Họa Cầm vốn vì chuyện này mà cảm thấy khó chịu trong lòng, lúc này thấy Hứa Tú Oánh nhắc tới, lập tức khiến cơn giận trong lòng nàng ta sôi trào.
Hơn nữa vừa nãy Hứa Tú Oánh mới cho nàng ta một đôi khuyên tai hồ lô bằng vàng, trong lòng tự nhiên cảm thấy thân thiết với Hứa Tú Oánh.
Nàng ta lập tức kêu ca kể khổ, nói xấu Mặc Lan và Họa Bình rất nhiều. Ngay cả Hứa Tú Ninh nàng ta cũng trách cứ vài câu.
Hứa Tú Oánh không nghe lọt tai một câu nào.
Kiếp trước nàng ta cũng nghe nói chuyện con nha hoàn Họa Cầm này bò lên giường Lăng Hằng, cũng chỉ vì một bộ y phục tơ lụa.
Hứa Tú Oánh lập tức biết nha hoàn này là người kiến thức hạn hẹp, chỉ cần cho nàng ta chút đồ tốt, chuyện gì nàng ta cũng chịu làm. Huống chi chỉ là mấy câu nói mà thôi.
Thế là đợi đến khi Họa Cầm kể lể xong, nàng ta mới mở miệng hỏi: “Vừa nãy ta thấy trong tay Tam muội muội cầm một cái tráp dài nhỏ, nàng đi ra ngoài mua thứ gì vậy? Muốn tặng cho ai? Ngươi có biết không?" Trong lòng bàn tay Họa Cầm còn cầm đôi khuyên tai hồ lô bằng vàng kia, không hề có ý giấu diếm, thẳng thắn trả lời:”Cụ thể trong hộp là thứ gì nô tỳ cũng chưa thấy. Nhưng nô tỳ nghe cô nương nói chuyện với Mặc Lan, hình như là một bức tranh chữ của người xưa… Họ Mễ gì đó! Cái họ này cũng rất hiếm gặp, không biết là người nào. Nói là chờ đến mai đem đến Trúc Ý Hiên của Lục thiếu gia, muốn tặng nó cho hắn, làm lễ mừng dời tới chỗ tốt đó ạ."
Trong lòng Hứa Tú Oánh hơi chững lại.
Quả nhiên là muốn tặng cho Lục Đình Tuyên. Hơn nữa dựa theo lời nha hoàn này nói, cái kia có lẽ là bức tranh chữ của Mễ Phí.
Hứa Tú Oánh đã ấp ủ ý định gả Lục Đình Tuyên, đương nhiên muốn biết tất cả sở thích của chàng, như vậy mới lấy được niềm vui của chàng.
Thế là mấy ngày trước, sau khi sống lại, nàng ta cẩn thận nhớ lại tất cả chuyện liên quan tới Lục Đình Tuyên mà mình biết. Nhưng thứ nhất kiếp trước nàng ta không biết sau này Lục Đình Tuyên lại làm quyền thần lớn như vậy, căn bản không để ý đến chàng nhiều. Thứ hai người này thực sự buồn tẻ và thần bí, rất nhiều chuyện nàng ta không biết được.
Chỉ loáng thoáng nhớ có một lần nghe Hứa Minh Thành vô tình nhắc đến, hình như Lục Đình Tuyên là người rất thích viết chữ. Bởi vì chàng cảm thấy viết chữ có thể tĩnh tâm. Và có vẻ chàng thích chữ của Mễ Phí nhất.
Không ngờ bây giờ Hứa Tú Ninh lại mua tranh chữ Mễ Phí đưa cho Lục Đình Tuyên.
Nhưng rõ ràng nàng ta nhớ kiếp trước Hứa Tú Ninh chưa từng đưa cho Lục Đình Tuyên bất kì vật gì. Ngược lại, chỉ cần Hứa Tú Ninh muốn, Lục Đình Tuyên hận không thể hái sao trên trời xuống cho nàng. Nhưng bây giờ Hứa Tú Ninh sao lại...
Hứa Tú Oánh biết tình cảm Lục Đình Tuyên dành cho Hứa Tú Ninh, trong lòng vốn đang nghĩ cách chia rẽ hai người bọn họ, nếu lúc này để Hứa Tú Ninh đưa bức tranh chữ Mễ Phí kia qua, vậy chẳng phải Lục Đình Tuyên càng thêm một lòng với Hứa Tú Ninh sao? Không được! Tuyệt đối không thể để Hứa Tú Ninh đưa bức tranh chữ này cho chàng được.
Lập tức trong lòng muốn giở trò xấu.
Đương nhiên nàng ta không thể tự ra tay được, đỡ phải bị người khác nhìn thấy, nắm được thóp thì coi như xong.
Suy nghĩ, ánh mắt lại rơi trên người Họa Cầm.
Cuối cùng Họa Cầm cất trong ngực một đôi khuyên tai hồ lô bằng vàng và một cặp trâm cài tóc cũng bằng vàng, vẻ mặt vui mừng ra cửa sân Di Nguyệt viện.