Lý ma ma đưa tay tiếp nhận, miệng cảm kích nói: "Ai nha tỷ xem, tam cô nương ra ngoài cũng nhớ phải mua đồ ăn cho tiểu thiếu gia của ta. Tam cô nương thật sự là người tốt đó. Ngày mai ta sẽ dẫn tiểu thiếu gia qua đó, để tiểu thiếu gia đích thân cảm ơn tam cô nương."
Sau đó lại nói cực cho Họa Cầm đã tới đưa đồ.
Họa Cầm mang dáng vẻ cao cao tại thượng, hưởng thụ lời nịnh nọt của nàng ta. Lại hỏi Lý ma ma vết thương trên trán Hứa Minh An là thế nào. Còn có gương mặt sưng đỏ của Lý mama là bị sao vậy.
Trong mắt Lý ma ma lướt qua vẻ lúng túng, nói qua loa rằng vết thương trên trán Hứa Minh An là do ham chơi đụng vào chân ghế, còn vết thương trên má bà ta là bất cẩn đụng vào cửa.
Họa Cầm nhếch miệng, hiển nhiên không tin. Đang muốn hỏi lại, thì thấy rèm cửa được vén lên, Bích Đào đi vào. "Vừa nãy cô nương nhà ta nhìn thấy Họa Cầm tỷ tỷ tới, cố ý gọi ta qua đây, nói muốn mời tỷ qua đó ngồi một chút, uống chén trà đó ạ."
Bích Đào nở nụ cười đúng mực, nói chuyện nhỏ nhẹ, khá là giống Hứa Tú Oánh.
Thật ra vừa nãy nàng ta vẫn khom người đứng ở cửa, lắng tai nghe Lý ma ma nói chuyện với Họa Cầm.
Hứa Tú Oánh cũng không ngờ Họa Cầm lại tới. Lo nàng ta hỏi vết thương trên mặt Lý ma ma, nếu Lý ma ma nói thật, Họa Cầm lại trở về thuật lại với Hứa Tú Ninh, đến tai Hứa Chính Thanh và Thẩm thị, thanh danh dịu dàng lương thiện của nàng ta sẽ không còn nữa. Vậy nên Bích Đào nghe thấy Họa Cầm còn muốn hỏi tiếp, vội vàng vén rèm vào nhà.
Nha đầu Bích Đào này là tâm phúc của Hứa Tú Oánh, tác phong làm việc cùng một kiểu với nàng ta, hiển nhiên Lý ma ma cũng rất sợ Bích Đào. Thấy nàng ta vào nhà, Lý ma ma vội vàng đứng lên khỏi mép giường. Ánh mắt né tránh, không lớn dám nhìn nàng ta. Họa Cầm cũng không so đo. Nàng ta cũng không hiểu rõ Hứa Minh An và Lý ma ma, chỉ là hỏi thăm vết thương trên người bọn họ mà thôi. Thật ra có liên quan gì đến nàng ta chứ?
Nghe thấy Hứa Tú Oánh muốn gặp nàng ta, Họa Cầm cũng đành phải đứng dậy, đi theo Bích Đào ra ngoài.
Lý ma ma nhìn thấy hai người bọn họ rời đi, lúc này mới mất hết sức lực ngã ngồi xuống mép giường.
Trời rất lạnh, vậy mà sau lưng nàng ta lại đổ mồ hôi lạnh. Cảm giác đau rát nơi gò má cũng càng thêm rõ ràng.
Bỗng nhiên liếc thấy hai bao giấy dầu đặt trên phản, lại quay đầu nhìn Hứa Minh An với cái trán sưng đỏ, trong lúc ngủ vẫn khóc thút thít, không khỏi cảm thấy khó chịu.
"Tiểu thiếu gia của ta...”Bà ta lẩm bẩm: "Số ngài thật là xui xẻo, không có được một người tỷ tỷ tốt. Ai, nếu Tam cô nương là tỷ tỷ ruột thịt của ngài thì tốt rồi" Họa Cầm đi theo Bích Đào đến phòng chính, liền thấy Hứa Tú Oánh mặc một bộ quần áo ở nhà ngồi trên giường.
Họa Cầm uốn gối hành lễ với nàng ta, trong miệng gọi Nhị cô nương. Hứa Tú Oánh khẽ gật đầu với nàng ta, dịu dàng bảo nàng ta không cần đa lễ.
Họa Cầm đứng dậy, chú ý tới một hộp trang sức nhỏ đặt trên phản. Nắp hộp đang mở ra, có thể nhìn thấy bên trong đặt rất nhiều đồ trang sức, rực rỡ muôn màu.
Có ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua cửa sổ khắc hoa, vừa khéo chiếu lên hộp trang sức này, Họa Cầm chỉ cảm thấy chúng nó thật đẹp làm sao.
Mắt choáng váng, trong lòng cũng bắt đầu ngứa ngáy.
Hứa Tú Oánh lặng lẽ nhìn thấy, cố ý giơ tay cầm lấy những món trang sức kia lên, tiếng xủng xẻng thanh thúy vang lên, càng thêm hấp dẫn.
Như mèo con nhìn thấy cơm hải sản, ánh mắt của Họa Cầm cũng nhìn chằm chằm vào đống trang sức đó. Trong lòng Hứa Tú Oánh cười lạnh, nhưng trên mặt lại không lộ ra một chút. Hơn nữa còn lựa ra một đôi khuyên tai hồ lô bằng vàng từ trong hộp, kêu Bích Đào cho Họa Cầm.
"Hiếm khi ta vừa gặp ngươi đã hợp ý, trong lòng rất thích ngươi. Đôi khuyên tai này ta mua mấy năm trước, chưa đeo lần nào. Ngươi đeo lại rất phù hợp, thưởng cho ngươi nhé."
Họa Cầm vốn là người kiến thức hạn hẹp, lúc này nhìn thấy vàng là đỏ mắt, sao lại không muốn chứ? Ngay cả từ chối cũng không nói một chữ, đã giơ tay nhận lấy, uốn gối hành lễ cảm ơn Hứa Tú Oánh, nói: "Tạ ơn Nhị cô nương ban thưởng."
Trên mặt là dáng vẻ thấy tiền sáng mắt.
Hứa Tú Oánh không nói lời nào, đưa tay cầm lấy tách trà lên uống.
Nhẹ nhàng nhấp hai ngụm trà, đặt tách trà xuống, lúc này nàng ta mới bắt đầu tra hỏi. "Vừa nãy ta nhìn thấy Tam muội muội từ bên ngoài trở về, đi theo phía sau là Mặc Lan và Họa Bình, không thấy ngươi. Ta nghe nói xưa nay cô nương nhà ngươi sủng ái ngươi nhất, làm sao lần này nàng đi ra ngoài lại không dẫn ngươi theo? Bàn về lý lịch, ngươi lại là người già dặn kinh nghiệm nhất trong Hội Nhã Uyển. Đừng nói Họa Bình, cho dù là Mặc Lan cũng không sánh bằng."