Xem xem đây có phải lời nói của con người không? Rót đầy một ly rượu mạnh, còn nói uống trước một ly để nhuận hầu?
Cách này cũng có thể nhuận hầu sao?
Thời khắc này, tôi một lần nữa nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị vị nữ vương Triệu Hổ Phách này chi phối. Cách uống và tửu lượng của cô ấy, hoàn toàn không phải một con người
bình thường!
Lần trước đã uống nhiều như vậy, sau khi ngôi lên xe tôi cũng đã say xỉn đến mức bất tỉnh nhân sự, còn cô ấy lúc đi đứng chỉ bị lay động một chút mà thôi.
Tôi thậm chí từng hoài nghi thể chất của cô ấy có phải hoàn toàn miễn dịch với cồn hay không.
Nhìn Triệu Hổ Phách bưng ly rượu lên, trong lòng tôi khẽ thở dài, nhưng cung tên đã lên dây, không thể nhận thua được!
“Nào, cạn ly!”
Tôi khế quát to một tiếng để bản thân mình thêm can đảm, rồi chạm cốc với Triệu Hổ Phách.
Trong mắt Triệu Hổ Phách mang theo ý cười, tâm trạng có vẻ tốt hơn so với vừa rồi, cũng uống cạn một ly với tôi.
Diễn biến xảy ra sau đó, giống như phiên bản phục chế của đêm hôm đó vậy, Triệu Hổ Phách một lần nữa thế hiện tửu lượng khủng bố của cô ấy, một ly tiếp đến một ly, hoàn toàn không cho tôi thời gian để thở dốc.
May mắn tôi cũng đã nghĩ hết cách để lôi kéo cô nàng nói chuyện phiếm, giảm tần suất lại, lúc này mới miễn cường chống đã được.
Nhưng dù vậy, hai chúng tôi vẫn càng uống càng nhiều. Thời gian từ từ trôi qua, sắc trời ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen, chai rượu rỗng trên bàn cũng càng ngày càng nhiều, tôi đã không nhớ rõ chúng tôi đã uống bao nhiêu, chỉ cảm thấy đầu óc đã bắt đầu hôn mê, thân thế cũng không tự chủ được mà lắc lư trái phải, phải vịn vào cạnh bàn mới có thể giữ thăng bằng được.
Triệu Hổ Phách lại giống như là căn bản không có việc gì, ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp kia có hơi hồng hào và
ướt át một chút, ánh mắt vẫn giữ lại sự tỉnh táo nhất định, nhiều nhất chỉ có thể xem là trạng thái nửa say mà thôi.
Không cần phải nói, bộ dạng khi uống say của Triệu Hổ Phách so với lúc bình thường lại càng có mị lực và quyến rũ hơn nữa.
Cái loại khí chất cao cao tại thượng như một nữ vương này đột nhiên có thêm một tia phong tình quyến rũ, làm ánh mắt tôi thiếu chút nữa đã nhìn chăm chăm vào mặt cô ây.
“Trần đại thiếu gia, chằm chằm vào mặt người khác đến mức không động đậy gì, là một hành vi rất không lễ phép nha." Triệu Hổ Phách cười híp mắt nói.
Tôi có chút xấu hổ thu hồi ánh mắt, nửa khép nửa mở, haha cười nói: "Không còn cách nào khác, chỉ có thể trách cô quá mê người. Hơn nữa trong căn phòng này cũng không có người khác, để cho tôi nhìn thêm một chút coi như là nước phù sa không chảy ruộng người ngoài.”
“Đã say thành như vậy, mà miệng lưỡi vẫn còn lẻo mép."
Triệu Hổ Phách tức giận liếc tôi một cái, vừa định bưng ly rượu lên, di động đặt ở trên bàn đột nhiên vang lên, Triệu Hổ Phách nhìn cũng không nhìn liền trực tiếp cúp máy.
Âm thanh của tôi có chút mơ hồ liền cười nói: "Đây là lần thứ mấy rồi? Nếu cô không chịu nghe điện thoại, không
sợ làm trợ lý của cô sốt ruột đến chết sao?"
“Không cần quan tâm." Triệu Hổ Phách tiện tay để điện thoại di động xuống, trước khi màn hình tắt đi, tôi thấy được hình nền trên màn hình điện thoại di động của cô nàng, là một cậu bé đang ngồi trên ghế đá, mặt không biến sắc, ánh mắt quật cường mà lại lạnh lùng.
“Hình nền điện thoại của cô là hình ảnh của người khác, hay là một đứa trẻ vậy?"
Triệu Hổ Phách nhìn thoáng qua, rồi đáp lại: "Đây chính là cậu bé đã cứu tôi. Trong bức tranh kia có cậu ấy, bức tranh được tôi treo trong phòng ngủ của mình, tôi lại tìm một họa sĩ để vẽ cậu ấy, sau đó làm thành hình nền trong điện thoại di động.”
Tôi mơ mơ màng màng căn bản không nghe rõ câu trả lời của Triệu Hổ Phách, đưa tay cầm lấy điện thoại di động của cô nàng, nhìn kỹ một chút, hét lên: "Ủa, đây không phải là ảnh chụp tôi sao?"
Triệu Hổ Phách nhíu mày, đầy nghi hoặc nhìn về phía tôi: "Cậu nói cái gì?"
Tôi nghiêng người dựa vào ghế, mắt híp lại nhìn màn hình điện thoại di động của cô ấy, lắp bắp cười nói: "Vậy mà cô lại dùng... dùng hình ảnh của tôi đang ngồi trên ghế đá để làm hình nền, haha, thành thật khai báo đi, có phải cô đã thầm mến hay không. thầm mến tôi hay không?" “Cái gì mà ảnh của cậu, đây rõ ràng là..."
Triệu Hổ Phách tức giận đoạt lại chiếc điện thoại di động, nhưng âm thanh đột nhiên dừng lại, khi mở miệng lần nữa, giọng nói khẽ run rẩy pha lẫn một chút vội vàng, "Cậu xác định người trong ảnh này là cậu sao?"
“Cắt, bộ dạng của bản thân tôi chẳng lẽ tôi còn nhận không ra sao?"
Tôi bất mãn phất phất tay, chỉ cảm thấy men rượu đang không ngừng dâng lên, đầu càng lúc càng hôn mê,
nhịn không được liền vịn cạnh bàn sau đó đứng lên đi đến bên ghế sô pha, lầm bầm nói: "Không được, đầu óc choáng váng quá, cô cho tôi nghỉ... nghỉ một chút, uống rượu chậm một chút.”
Nói xong tôi liền đặt mông ngồi xuống, nửa nằm trên ghế sô pha.
Triệu Hổ Phách đứng dậy đuổi theo, "Chờ một chút, cậu mau nói rõ ràng, người trong ảnh này đến rốt cuộc có
phải là cậu hay không?
"Um..."
Tôi đã nhắm mắt lại, cũng không nghe rõ cô nàng đã nói cái gì, chỉ hàm hồ đáp một tiếng.
“Bốp!” Triệu Hổ Phách vỗ một cái lên cánh tay tôi và hét to, "Trần Thiên Vị!
"Hȧ?"
Tôi sợ tới mức trực tiếp ngồi dậy, nhìn thấy cô nàng đang trợn mắt nhìn tôi, nhưng đã không chịu nổi men say đang dần dần dâng lên trong người, liền ôm quyền cầu xin nói: "Tôi xin cô, để cho tôi nghỉ một lát, chỉ một lát, sau đó tôi lại uống cùng cô nữa, ngoan nha!"
Nói xong tôi lại nằm xuống.
“Không cần cậu tiếp tục uống rượu với tôi mà."
Triệu Hổ Phách giống như có chút dở khóc dở cười, mạnh mẽ đem tôi kéo dậy, hai tay vịn vào bả vai của tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Hiện tại bắt đầu, tôi hỏi cậu đáp.”
“Được được được, cô hỏi đi, hỏi cái gì tôi nói cái đó.” Tôi lắc lắc cái đầu đang hết sức mê muội của mình, "Nhanh lên đi, khó chịu muốn chết."
“Tôi hỏi cậu, lúc còn bé cậu đã từng ở trong cô nhi viện Lôi Trạch đúng không?" Lúc Triệu Hổ Phách hỏi ra những lời này, âm thanh có vẻ có chút khẩn trương. “Vâng.” Thân thể tôi lắc lư và gật đầu.
Hô hấp của Triệu Hổ Phách đột nhiên trở nên dồn dập,
ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào tôi, dừng một hồi lâu mới tiếp tục hỏi tôi: "Cậu không phải con riêng của Trần Gia sao? Sao hồi nhỏ lại sống trong cô nhi viện Lôi Trạch vậy?"
“Sao cô lại đột nhiên hứng thú với chuyện hồi nhỏ của tôi vậy?"
Tôi mơ mơ màng màng lầm bầm một câu, sau đó trả lời: "Khi còn bé tôi đi lạc, sau đó... bị... bị bắt cóc đến Lôi Trạch."
Tiếng nói vừa rơi xuống đất, tôi có thể cảm giác được bàn tay đang đồ hai vai tôi của Triệu Hổ Phách càng ngày càng nắm chặt hơn.
Cô ta thở hổn hển, tiếp tục hỏi: "Tin tức nói, cô nhi viện Lôi Trạch cháy lớn, giáo viên và học sinh bên trong không một ai may mắn sống sót...
"
“Tin đưa sai rồi." Tôi nhếch miệng lộ ra một nụ cười tự giễu, lắp bắp nói: "Tôi là một đứa cô nhi đầu đường xó chợi, sống hay chết... có ai thèm để ý đâu, nếu không phải viện trưởng đã cứu tôi..."
Triệu Hổ Phách đã hoàn toàn ngẩn người, vẻ mặt tràn ngập sự khó tin, thấp giọng lẩm bẩm: "Thật sự là cậu? Sao lại... sao lại trùng hợp như vậy? Không không không, vẫn là không đúng, nếu như là cậu, lần trước tôi kể chuyện xưa cho cậu nghe, cậu hắn cũng phải nhận ra tôi mới đúng, vì sao cậu không nói cho tôi biết? Hoặc là cố ý giấu diếm,
hoặc là chính cậu cũng không nhớ rõ?"
Lúc này tôi đã hoàn toàn không nghe rõ Triệu Hổ Phách nói cái gì, chỉ ợ lên một cái, có chút không kiên nhẫn khoát khoát tay, "Hỏi xong chưa? Để tôi năm một lát đi, ợ... trời đất quay cuồng... thật là khó chịu!"
Nói xong tôi liền hất tay cô nàng ra, một lần nữa nằm trở lại ghế sô pha, vừa định nhắm mắt, liền nhìn thấy Triệu Hổ Phách củi người xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi. “Câu hỏi cuối cùng!"
Tôi thở dài, nói: "Cô hỏi đi."
“Có phải cậu từng mất trí nhớ không?" Trong giọng nói của Triệu Hổ Phách vô cùng cẩn thận thăm dò.
“Ngay cả cái này cô cũng biết sao?" Tôi không khỏi sửng sốt một chút, cười haha liền nói: "Haha, còn nói không phải thầm mến tôi...”
Tôi lắc lắc đầu, nói: "Đúng là... đúng là như vậy, trận hỏa hoạn kia... bác sĩ nói là sau khi bị kích thích... quá hoảng sợ nên lựa chọn mất trí nhớ, mấy năm ở cô nhi viện đều... quên hết rồi.”
“Phù...”
וו
Triệu Hổ Phách hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vô cùng phức tạp, sự kích động trong ánh mắt chỉ chốc lát đã thể hiện ra ngoài, “Thật sự là cậu!"
"Không còn gì để hỏi nữa phải không? Vậy tôi nghỉ ngơi một lát, đợi lát nữa lại gọi tôi dậy.”
Tôi nằm trên ghế sô pha, tiện tay kéo một cái gối lót dưới đầu, định nhắm mắt ngủ.
Ai ngờ Triệu Hổ Phách đột nhiên cúi người nhào vào trong lòng tôi, giống như dùng hết sức lực mà ôm tôi thật chặt.
Cho dù lúc này tôi đã ngà ngà say, nhưng trong chớp mắt vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Tôi có chút luống cuống giơ tay lên, do dự nói: "Cô... cô làm gì vậy?"
Triệu Hổ Phách ngẩng đầu lên, tôi cúi đầu nhìn cô nàng, chỉ thấy khuôn mặt xinh đẹp đến mức làm người khác phải nín thở kia, đã hoàn toàn không còn cảm giác cao ngạo và lạnh lùng như ngày thường, trong vẻ mặt mang theo một chút u uất, cảm kích, hưng phấn và an tâm,
...
đôi mắt như nước thẳng tắp nhìn tôi, đột nhiên có từng giọt từng giọt nước mắt từ hốc mắt trào ra, theo khuôn mặt mà chảy xuống.
“Cô...”
“Đừng nói chuyện, để tôi ôm cậu một lát."
Triệu Hổ Phách nhẹ nhàng vuốt ve hai má của tôi, ánh mắt vô cùng chân tình, sau đó lại cúi đầu tựa vào trước ngực tôi, thấp giọng thì thào tự nói, âm thanh un rẩy, như oán giận lại như mừng rõ nói, "Tôi rốt cuộc cũng tìm được cậu rồi."