Trọng Sinh Cự Tuyệt Trở Thành Bình Phong Của Nam Phụ

Chương 67



Gà gáy canh ba, Đào Tuệ theo thói quen mơ màng thức dậy, muốn đi vào nội điện để kiểm tra xem chủ tử ngủ có ngon không.

Chưa kịp đẩy cửa đã bị bóng người chặn ngang khiến nàng ấy giật mình rụt lại.

“Thuận công công, ngài… ngài ở đây, vậy…!!!”

Đào Tuệ có là người điềm tĩnh đến đâu, giờ này cũng bị dọa đến kinh sợ. 

“Hoàng thượng và nương nương đang an giấc, không được đi vào quấy rầy. Đứng đây canh cửa chờ lệnh là được rồi.”

Đào Tuệ vuốt lồng n.g.ự.c lấy lại hơi thở rồi cúi đầu vâng dạ, bên tai lờ mờ nghe được âm thanh khóc lóc nỉ non.

Trong lòng đột nhiên dâng lên đôi phần cảm thán, có phải chủ tử của nàng đã cho hoàng thượng ăn bùa mê thuốc lú gì rồi không?

Rõ ràng đã xác định đêm nay sẽ trải qua ở Trường Xuân cung, thế mà cuối cùng vẫn quành về đây, lăn giường cùng nương nương nhà mình.

Cho đến khi Khương Yên mở được đôi mắt ra nhìn lên trần nhà, bên ngoài mặt trời đã lên cao hơn ba cây sào. 

Đào Tuệ và Chu Châu đã chu đáo đứng hầu bên ngoài, nghe thấy âm thanh tỉnh ngủ của Khương Yên liền lập tức bưng chậu nước nóng vào cho nàng rửa mặt.

Đã đến nước này, nhóm nô tài hầu hạ ở tiền viện của Trọng Hoa cung đã chẳng hề xa lạ với những đêm hoan ái điên cuồng của hai người bọn họ. Khương Yên cũng không còn tâm trạng để che dấu những dấu vết xanh tím loang lổ trên cơ thể mình.

Chỉ là mỗi lần bắt gặp thấy hình ảnh này, Đào Tuệ và Chu Châu vẫn không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh.

Hoàng thượng ra tay quả thực quá mạnh bạo, nhìn vô có khác gì dã thú muốn đánh dấu chủ quyền đâu cơ chứ.

Ngay cả bên dưới cũng vậy, lần nào cũng bị sưng lên, khiến Chu Châu gần như trở thành gương mặt quen thuộc ở thái y viện.

Đúng là đàn ông tuổi trẻ khí thịnh, như lang như hổ.

Cơ Trường Uyên cuối cùng cũng đã ăn no, thần thanh khí sảng thượng triều, một tay sát phạt quyết đoán khiến triều đình văn võ vỗ tay vang trời.

May mắn quá, vị quân vương ôn hòa của bọn họ đã quay trở lại, thay thế cho cái người sáng nắng chiều mưa tối âm u mây mù sấm sét bao phủ.

Xử lý xong chính sự, Cơ Trường Uyên lại tiếp tục vùi mình ở ngự thư phòng.

Trải qua thời gian ngắn bị lừa gạt, hắn càng thêm tỉ mẩn cho người canh giữ bên cạnh Khương Yên, đảm bảo không để xảy ra chuyện như vừa rồi nữa.

Đương lúc phê duyệt tấu chương, ám vệ lại từ bên ngoài lại nhảy vào quỳ xuống xin cầu kiến.

“Bẩm hoàng thượng, mấy hôm trước Bùi Lẫm đã trở về thành Thiên An, hiện giờ đang muốn vào cung cầu kiến.”

Cơ Trường Uyên mân môi, đôi mày nhấc lên cao, đáy mắt lóe lên tinh quang nhuốm mùi thâm hiểm. 

“Tốt, trẫm cũng có vài lời muốn nói với hắn ta. Kêu Bùi Lẫm cuối giờ tỵ đến thao trường gặp trẫm.”

Bùi Lẫm đã trải qua một cuộc hành trình dài.

Đáng tiếc toàn bộ đều là vô ích.

Hắn ta trầm ngâm đứng dưới cái nóng như đổ lửa, ánh mặt trời cho thiêu cháy làn da đã sạm lại vì gió sương trên đường nhưng bên trong xương cốt của Bùi Lẫm chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo.

Bùi Lẫm đã từng suy đoán rất nhiều tình huống xảy ra giữa bọn họ.

Chỉ là hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này.

Thực ra là không dám nghĩ đến.

Một cây thương đột nhiên bay đến, rơi xuống chân Bùi Lẫm phát lên tiếng keng rất to.

Bùi Lẫm chậm rãi quay người lại, quỳ xuống dập đầu: “Thần tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Trên gương mặt Cơ Trường Uyên vẫn là nét mặt nhàn tản như bình thường.

Bên cạnh là một dàn tiểu thái giám che lọng và cầm quạt.

“Bùi thị vệ, việc của ngươi đã giải quyết xong chưa?”

Bùi Lẫm siết nắm đấm, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào long nhan trước mặt.

“Hoàng thượng, người đã biết rõ mọi chuyện còn hỏi câu này để làm gì?”

Cơ Trường Uyên bật cười, hắn tự đẩy đám Tiểu Thuận Tử ra, dùng khinh công nhảy lên võ đài giữa thao trường, rút lấy một cây thương mân mê trong tay.

“Ngươi là đang trách móc trẫm?”

Bùi Lẫm không phục đứng lên ôm quyền nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng thượng, trước giờ thần chưa hề giấu giếm người chuyện gì, cũng đã từng cầu thánh chỉ ban hôn với nàng, vậy mà hoàng thượng lại làm ra hành vi như vậy, còn không phải là đoạt thê của thần tử?”

“Hay cho câu đoạt thê của thần tử, bà mai còn chưa đến cửa cầu hôn, sính lễ chưa nạp, ngươi lấy tư cách gì nói nàng là thê tử của ngươi?”

Bùi Lẫm khựng lại, nét mặt hiện lên vẻ lúng túng.

“Thần… thần đang chuẩn bị…!!!”

Cơ Trường Uyên phá lên cười: “Hình như Khương Yên đã năm lần bảy lượt từ chối ngươi, thậm chí ngay trong ngày rước dâu, nàng ấy giữa ban dân thiên hạ còn đuổi ngươi đi, tuyên bố giữa hai người các ngươi không có bất kỳ quan hệ gì thì phải.”

Đến đây Bùi Lẫm gần như đã bị chặn họng, chỉ có thể yếu ớt quay ngược mũi giáo về phía đối phương: “Nàng… là nàng giận dỗi mà thôi. Nhưng đó cũng không phải lý do để hoàng thượng chiếm đoạt vợ của người khác.”

“Ai nói như thế?” 

Cơ Trường Uyên nhướng mày, xoay cây thương trong tay đầy điệu nghệ.

“Chắc ngươi không biết dáng vẻ nàng ấy bò lên giường câu dẫn người khác mị hoặc đến mức nào.”

“Không thể, hoàng thượng nói dối, A Yên không phải người như vậy.”

Bùi Lẫm tức giận rống lên, lại bị trường thương trong tay Cơ Trường Uyên phóng đến, đè nặng xuống bả vai khiến hắn ta phải khuỵu gối.

“Tại sao trẫm phải nói dối Bùi thị vệ, cũng chỉ là một nữ nhân tầm thường mà thôi, xuất thân còn kém cỏi như vậy, có cái gì để trẫm phải để mắt đến chứ?”

Bùi Lẫm mấp máy đôi môi đã khô nứt nẻ muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng thể phản bác được sự thật phũ phàng từ Cơ Trường Uyên.

Cơ Trường Uyên sáu tuổi đã trở thành Thái tử, mười sáu tuổi được nâng lên làm Trữ quân của Đại Cơ.

Người có tất cả hoàng quyền và danh vọng trong tay như hắn, có biết bao nữ tử xinh đẹp vây quanh.

Quả thật không có lý do gì để Cơ Trường Uyên phải giành giật với người khác.

Nhưng trong thâm tâm Bùi Lẫm vẫn không dám tin Khương Yên lại có thể vứt bỏ liêm sỉ để dụ dỗ Cơ Trường Uyên.

“Không thể nào… không thể nào đâu!”

Nhìn bộ dạng thê thảm của Bùi Lẫm, Cơ Trường Uyên tặc lưỡi ra vẻ xót xa: “Được rồi, Bùi thị vệ, trẫm cũng không phải người tàn nhẫn, nếu ngươi mù quáng như vậy, trẫm không ngại cho ngươi một cơ hội được nhìn rõ.”

“Hả?”

“Đánh thắng trẫm trận này, trẫm sẽ cho ngươi gặp nàng.”

Cơ Trường Uyên cong môi, là nụ cười ngạo nghễ của một kẻ mạnh luôn tin vào bản thân mình.

“Từ thủa thiếu niên hai chúng ta đã không có cơ hội tỉ thí cùng nhau. Đến đây đi, cho trẫm xem thân thủ thực sự của Bùi thị vệ ra sao nào.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.