Dọc theo con sông Hạ Giang dài và lớn nhất chảy từ vùng thượng của Xiêm quốc, ôm lấy của một nửa Đại Cơ ở phía nam trước khi đổ ra biển là một vùng Giang Châu trù phú màu mỡ.
Địa hình ở đây ít núi, đồng bằng trải rộng mênh m.ô.n.g kèm theo nhiều sông suối rạch nhỏ, khí hậu cũng ẩm ướt và dễ chịu hơn hẳn.
Mùa hè không quá nóng bức, mùa đông không có tuyết rơi.
Quả là một nơi đất lành chim đậu.
Tuy nhiên vì thổ nhưỡng ở đây nên cũng hay gây ra những căn bệnh nhiệt đới vặt vãnh.
Giang Châu tấp nập vô cùng, đa phần đều là người tứ xứ lưu lạc, còn có cả những người của các quốc gia nhỏ thường xuyên lui tới mua bán.
Người Giang Châu vô cùng khéo tay, lại có tài nghệ buôn bán giao thương, từ cổng thành đông đến cổng thành tây đều là những sạp hàng bắt mắt cùng tiếng rao lanh lảnh.
Phía bên kia cầu đá, núp bóng dưới hàng cây dương liễu, trong một con ngõ treo đèn lồng là một tiệm thuốc nhỏ.
Bên trong lác đác mấy người, đa phần đều là nữ tử.
Thời này, thầy thuốc đa phần là nam giới, thân phận địa vị rồi những căn bệnh nhạy cảm của phụ nữ ắt khó có thể chữa trị tốt.
May mắn Giang Châu đột nhiên xuất hiện một nữ đại phu.
Nàng xưng là Tiếu Tiếu, một góa phụ lưu lạc đến đây.
Ban đầu nàng chỉ ngồi một góc đường, bày ra một tấm vải trải ra đất, sau đó ra sức kêu gọi mọi người đến mua thuốc.
Người Giang Châu đã quá quen thuộc với những kiểu nhân sĩ giang hồ mãi võ mua vui trên đường, tất nhiên cũng không thấy lạ lẫm gì với những sạp hàng nay mở mai đóng như của Tiếu Tiếu.
Vài người đi qua, giá cả cũng không quá đắt, tiện tay hỏi thăm đôi câu.
Không ngờ tay nghề của nàng lại tốt như vậy, 1-2 ngày đã bớt hẳn.
Tiếng lành đồn xa, sạp xem bệnh bốc thuốc của Tiếu Tiếu cuối cùng cũng có khách quen, đa phần bệnh nhân đều là nữ.
Có cả con cái của nhà thương gia giàu có, hay thậm chi quý nữ của quan lại cũng đến đây nhờ nàng chẩn mạch.
Dần dà, sau một thời gian tích cóp, lại được bằng hữu là trưởng nữ nhà họ Thiệu nổi tiếng, chủ điền trang ở Giang Châu hỗ trợ, Tiếu Tiếu cuối cùng cũng thuê được một ngôi nhà nhỏ làm y quán để định cư lâu dài ở đây.
“Tiếu tỷ,hôm nay khách có đông không?” Giọng Thiệu Cẩm Vân lảnh lót vang lên.
Nàng ấy có gương mặt tròn, da dẻ hồng hào bóng mượt, trên người đeo một cái khóa đồng tâm bằng vàng thật to, như thế muốn chiêu cáo cho toàn bộ người trong thiên hạ biết nàng ấy chính là con gái rượu của chủ điền trang ở Giang Châu này vậy.
“Cũng sắp xong rồi.” Nữ nhân tên là Tiếu Tiếu không buồn ngẩng đầu, đang lắng nghe mạch đập trên cổ tay của một đứa bé.
“Không sao đâu, cảm mạo thôi, nhưng có vẻ có hiện tượng thiếu máu, nên bổ sung thêm thịt và trứng để tăng cường sức đề kháng nhé.”
Tiếu Tiếu nhỏ giọng dặn dò, sau đó lại cầm một viên kẹo lạc đưa cho bé gái, xoa đầu nó dỗ dành rồi mới tiễn hai mẹ con rời khỏi y quán.
“Sao hôm nay đại tiểu thư lại có nhã hứng ghé chơi vậy?”
“Ôi chao, sáng nay ta ghé qua tiệm son phấn Mộng Hoa, thấy bọn họ mới tung ra sản phẩm mới nên đem qua đây cho tỷ xem thử nè.”
“Nghe nói đây là cao dưỡng da có nguồn gốc từ thành Thiên An xa xôi, chuyên dùng cho phi tần trong cung đó. Ta có mua hai lọ, một cho ta, một cho tỷ.”
Tiếu Tiếu nhún vai: “Ngươi thấy ta có cần dùng đến son phấn không, lãng phí.”
Thiệu Cẩm Vân nhìn nữ tử trước mặt, thân hình gầy nhẳng, nước da xanh xao vì đã bôn ba nhiều, gương mặt nhỏ bằng bàn tay của người lớn, một bên gò má là vết sẹo dài màu hồng nhạt.
Chỉ có đôi mắt sáng là ánh lên vẻ tinh anh.
“Nghe nói cao này cũng có công hiệu trong việc mờ sẹo, dưỡng da trắng mịn, ta lỡ mua rồi, tỷ cứ cầm mà xài đi, có khi có tác dụng thật thì sao.”
Nữ nhân tên Tiếu Tiếu xoa xoa lọ sứ rồi tiện tay bỏ vào trong hộp gỗ: “Như vậy cũng không đến nỗi nào, dù sao ta cũng là một góa phụ, ăn vận trang điểm xinh đẹp để làm gì. Ngươi thì khác, đừng suốt ngày rong chơi ở chỗ này của ta nữa, cả một điền trang đang cần ngươi kế thừa quản lý đó.”
Thiệu Cẩm Vân bĩu môi, sau khi ném một thỏi bạc lên bàn lại ôm một túi thuốc trở về cùng hạ nhân trong nhà.
Nàng ấy có triệu chứng của hen suyễn nhẹ, may nhờ nữ y này phát hiện sớm, cứ đều đặn mỗi tháng đều mời nàng đến khám bệnh, rảnh rỗi cũng sẽ chạy đến đến bốc thuốc, coi như là ủng hộ vậy.
Trời đã về chiều, cuối cùng y quán cũng cất biển hiệu, đóng cửa lại.
Bếp củi đã rực hồng, một chén cơm trắng, một đĩa rau xanh, thêm vài lát đậu hũ chiên, Khương Yên rửa tay, hít hà một hơi rồi ngồi vào bàn gỗ chậm rãi thưởng thức.
Dù không phải là sơn hào hải vị, không người hầu kẻ hạ, Khương Yên cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống này.
Ngày đó, khi quyết định đ.â.m một d.a.o vào lồng n.g.ự.c của Bùi Lẫm, Khương Yên đã tính toán kỹ lưỡng.
Con đường này, kiếp trước nàng đã từng phi ngựa ngang qua đây, lúc một thân một mình chạy ra biên quan phía bắc tìm Bùi Lẫm.
Thật ra phía dưới sườn núi đó có một con sông khá sâu, chỉ cần đừng để Bùi Lẫm chạy qua khúc ngoặt quanh co nhất để rẽ vào nhánh khác thì Khương Yên có nhảy xuống dưới cũng không đến nỗi mất mạng.
Chỉ là dòng nước quá siết, Khương Yên đã mệt mỏi toàn thân, chỉ đành để mặc nó cuốn đi, cho đến khi được hai phụ nhân ra sông giặt đồ ở hạ nguồn vớt lên mới coi như sống sót.
Sau đợt đó, nàng phải tịnh dưỡng ở trong thôn cả tháng trời mới có sức để lên đường.
Đáng tiếc là sức khỏe đã hồi phục nhưng gương mặt lại hằn lên vết sẹo dài trong quá trình rơi xuống, va chạm.
Không chữa khỏi, mà bản thân Khương Yên cũng không muốn chữa.
Như vậy càng tốt, với dung nhan xấu xí và thân hình chẳng có điểm gì nổi bật, nàng sẽ không còn bị bất kỳ tên nào làm phiền nữa.
Khương Yên đổi tên thành Tiếu Tiếu, sau đó xuôi đến tận phương nam xa xôi, gần sát biên giới với Xiêm quốc mới dừng lại, bắt đầu kiếm sống bằng nghề y.
Ngay từ đầu nàng đã không định sẽ tìm về với Lô thị và Khương Nặc, thành Liễu Khê rất tốt, Bành phủ doãn và Hà Triết chắc chắn sẽ mang lại một cuộc sống yên bình cho mọi người.
Còn bản thân nàng sẽ bay thật xa, thật xa, đi đến những nơi mà nàng chưa từng đặt chân đến bao giờ.
Giang Châu là một địa điểm không tồi để bước sang một trang mới của cuộc đời.
Những ngày êm ả cứ trôi qua như thế, không có tin tức hay lệnh truy nã gì từ triều đình ban xuống, Khương Yên càng thêm an tâm ở lại nơi này.
Tính ra nàng đã rời khỏi kinh thành được một năm rưỡi rồi. Có lẽ xảy ra quá nhiều chuyện, người kia cuối cùng cũng nghĩ thông suốt mà buông tay rồi.
Y quán của Khương Yên cũng có chút tiếng tăm ở Giang Châu, không chỉ bởi giá rẻ, mà còn chữa bệnh rất mát tay.
Không chỉ nhà quyền quý ở Giang Châu vẫn ghé qua chỗ nàng hốt thuốc đều đặn, mà còn lan rộng sang nhưng thương nhân giàu có của Xiêm quốc thường xuyên dừng chân ở nơi này.
Hôm nay cũng vậy, buổi sáng đã có vài người xếp hàng để khám bệnh.
Đang chẩn mạch, đột nhiên có hai người lạ mặt xông vào y quán, vừa nhìn thấy Khương Yên, người trẻ tuổi hơn đã khóc lớn quỳ xuống van xin nàng đi xem bệnh cho công tử nhà bọn hắn.
“Tiếu đại phu, ngài là Tiếu đại phu danh tiếng lẫy lừng phải không, cầu xin Tiếu đại phu cứu công tử nhà ta với.”
Khương Yên cau mày xua tay
“Có gì từ từ nói, ở đây vẫn còn bệnh nhân đấy.”
Nhưng hai người bọn họ cứ khóc lóc ngay trước cửa y quán, thu hút rất đông người qua lại chỉ trỏ, Khương Yên chỉ có thể giao lại y quán cho một thư đồng đang theo học nghề, dặn mọi người bốc theo thang thuốc cũ, đợi nàng trở về rồi kiểm tra lại lần nữa.
Hai người kia đã chuẩn bị đầy đủ, Khương Yên vừa đứng lên đã bị lôi kéo vào trong cỗ kiệu rồi một đường chạy thẳng đến một trạch viện khang trang thơ mộng.
Khương Yên không rảnh rang ngắm nghía cảnh vật xung quanh, chỉ hối hả đi thẳng vào nội viện bên trong để nhìn mặt bệnh nhân.
Trên giường là nam nhân cao to thân dài thẳng tắp đang nằm, gương mặt tái nhợt, thỉnh thoảng lại ho húng hắng một tiếng, chỉ có đôi mắt sắc bén thỉnh thoảng lại liếc ra bên ngoài bình phong như phòng bị người lạ.
Vừa nhìn thấy Khương Yên đi vào, hắn hơi nhổm dậy, giọng khàn khàn: “Đây… đây là???”
“Tiếu đại phu của y quán Tiếu An Đường, rất nổi tiếng ở Giang Châu.”
Người đàn ông lớn tuổi, có vẻ là quản gia trong nhà quay sang gật đầu giới thiệu với Khương Yên: “Đây là công tử Chu Thuận Chi nhà lão, mới từ Xiêm quốc trở về, chẳng hay trên đường tái phát bệnh cũ, mong Tiếu đại phu ra tay cứu giúp.”
“Không cần ông nói, ta cũng sẽ cố gắng hết sức.” Khương Yên trấn an Tạ quản gia, sau đó bước đến ghế đẩu cạnh giường ngồi xuống trầm tư nhìn vào cổ tay nổi đầy gân xanh của hắn.
“Hửm…mạch tượng có vẻ hơi lộn xộn nhỉ?”
Khương Yên lẩm bẩm một tiếng xong lại vạch vành mắt đối phương ra, soi thật kỹ.
“Ăn uống thế nào? Có bị sụt cân nhiều không? Đi tiêu đi tiểu vẫn bình thường chứ?”
Không đợi Tạ quản gia lên tiếng, Chu Thuận Chi đã nhẹ giọng trả lời: “Ăn uống vẫn được, thời gian trước có sụt cân một chút, sau đó thì chững lại, tiêu tiểu bình thường, chỉ là thỉnh thưởng sẽ cảm thấy hơi đau lồng ngực, nghẹt thở, tiếng ho nặng, khò khè.”
Khương Yên gật đầu: “Không có triệu chứng trúng độc, tình trạng này đã kéo dài bao lâu rồi.”
Tạ quản gia cúi đầu thở dài: “Bệnh này là bệnh cũ, xuất hiện từ thời niên thiếu nhưng không quá nặng, cũng không chữa trị dứt điểm, cứ để vậy cho đến một năm trước thì trở nặng, đi hết các đại phu ở Xiêm quốc mà không khỏi, đành phải trở về Giang Châu một chuyến.”
“Có thể là do khí hậu, thổ nhưỡng có vấn đề gây ảnh hưởng đến sức khỏe, đặc biệt là tim và phổi. Ta khuyên mọi người nên ở lại đây một thời gian nghỉ ngơi xem sao.”
Chu Thuận Chi mỉm cười đồng ý, sau đó mệt mỏi đứng dậy, đích thân đi tiễn Khương Yên ra đến cổng trạch viện.
Trên đường trở về nhà, nghe tên sai vặt Phùng Đức kể lại, nhà họ Chu trước đây rất có tiền, chuyên buôn bán giao thương qua lại giữa vùng Hạ Giang và Xiêm quốc.
Có điều đến đời Chu Thuận Chi hắn lại ôm mộng làm võ tướng, nhất mực tòng quân, không chịu kế thừa gia nghiệp, khiến Chu lão gia tức giận đến mức ôm bệnh mà qua đời.
Lúc đó Chu Thuận Chi không về kịp để đưa tang, trong lòng hối hận khôn nguôi, quyết định giải ngũ khi chưa lập được thành tích nào đáng kể.
“Cho nên Tiếu đại phu đừng ngại, tiền bạc đối với công tử nhà ta không vấn đề.”
Khương Yên mỉm cười, ngón tay thoắn thoắt bấm bàn tính rồi viết vào tờ giấy Tuyên rẻ tiền.
Có vẻ Chu Thuận Chi là người cẩn thận kỹ lưỡng, ngoài việc cử Phùng Đức đến lấy thuốc mỗi ngày, hắn còn yêu cầu Khương Yên của cách dăm ba bữa lại đến trạch viện của mình để xem mạch.
Nghe Tạ quản gia nói, Chu Thuận Chi đã quá tuổi thành gia lập thất từ lâu, nhưng e ngại căn bệnh này kéo dài, khó kiếm được mối hôn sự tốt, cho nên lần này trở về Giang Châu thì ra sức vung tiền điều trị.
Như vậy cũng tốt, cho Khương Yên cơ hội hốt bạc.
Chu Thuận Chi trở thành bệnh nhân ruột của Khương Yên, thời gian gặp nhau cũng càng nhiều.
Khương Yên là một đại phu cực kỳ có tâm, chỉ gần hai tháng, sắc mặt của hắn đã hồng hào trở lại, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn xưa, không còn đi ba bước, ho một bước nữa.
Một ngày nhàn rỗi, đang sắp xếp hòm thuốc chuẩn bị trở về, Chu Thuận Chi lại giữ lấy cổ tay nàng, ho nhẹ một tiếng: “Ở lại ăn bữa tối được không? Hôm nay là ngày giỗ phụ thân của ta.”
Khương Yên nhìn hoàng hôn đã nhuộm đỏ chân trời, nghĩ giờ này trở về chắc cũng chẳng kịp nấu nướng gì, cho nên thoải mái gật đầu.
Sân vườn ngay lập tức được giăng đèn lồng vàng sáng rực, bàn đá trong đình nhỏ nhanh chóng được bày biện.
Trùng hợp, đều là những món Khương Yên rất thích ăn.
Thịt dê nướng, canh cá cay, bồ câu hầm táo đỏ và bánh hoa đào.
“Thế nào, hương vị có tốt không?” Chu Thuận Chi nhẹ giọng hỏi.
“Ngon lắm.”
“Vậy ăn nhiều hơn đi.”
Khương Yên không khách sáo, cầm đũa lên càn quét mọi thứ.
Lúc cầm khăn lên lau miệng, đột nhiên Chu Thuận Chi ngẩng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn gương mặt Khương Yên đang đỏ bừng vì ớt cay.
“Chỗ này, vết sẹo đó… là sao thế?”
Khương Yên đưa tay chạm nhẹ vào gò má phải, sau đó mỉm cười: “Là cái giá phải trả cho tội lỗi của ta.”
Chu Thuận Chi cau mày, đáy mắt lập lòe đốm lửa nhỏ: “Có thể kể cho ta nghe không? Vì điều gì đã khiến nàng ra nông nổi này?”
“Đã qua rồi, như vậy tốt lắm.”
Bữa tối đó giống như một dấu hiệu thông báo có thứ gì đó đã chui ra, đập vỡ bức vách vô hình như hai người.
Chu Thuận Chi cuối cùng cũng bước chân ra khỏi trạch viện, chậm rãi lên kiệu hướng đến y quán Tiếu An Đường bên cầu Thạch Liễu.
Y quán vẫn như cũ, rải rác bệnh nhân đến khám và bốc thuốc.
Hắn mặc một bộ thanh sam bào, lưng đeo ngọc bội màu trắng, dáng vẻ cao lớn vẫn không mất đi sự nho nhã thư sinh.
Dáng đứng như tùng như bách trước cửa y quán thu hút trong ít ánh nhìn của phụ nhân.
“Hôm nay trời đẹp, trong người thư thái, cho nên mạo muội đến đưa bánh hoa đào cho Tiếu nương tử.”
Chu Thuận Chi không gọi nàng là đại phu nữa, người nghe cũng nhận ra mối quan hệ thân thiết của cả hai.
Khương Yên lại không nghĩ nhiều, nàng đã mang danh là góa phụ, vẻ ngoài tàn hoa bại liễu, còn nam nhân nào nguyện ý yêu thương chứ.
Bởi vậy mà nàng cũng mặc kệ Chu Thuận Chi.
Thiệu Cẩm Vân từ ngày nhìn thấy Chu Thuận Chi đến y quán thăm hỏi Khương Yên, trong lòng không nhịn được tò mò: “Tiếu tỷ, ta nom hắn cũng không tệ đâu, tỷ không muốn suy nghĩ qua một chút sao?”
“Ngươi có phải suy nghĩ quá nhiều rồi không? Hắn tốt hay tệ thì liên quan gì đến ta chứ?”
Khương Yên bĩu môi liếc xéo nàng ấy một cái.
“Sao lại không? Chu Thuận Chi này, nhìn cũng biết hắn thích tỷ rồi.” Thiệu Cẩm Vân che miệng cười, ngữ điệu trêu chọc.
“Đừng có nhìn ai tốt cũng nghĩ người ta thích mình, bớt ảo tưởng lại đi tiểu cô nương.” Khương Yên dí trán của nàng ấy một cái khiến Thiệu Cẩm Vân dậm chận tức giận.
“Tỷ không nghe ta nói gì hết, chúng ta cá cược một ván không?”
Khương Yên ngay lập tức kéo gương đồng ra đưa đến trước mặt nàng ấy: “Nhìn cho kỹ đi, ta thế nào, ngươi thế nào, trên đời này có tên đàn ông nào lại thích một góa phụ bị hủy dung đâu cơ chứ. Huống chi Chu Thuận Chi lại có sắc có vóc, gia cảnh tiền bạc cũng không tệ, hắn muốn cưới vợ kiểu gì chẳng được, sao có thể để ý đến một nữ nhân như ta chứ?”
Thiệu Cẩm Vân bị nói như vậy thì á khẩu, cuối cùng chỉ có thể nhẹ giọng dỗi hờn: “Tiếu tỷ tốt mà, tên nào chê bai tỷ thì mới là người có mắt không tròng.”
Câu nói này rất nhỏ, nhưng vẫn rơi trọn vào tai Khương Yên, khiến nàng tủm tỉm cười cả buổi.
Có nữ nhân nào mà không thích được người khác khen ngợi đâu cơ chứ.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cũng chỉ là một cô nương ở độ tuổi hai mươi mà thôi.