- “Hay như này?” Anh lại cắn nhẹ vào tai cô. “Hay như này?” Lăng Quốc Thiên luồn tay vào áo cô vuốt ve lưng cô, môi anh vẫn đặt trên cổ cô hồn tới.
Trương Tú Anh bị anh trêu đùa tới nỗi cả người đều nóng lên. Hình ảnh hôm qua lại một lần nữa hiện về trong tâm trí cô. Cả cảm giác thăng hoa đêm qua cũng vẩn vơ trong đầu, khiến má cô càng nóng hơn.
“Em... Không có... em chỉ muốn ngủ thôi. Ngủ nha anh... Ngủ nào” Trương Tú Anh phụng phịu, cô nghĩ tới cơ thể vẫn còn ê ẩm của mình, giỜ mà anh lại tiếp tục chỉ e cô không dậy được ra tiếp ba mę.
Lăng Quốc Thiên nhìn bộ dạng xấu hổ rúc vào trong chăn của cô, bàn tay đang vuốt ve tấm lưng mịn màng của của cô cũng ngoan ngoãn để yên.
Cơ thể cô vẫn chưa bình phục hoàn toàn có lẽ anh phải cố gắng tiết chế bản thân. Nhưng cô như chất gây nghiện, cứ mỗi lần chạm vào cô là cơ thể anh lại có phản ứng, không dứt ra được. Lăng Quốc Thiên khẽ thở dài ôm chặt cô vào lòng.
“Tha cho em vậy, ngủ nào? Anh hôn lên chóp mũi của cô rồi cứ thế ôm cô để cô tựa vào lòng mình nghỉ ngơi. Ngoài trời tuyết trắng xóa cả một vùng. Năm nay tuyết ở Ninh Thành dày hiếm có. Lăng Duệ và Trịnh Dục Tú nhắn tin báo cho Lăng Quốc Thiên rằng bọn họ sẽ đi du lịch một chuyến, chưa biết khi nào sẽ trở về.
Khi ba người Trương Vân Sơn tới núi trời cũng đã về chiều muộn. Mặt trời đã mất hút từ lâu, khắp không gian chiếu rọi thứ ánh sáng xám bạc. Tuyết khá dày vì thế họ đi bộ lên núi gặp chút khó khăn. Nhìn gương mặt sưng vù của Trương Tú Linh đang khó chịu ra mặt phủi tuyết dính vào giày, Trưởng Lão gia không khỏi nhíu chặt mày.
Không khí trong phòng khách vô cùng nặng nề. Tiểu Mỹ đã được vú Từ dẫn ra hậu viện phía sau học đàn. Trưởng lão gia ngồi trên chiếc ghế ở chính giữa, bên phải ông là Trương Tú Linh, Trường Vân Sơn và Hàn Thu Nguyệt. Bên trái ông là Lăng Quốc Thiên đang ngồi sát cạnh Trương Tú Anh.
Trương Tú Linh ngước lên nhìn thấy cảnh Lăng Quốc Thiên - Thịnh Thiên Vỹ trong lòng cô ta đang khẽ nắm tay Trương Tú Anh đầy âu yếm trong lòng cô ta nổi lên cảm giác ghen tức, cô ta bặm môi, nhưng vì đôi môi đang sưng vù nên khiến cô ta đau đớn á lên một tiếng.
Hàn Thu Nguyệt nhíu mày nhìn sang cô ta. Bà ta đã thực sự mất mặt lắm rồi. GiỜ mà cô ta còn gây ra chuyện gì nữa thì chỉ e bà ta không thể gánh đỡ được cho cô ta nữa.
“Tú Anh, trong người con đã khỏe hơn nhiều chưa?”
Hàn Thu Nguyệt hỏi han Trương Tú Anh, một cách để phá vỡ không khí im lặng đã sợ này.
“Cảm ơn mẹ, con khỏe rồi” Trương Tú ANh trả lời đúng phép lịch sự. Suốt từ khi cô bị nạn, đây là lần gặp gỡ thứ hai giữa hai người. Cũng không xa xôi gì mà sao mẹ ruột lại có thể thờ ơ với mình tới vậy.