảm thấy cuộc sống như vậy thật mỹ mãn.
Sắp đến là tết trung thu.
Mấy ngày nay Khương Yên để ý, thấy đầu ngón tay Chu Thuận Chi đều là vết rộp nước do bị phỏng tạo thành.
Nàng gõ bàn, nhướng mày hỏi: “Dạo này công việc không nhiều, ta cũng không để ngươi nấu thuốc hay đốt lò, sao ngón tay lại thành ra thế kia.”
Chu Thuận Chi mím môi không trả lời, lại bị Phùng Đức lanh chanh bên kia chen vào: “Công tử nhà ta đang học làm bánh nướng.”
“Câm miệng!” Tiếng quát khẽ vang lên.
Gương mặt Chu Thuận Chi sa sầm, ánh mắt rét lạnh.
Đây là lần đầu tiên Khương Yên nhìn thấy bộ dạng tức giận của Chu Thuận Chi. Nó khiến nàng nhớ đến một người cũ trong quá khứ.
Phùng Đức bị nạt ngay lập tức co rúm người, cong chân chạy về trạch viện.
Chu Thuận Chi lúc này mới ho nhẹ một tiếng, quay người sang hỏi Khương Yên: “Tiếu nương tử, nàng không có người thân ở Giang Châu, chẳng hay tết trung thu này có thể đi ngắm đèn và ăn bữa cơm đoàn viên với ta được không?”
“Được chứ, tất nhiên là được rồi.” Thiệu Cẩm Vân từ đâu ào đến như một cơn gió, nhanh chóng gật đầu đồng ý thay Khương Yên.
“Ha ha, tết trung thu mà, thoải mái tí đi, ta xung phong làm bàn tiệc đãi hai người, chịu không?”
Thiệu Cẩm Vân đã chủ động lên tiếng mời, Khương Yên không tiện từ chối, bọn họ chốt địa điểm và thời gian, rồi phấn khởi chờ đợi tết trung thu đang đến gần.
Đêm trung thu, cầu Thạch Liễu đông nghịt người.
Những chiếc lồng đèn đủ mọi hình dáng và màu sắc được trưng bày đầy hai bên đường, thu hút biết bao nhiêu người đi ngang qua ngắm nghía.
Thiệu Cẩm Vân dẫn đầu ba người, đi đến mua ba chiếc lồng đèn kéo quân vẽ mỹ nhân đồ. Sau đó hào hứng kéo tay Khương Yên đi chơi đoán câu đố.
Tất nhiên, so với Thẩm Thiên Nhược một bụng thi thư thì Thiệu Cẩm Vân chỉ là muỗi.
Tốn hết mấy lượng bạc mà chẳng thắng được lần nào, Thiệu Cẩm Vân hậm hực lôi Khương Yên trở về trạch viện của Chu Thuận Chi, nói là ăn cho xả giận.
Ngoài sân đã giăng đèn lồng sáng rỡ, bàn đá quen thuộc đã mâm chén đủ đầy, Chu Thuận Chi dáng người thẳng tắp, ôn nhuận như ngọc chắp tay đứng chờ hai người trở về dùng bữa tối.
“Chà, Chu công tử có lòng ghê, toàn món chúng ta thích.”
Thiệu Cẩm Vân cầm một xiên thịt dê đưa lên mũi hít hà một hơi.
Goằm một cái, miếng thịt bóng nhẫy đã vào miệng.
Có Thiệu Cẩm Vân mở đầu, mọi người thoải mái ngồi xuống vừa ăn vừa uống rượu.
Ánh trăng tròn vằng vặc rơi trên đỉnh đầu, Thiệu Cẩm Vân mơ màng la hét đã bị gia nhân trong nhà đưa lên kiệu.
Khương Yên vuốt cái bụng tròn, chuẩn bị cúi chào rời đi thì bị Chu Thuận Chi giữ tay lại.
“Chờ một chút, ta có cái nàng muốn cho nàng xem.”
Chu Thuận Chi như có ảo thuật, một tay lôi ra một chiếc đèn lồng hình con thỏ có hơi nhăn nhúm, trên mặt giấy mơ hồ còn có vết tích bút mực lem nhem.
Đẹp hơn hẳn chiếc lồng đèn nàng vẽ lúc còn ở Hoán Y cục.
Tay còn lại là một chiếc bánh nướng màu vàng óng.
“Đừng nói với ta là mấy ngày nay ngươi học làm cái này đó nha.”
Chu Thuận Chi quệt mũi, hai vành tai nhuộm màu hồng nhạt: “Năm sau, ta sẽ làm tốt hơn.”
Khương Yên nổi hứng trêu chọc, nghiêng đầu nói: “Ngươi chắc chưa?”
“Chắc.”
“Được, ta chờ xem sao.”
Tết trung thu trôi qua, Giang Châu tiến vào những ngày cuối cùng của mùa mưa dầm.
Dường như ông trời cảm thấy lượng nước của thiên đình năm nay còn lại quá nhiều, cho nên đặc biệt xối xả như thác lũ xuống vùng Hạ Giang.
Đêm nay lại là một trận mưa to nữa trút xuống.
Khương Yên đang say giấc nồng, không kịp nghe thấy những tiếng rơi lộp độp trên mái nhà, khi mở mắt ra thì cảnh tượng trước mắt đã trắng xóa một màu của màn mưa nặng hạt.
Nàng vội vàng khoác áo tơi, kéo theo tấm vải bố muốn ra ngoài sân để che chắn tạm cho mẻ thuốc mới phơi vào sáng nay.
Không ngờ, rơi vào trong tầm mắt là bóng dáng to lớn mặc y sam màu xanh đậm đang đội mưa gom góp những mảnh vụn trên những tấm nong tre lớn đưa vào trong tiền viện của y quán.
“Trời mưa to thế này, sao ngươi còn chạy qua đây?”
Khương Yên vội vàng đi nhanh đến đỡ lấy Chu Thuận Chi đang loay hoay nhặt nhạnh những thứ còn sót lại.
“Ta sợ một mình nàng không xoay sở kịp, lượng thuốc phơi hôm nay nhiều quá.”
“Không kịp thì thôi, ngay mai chúng ta làm lại, ngươi chẳng nghĩ gì cho thân thể của mình cả.” Khương Yên có chút giận dỗi, gương mặt trầm xuống.
Chu Thuận Chi lại kéo lại áo tơi, che chở nàng chạy vào trong nhà, cười nói: “Lúc nãy vội quá, không nghĩ gì nhiều, ta xin lỗi nhé.”
Đối phương đã cúi đầu, Khương Yên cũng không thể tiếp tục ra vẻ hung dữ nạt nộ.
Nàng vội vàng lôi hắn ngồi xuống ghế trong quầy, lấy khăn hơ trên lò rồi lau mặt sơ cho Chu Thuận Chi.
Miệng lầm nhẩm một câu: “Ướt thế này, không khéo mai lại bệnh mất thôi.”