Khương Yên vừa tắm rửa vừa ngâm nga một bài đồng dao.
Tiểu Thuận Tử đã nói mấy hôm nay Cơ Trường Uyên sẽ không đến Trọng Hoa cung, tối nay nàng còn cố ý trèo lên cây bạch mai già, ngóng ra phía ngự cảnh viên, đích thực thấy ngự liễn của hắn đi về phía Trường Xuân cung.
Thế thì tốt.
Có lẽ thời gian trước Cơ Trường Uyên đã quá bận rộn, mà tiểu thư của nàng xưa nay lại có tính e thẹn.
Đúng vậy, chính vì lý do này mà Cơ Trường Uyên chưa nhìn ra được nét đẹp lồ lộ của đệ nhất mỹ nhân thành Thiên An.
Chỉ cần thân cận vài lần thôi, Khương Yên chắc chắn hắn sẽ ngay lập tức sa vào nhuyễn ngọc ôn hương của tiểu thư nhà nàng.
Như vậy tháng ngày về sau của nàng sẽ được thoải mái rồi.
Chờ đến dịp thích hợp, nàng lại có thể rời khỏi nơi đây, đoàn tụ với mọi người, sống tiếp cuộc đời lang bạt của mình.
Một lần nữa Khương Yên lại cảm thấy tương lai tươi sáng, cuộc đời nở hoa.
May mắn từ lúc vào cung đến nay Khương Yên kiên trì không để cho nhóm Chu Châu và Đào Tuệ hầu hạ mình tắm rửa, khăn vải và tiết khố cũng tự mình giặt sơ qua trước khi bỏ vào chậu, vì vậy mọi người vẫn không hề hay biết quỳ thủy của nàng đã hết được mấy ngày nay rồi.
Nhưng vì vướng phải tên vô sỉ kia đêm nào cũng đòi ngủ chung với mình mà nàng không dám buông lỏng cảnh giác.
Phải chờ đến hôm nay, Khương Yên mới có thể tháo bỏ những thứ vướng víu trên người ra, hưởng thụ sự sạch sẽ thơm tho của bồn nước mát mẻ.
Sau đó sảng khoái lăn lộn trên giường, vỗ về bản thân vào mộng đẹp.
Chỉ là nến chưa kịp tắt, và Khương Yên còn chưa kịp đi gặp Chu Công, vách tường đã đổ xuống một cái bóng sậm màu to lớn.
Cơ Trường Uyên cầm lấy mảnh vải bông được may thành hình thù kỳ lạ đưa lên trước mặt Khương Yên hỏi bằng ngữ điệu không hề thân thiện.
“Cái này là cái gì? Tiểu Yên Tử giải thích cho trẫm được không nhỉ?”
“Sao… sao ngài… lại ở đây?” Khương Yên đang trong tư thế chổng m.ô.n.g bò lên giường, nhìn thấy đối phương như bị điểm huyệt động, gương mặt vặn vẹo lắp bắp mãi mới nặn ra được một câu.
“Lần nào trẫm đến đây nàng cũng hỏi câu này. Đổi đi.” Cơ Trường Uyên cau mày đi đến bên giường ngồi xuống.
“Không phải giờ này ngài đang ở Trường Xuân cung sao?”
Khương Yên gật đầu, lập tức đổi ngay câu hỏi khác.
Cơ Trường Uyên vừa tức vừa buồn cười, ngón tay xoa hai đầu mày đang nhăn tít, chỉ vào miếng vải trên giường, giọng hầm hừ: “Nàng vẫn chưa trả lời trẫm, đây là cái gì?”
Khương Yên nuốt nước miếng, đôi mắt đảo tới đảo lui như rang lạc.
“Cái này… ừm… cái này là…”
“Suy nghĩ cho kỹ, thành thật trả lời, nếu vẫn có ý lừa gạt thì đêm nay không những không được ngủ, mà trẫm còn khiến nàng mở rộng tầm mắt hơn đấy.”
Má ơi!!!
Nhìn vòng xích sắt mỏng tang trên tay hắn, hai đầu còn nối với đầu kẹp, Khương Yên không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Dù không rõ vật này dùng để làm gì nhưng giác quan nhạy cảm cho nàng biết sẽ không dễ chịu chút nào đâu.
“Nói!!!”
Âm thanh leng keng vang lên cùng với tiếng quát của Cơ Trường Uyên khiến Khương Yên giật mình vội vàng hét lên: “Là khăn lót dùng cho quỳ thủy.”
Cơ Trường Uyên cúi đầu, vẻ mặt đã bị mây mù bao phủ: “Thứ này ở đây, tức là nàng không cần dùng nữa, phải không?”
Khương Yên cắn môi, dù không tình nguyện nhưng vẫn phải gật đầu thừa nhận.
“Được mấy hôm rồi?” Vẫn tiếp tục truy hỏi.
“Mới… mới thôi…” Khương Yên cố gắng lấp liếm.
Bên kia đã vang lên tiếng rống giận dữ của Cơ Trường Uyên: “Còn muốn nói dối?”
“Được bốn ngày!!!”
Khương Yên khó chịu gào lên: “Sao lại hung dữ như vậy? Chuyện này có gì quan trọng mà phải gặng hỏi như bức cung tử tù thế chứ?”
“Khi quân phạm thượng. Tội này có thể c.h.é.m đầu rồi.” Cơ Trường Uyên hừ lạnh một tiếng, ném xoạch miếng vải xuống đất, thái độ tỏ ra ghét bỏ vô cùng.
Khương Yên bĩu môi, lầm bầm trong miệng: “Muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c đi, đừng có mà rung cây dọa khỉ mãi.”
Cơ Trường Uyên là người tập võ lâu năm, thính lực vô cùng nhạy, lời này hắn nghe rất rõ.
Nụ cười dữ tợn hiện lên trên gương mặt trầm ám của Cơ Trường Uyên, từng chữ nặng nề rơi xuống.
“Giết nàng, vậy thì phí quá, trẫm có nhiều cách để hành hạ nàng đến mức phải cầu xin tha thứ.”
Cơ Trường Uyên nói xong câu này, y phục trên người hắn đã thoát xuống hoàn toàn.