“Ba, xin ba hãy cứu Tú Linh lần này, con bé còn trẻ còn tương lai phía trước...”
Hàn Thu Nguyệt thấy thái độ tức giận của Trưởng lão gia cũng nước mắt lưng tròng xin cho Trương Tú Linh.
“Ta không cứu được nó! Nó không biết tự cứu mình thì ai cứu được nó? Nó cũng không còn trẻ nữa, sáu năm trước nó hại Tú Anh ra nông nỗi nào? Lúc ấy sao các con không nghĩ Tú Anh nó còn trẻ mà tha thứ, cho con bé một cơ hội? Trương gia tới nước này tất cả đều do nó” Trưởng lão gia tức giận, từ đầu tới cuối hai người TRương Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt đều là nói đỡ cho Trường Tú Linh, cả hai chưa từng nghĩ tới sẽ giáo dục cô ta như thế nào, càng không để ý tới cảm nhận của Trương Tú Anh. Đúng là hồ đồ!
“Tại sao mọi tội lỗi đều đổ lên đầu con? Nếu không phải vì chị ta còn có cần đi tới nước này không?” Trương Tú Linh từ này tới giờ ngồi im, nhìn thái độ quan tâm, chăm sóc của Lăng Quốc Thiên dành cho Trương Tú Anh cô ta như phát rồ, đứng phắt dậy chỉ tay về phía Trương Tú Anh.
“Từ nhỏ tới lớn ai ai cũng vây quanh khen ngợi
chị ta, lúc nào mọi người cũng mang chị ta so sánh với con. Lúc nào con cũng giống như cái bóng của chị ta. Các người đã bao giờ nghĩ tới cảm giác của con khi bị đem ra so sánh với chị ta chưa? Chị ta xuất sắc là việc của chị ta, sao lôi con vào?