Trở Về 1996 Bắt Đầu Từ Chợ Lớn Bán Thịt Heo

Chương 8: Bảy Lựu Đạn.



Chương 8: Bảy Lựu Đạn.

Ngày hôm đó mọi chuyện diễn ra rất là bình thường, Hoàng Duy Thành buôn bán cả một ngày thuận lợi vô cùng, bán hết thịt heo, bán hết tóp mỡ, buổi tối còn dư lại rất nhiều thời gian, hắn liền vác cái xe đạp của mình chạy một vòng, tìm hiểu thị trường những năm 90.

Trong khi đó Trần Hùng ở trạm xá cũng tỉnh lại, hắn giờ phút này răng môi lẫn lộn, tay chân đau nhức đến cực độ, hắn chưa từng cảm thấy đau đớn như vậy bao giờ, hắn chưa từng chịu nổi nhục nào như ngày hôm này.

"Thằng chó... thằng chó bán thịt heo... mày đợi đó cho tao... ahhh... đau... đau!" Trần Hùng gầm lên giận dữ, nhưng còn chưa gầm được hết câu, miệng của hắn liền chảy ra máu tươi.

"Đúng là thứ giang hồ lôm cơm lốp cốp, đánh nhau thì không lại ai, bị người ta đánh đến răng môi lẫn lộn, móng tay móng chân thành ra như vậy rồi mà còn ở đây la hét, còn hét nữa có tin không tôi quăng anh ra bên ngoài!" Cô Y Tá tức giận mắng, cô ghét nhất là những cái thể loại như thế này, đánh nhau không được mà còn thích đi học đòi người khác làm giang hồ.

Trần Hùng giận lắm, nhưng hắn lại không thể làm gì, chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng mấy con nhỏ Y Tá xem thường bọn hắn, ở cái Chợ Lớn này đắc tội ai cũng được, chỉ có duy nhất không đắc tội được Bác Sĩ cùng Y Tá.

Đắc tội bọn họ, bọn họ liền không thèm chữa trị cho liền xong đời, cho dù những tay anh chị có máu mặt ở Chợ Lớn cũng không dám đắc tội những cô Y Tá này chứ đừng nói là Trần Hùng.

Trần Hùng không phải sợ những Y Tá này không chữa trị cho mình, hắn là sợ thân phận của bọn họ, bọn họ bảy tám phần đều là quân y, trong người có súng, có thể bất cứ lúc nào bắn người, nếu như hắn mà lôm côm lốp cốp chắc chắn người ta sẽ không nương tay với hắn.

"Cô Y Tá ơi, không biết tôi bao giờ mới có thể xuất hiện!" Trần Hùng không có nhiều tiền, nằm viện một lần tốn rất nhiều tiền, hắn không nguyện ý tốn tiền.



"Vết thương của anh khá nặng, phải nằm viện lại, nhưng nếu anh muốn xuất viện thì cứ rời đi là được, trạm xá rất nhỏ, không chứa hết được mấy người như các anh. Đi ra ngoài, quẹo phải liền có quầy thanh toán, đi nhanh không tiễn!" Cô Y Tá đanh đá mở miệng nói.

"Mẹ nó lên mặt với ai chứ!" Trần Hùng trong lòng thầm nghĩ, nhưng ở bên ngoài khuôn mặt lại tươi cười vui vẻ nói: "Cảm ơn cô Y Tá!"

"Đi đi, đừng làm phiền bà đây làm việc nữa!" Cô Y Tá ngay lập tức đuổi người, đối với những người làm ăn lương thiện, cô chắc chắc chắn sẽ đối đãi một cách đàng hoàn tử tế, nhưng đối với thành phần đầu trộm đuôi c·ướp này thì không thèm quan tâm, sống cũng được mà c·hết cũng chẳng sao.

Trần Hùng ngay lập tức khập khiển bước ra bên ngoài thanh toán tiền thuốc men, tiền thuốc men không rẻ, nhưng có thể giảm đau cho hắn, đối với hắn bây giờ đã làm cảm tạ trời đất rồi.

Trần Hùng khó khăn bước ra bên ngoài trạm xá, hắn muốn trả thù Hoàng Duy Thành, nhưng với thực lực của hắn thì không đủ, Năm Mặt Thẹo chắc chắn sẽ không nghe theo lời của hắn, cho nên hắn quyết định đi tìm quý nhân của mình.

Chỉ khi nhờ quý nhân giúp đỡ, hắn mới có thể trả được mối thù này, hắn muốn lấy lại cả lời lẫn lãi, hắn muốn cho Hoàng Duy Thành biết như thế nào là giang hồ hiểm ác, muốn cho Hoàng Duy Thành biết hắn đã động vào nhầm người rồi.

"Mẹ nó đau quá, lết bộ với cái chân này không biết bao giờ mới tới nơi. Xích Lô... Xích Lô!" Trần Hùng cắn răng, quyết định bỏ tiền thuê Xích Lô chở hắn đi tìm quý nhân của hắn.

Trần Hùng đi đến chỗ của quý nhân của hắn, nơi này là một phòng karaoke, nhưng thật ra ở bên trong là một sòng bạc lớn, không biết có bao nhiêu người vỡ nợ vì cái quán karaoke này.



"Trần Hùng mày bị ai đánh mà thân tàn ma dại như thế này rồi? Đến tìm ai? Muốn tìm đào hay sao?" Một tên giang hồ loi choi lốc chóc không khác gì Trần Hùng hỏi.

"Mẹ mày, tao hôm nay không có rảnh đâu mà chơi mấy cái đó, mày còn không thèm nhìn xem tao như thế này, còn chơi đào kiểu gì!" Trần Hùng giận dữ nói.

"Mẹ mày không chơi thì không chơi mày. Muốn tìm ai?"

"Anh bảy có ở đây không? Tao có chuyện quan trọng cần gặp anh bảy một chút!" Trần Hùng hỏi.

"Có, anh bảy ở trên lầu hai đó!"

"Cảm ơn!"

"Biến mày!"

Trần Hùng lếch cái thân thể đau đớn của mình lên đến tầng hai, giờ phút này hắn nhìn thấy một người đàn ông không quá lớn tuổi, nhưng người đàn ông này đã có thể nắm được một nửa khu vực Chợ Bình Tây, khiến cho không biết bao nhiêu người thèm thuồng.



"Anh bảy... anh bảy... cứu em anh bảy... em bị người ta t·ra t·ấn... t·ra t·ấn thành ra cái dạng này!" Trần Hùng vừa nhìn thấy Bảy Lựu Đạn đang ngậm một điều xì gà ngay lập tứ chạy tới khóc lóc.

Bảy Lựu Đạn ánh mắt nhìn về phía Trần Hùng, cái đầu láng o của hắn như là phát sáng, khiến cho cả căn phòng trở nên nổi bậc trước cái đầu của hắn.

"Trần Hùng ai đánh mày thành cái dạng này? Thằng đó không biết mày là đàn em của tao sao?" Bảy Lựu Đạn thờ ơ không thèm để ý đến Trần Hùng, dù sao chỉ là một tên lính lác mà thôi, hắn cũng không quá để tâm.

"Anh bảy, thằng đó chắc chắn biết em là đàn em của anh bảy, hôm nay anh Năm cùng với em đi thu tiền bảo kê... sau khi anh năm rời đi, thằng chó liền kéo em vào một con hẻm, sau đó nó không ngừng t·ra t·ấn em... anh bảy em làm việc cho anh, nhưng nó không nể mặc anh đó anh bảy!" Trần Hùng thêm mắm dặm muối vào câu chuyện của mình, hắn muốn khiến cho câu chuyện này càng trở nên lớn hơn, hắn muốn khiến cho Hoàng Duy Thành thân bại danh liệt.

"Mẹ mày, tao đã nói mày đi theo Năm Mặt Thẹo để điều tra nó, chứ đéo phải để cho mày đi theo nó ức h·iếp người khác." Bảy Lựu Đạn ngay lập tức giận dữ, con mẹ nó Trần Hùng đúng là thằng ngu.

Hắn muốn điều tra thân phận của Năm Mặt Thẹo, hắn sợ Năm Mặt Thẹo là nội gián của Lý Đại Ca cài vào khu vực mà hắn đang quản lý, hắn muốn dùng Trần Hùng để điều tra tin tức, ai mà ngờ thằng ngu này lại bị Trần Hùng gài bẫy, giây vào người không dễ chọc.

Nhưng mà Bảy Lựu Đạn cũng không có nói ra miệng, Trần Hùng vẫn còn có thể dùng được, cho nên hắn không có dạy cho Trần Hùng một bài học, ngược lại hắn mở miệng còn có một chút quan tâm.

"Vết thương sao rồi? Đã khỏe hay chưa? Thằng chó đó ở khu vực nào, ngày mai tao cho người đến phá quán của nó!" Bảy Lựu Đạn không nhanh không chậm hỏi.

"Anh bảy em không sao, v·ết t·hương chỉ đau một chút thôi. Thằng chó kia nó ở khu vực B6 Chợ Bình Tây!" Trần Hùng ngay lập tức mở miệng nói.

"Mẹ mày, thằng ngu, mày có biết khu vực đó là của ai quản lý không hả, khu vực đó rõ ràng là khu vực của thằng chó Lý Tam (Lý Đại Ca) mày đến địa bàn của nó gây sự, ngày mai nó chắc chắn sẽ đến tìm tao, sao mày ngu thế hả Trần Hùng, mày có biết thằng chó Năm Mặt Thẹo là nội gián hay không hả?" Bảy Lựu Đạn ngay lập tức đập nát chai rượu trên bàn, lúc trước hắn nghi ngờ Năm Mặt Thẹo là nội gián, bây giờ hắn liền khẳng định Năm Mặt Thẹo chính là nội gián thật sự, nếu không phải nội gián Năm Mặt Thẹo chạy vào địa bàn của Lý Đại Ca làm cái con mẹ gì, chắc chắn là muốn gây rắc rối cho hắn.

Trong khi đó lúc này Hoàng Duy Thành vẫn đang ung dung thoải mái đạp chiếc xe đạp nhỏ của mình ở ngoài đường, tận hưởng gió mát ban đêm của sài gòn, đã mấy chục năm rồi hắn không có cảm nhận lại được cảm giác này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.