Tôi, Người Thừa Kế Gia Tộc Tài Phiệt

Chương 301: Cô nhi viện mới.



“Ặc.."

Câu hỏi này của Triệu Hổ Phách làm cho tôi hơi sửng sốt một chút, có chút xấu hổ mà giật giật khóe miệng, ngượng ngùng cười nói: "Sao cô lại chú ý vào những điểm kỳ lạ như vậy làm gì?"

“Phải không?" Triệu Hổ Phách nhìn chằm chằm vào tôi, "Chứ không phải kết cấu phòng ốc như vậy mới kỳ lạ sao?"

Không biết vì sao, trên trán tôi lại chảy ra một lớp mồ hội lạnh, sau khi đưa tay lau trán một cái, thật sự không biết nên tiếp đề tài này như thế nào nữa, chỉ có thể thẹn quá hóa giận nói: "Nói nhảm nhiều như vậy, cô rốt cuộc còn muốn đi hay không?”

“Hừ!"

Triệu Hổ Phách hừ lạnh một tiếng, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.

Nhưng bước tiếp theo cũng vô cùng thuận lợi, sau khi thoát khỏi tầm mắt của cô trợ lý và những vệ sĩ, tôi cùng Triệu Hổ Phách đi thang máy đến gara ngầm, sau đó lập tức lái xe rời đi.

Tôi lái xe chạy trên đường, len lén quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Hổ Phách.

Ai ngờ Triệu Hổ Phách lúc này đang ngồi ở ghế phụ, sau khi lên xe ngay cả mắt cũng không chớp một cái mà nhìn chằm chằm vào tôi, hơn nữa mặt còn không biến sǎc.

Trong lòng tôi lập tức hoảng hốt, vội ho khan và nói: "Khụ khụ... chuyện là, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Triệu Hổ Phách thu hồi ánh mắt, giọng điệu bình thán nói: "Cô nhi viện thành phố Lôi Trạch.”

ון

Trong lòng tôi hiểu rõ, cũng không nói giỡn nữa, nhẹ giọng nói: "Muốn đi tưởng nhớ vị ân nhân cứu mạng kia của cô sao?"

“Ừm.” Triệu Hổ Phách nhẹ nhàng gật đầu, âm thanh có một chút buồn bã.

Bầu không khí trong xe lúc này lại trở nên nặng nề, dường như bị bao phủ bởi sự bi thương của cô ấy.

Dọc đường đi hai chúng tôi không nói gì, tôi đạp chân ga thật mạnh, xe như tia chớp xuyên qua dòng xe cộ trên đường phố, rất nhanh đã đi tới mục tiêu của chuyến đi này, cô nhi viện cũ của thành phố Lôi Trạch.

Không, bây giờ nếu gọi nơi này là cô nhi viện cũ thì không còn phù hợp nữa.

Bởi vì cô nhi viện cũ vốn là một nơi tràn ngập cảm giác thê lương và buồn đau, đã sớm bị thiêu rụi, nhưng bây giờ đã có một cô nhi viện mới của thành phố Lôi Trạch

mới mọc lên từ mặt đất, mặc dù còn chưa được đưa vào sử dụng, nhưng đã tiến vào giai đoạn hoàn thành cuối cũng.

Cống lớn, sân vườn và tòa nhà hoàn toàn khôi phục lại bộ dạng của cô nhi viện mấy chục năm trước, chỉ có điều bây giờ đã được xây cao hơn, chiếm diện tích lớn hơn, còn có không ít nhà trọ và phòng học, ngay cả sân thể dục trong sân cũng là đường băng nhựa cao cấp hoàn toàn mới cùng với sân bóng đá cỏ xanh như đệm, và cả sân bóng rổ nữa.

Thoạt nhìn cũng không giống cô nhi viện cho lắm, ngược lại càng giống một sân trường đại học.

Triệu Hổ Phách sau khi xuống xe, kinh ngạc nhìn cánh cổng lớn dường như giống y đúc với bức tranh, sau đó trầm ngâm thật lâu, rồi mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía tôi liền hỏi: “Chổ này được xây dựng lại sao?"

“Ừm.” Tôi gật gật đầu, biểu cảm không tỏ ra ngoài ý

muốn.

Bởi vì đây vốn là những gì tôi đã làm.

Từ sau buổi tiệc từ thiện lần trước, tôi liền căn dặn Chu Thái Vi, bảo cô ấy quyên góp một khoản tiền cho chính quyền thành phố, chuyên môn dùng để xây dựng lại và nâng cấp cô nhi viện của thành phố Lôi Trạch, cũng phái chuyên gia tiến hành giám sát.

Chẳng qua từ khi bắt đầu xây dựng lại, tôi cũng là lần đầu tiên đặt chân tới nơi này, không ngờ tiến độ công trình cũng không tệ, đã đến giai đoạn hoàn thành và nghiệm thu. Không bao lâu nữa, những đứa trẻ đáng thương ngoài kia đã có thể chuyển vào nơi này, có phòng học rộng rãi và sáng sủa, ký túc xá sạch sẽ và gọn gàng, thức ăn thì đầy đủ dinh dưỡng và ngon miệng.

Nghĩ tới đây, trên mặt tôi không khỏi lộ ra một nụ cười mãn nguyện.

Triệu Hổ Phách kinh ngạc nhìn tôi, có vẻ đoán ra cái gì đó, liền hỏi: "Do cậu làm?"

Tôi khẽ gật đầu, không phủ nhận.

Triệu Hổ Phách càng thêm kinh ngạc, kinh ngạc nhìn tôi một hồi lâu, trong đôi mắt bắt đầu có một chút cảm động.

“Tôi vốn muốn xây dựng lại cô nhi viện Lôi Trạch trên địa điểm cũ, không ngờ lại bị cậu dành làm trước rồi."

Triệu Hổ Phách bỗng nhiên bật cười, khuôn mặt cô ấy

vô cùng mừng rõ và hưng phấn, giống như những hạt tuyết đọng đầu xuân bị ánh mặt trời ấm áp hòa tan vậy, hết sức mê hoặc lòng người.

Lúc này cô ấy quay đầu đi, đầu tiên là mím chặt môi, sau đó giơ tay vỗ vỗ bờ vai của tôi: "Nể tình cậu có lòng như vậy, chuyện bố trí văn phòng quái dị của cậu trong công ty, tôi tạm thời không so đo với cậu nữa."

"Hȧ?"

Người phụ nữ này có ý gì vậy?

Cô ấy sẽ không cho rằng tôi vì cô ấy mà làm như vậy chú?

Tôi hơi sửng sốt, trong lòng rất muốn giải thích một chút, nhưng lý trí mách bảo tôi phải quyết đoán lựa chọn im lặng, sau đó liên tục gật đầu, trên mặt cũng nặn ra một nụ cười cảm kích.

"Những người đàn ông trong các đại gia tộc đều vậy, ngoại trừ người vợ chính thức ra, chắc chắn bên cạnh sẽ có rất nhiều hồng nhan tri kỷ khác, tôi xuất thân từ Triệu Thị nên cũng hiểu rất rõ, cũng đã sớm nhìn quen rồi. Bởi vì các chú bác anh em bên cạnh tôi, thậm chí bao gồm cá cha tôi đều như vậy. Nhưng chỉ có một điều phải nhớ, dù bên cạnh mình có nhiều phụ nữ có nào đi nữa, cũng tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến vợ và gia đình của mình, hy vọng cậu sẽ không ngu xuẩn như vậy."

Triệu Hổ Phách chỉ nhẹ nhàng nói một câu, sau đó cũng không quay đầu lại nhìn tôi, mà trực tiếp đi vào cổng lớn của cô nhi viện.

Tôi đi theo phía sau cô ấy, vừa đi vừa nhìn trường học đang lắp đặt cửa sổ và kính ở phía xa, cùng với sân thế dục rộng rãi bên cạnh trường học, nên liều mạng muốn nhớ lại tình cảnh lúc trước khi tôi còn sống ở cô nhi viện.

Nhưng trong trí nhớ vẫn như trước hoàn toàn trống rỗng, mặc cho tôi cố gắng như thế nào, thậm chí đầu bắt đầu hơi đau, nhưng vẫn không nhớ ra gì cả, chỉ duy nhất sót lại hình ảnh đêm đó viện trưởng đã liều mạng đẩy tôi ra khỏi biển lửa như thế nào, vô cùng rõ ràng, và không thể xua đi được.

"Bop!"

Tôi lau mồ hôi trên trán, tự châm cho mình một điều thuốc, sau đó hút một hơi thật sâu.

Triệu Hổ Phách quay đầu nhìn thấy sắc mặt của tôi, nghi hoặc hỏi: "Cậu bị làm sao vậy?"

“Không sao.” Tôi lắc đầu, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: "Đúng rồi, bức họa tôi tặng cô đâu?”

“Tôi đóng khung nó lại rồi, bây giờ đang treo trong phòng ngủ của tôi." Triệu Hổ Phách trả lời.

Tôi cười cười, nói đùa: "Xem ra cậu bé đã từng cứu mạng cô lúc đó, đối với cô quan trọng đến mức vậy

sao?"

"Đương nhiên rồi. Đối với tôi mà nói, anh ấy chính là anh hùng trong lòng tôi. Từ khi còn bé, tôi vẫn mơ mộng sau này lớn lên sẽ gả cho anh ấy."

Triệu Hổ Phách vẻ mặt buồn bã, lại nhẹ giọng thở dài, "Thế nhưng, cô nhi viện Lôi Trạch trong một đêm đã hóa thành phế tích, chắc anh ấy cũng không thể thoát khỏi đó như số phận của những người khác..."



Tôi cũng thở dài, vỗ vỗ vai cô ấy tỏ vẻ an ủi: "Thôi đừng nghĩ nữa, chúng ta vào bên trong đi dạo một vòng đi."

“Được." Triệu Hổ Phách gật đầu.

Hai người chúng tôi đi dạo một vòng trong cô nhi viện, Triệu Hổ Phách đi đi dừng dừng, có vẻ là đang nhớ lại cậu bé đã cứu cô ấy năm đó, tôi đi theo phía sau cô ấy, phải hơn một tiếng đồng hồ sau hai chúng tôi mới đi hết cô nhi

viện này.

“Về thôi." Triệu Hổ Phách chủ động ngồi lên xe, vẻ mặt vẫn buồn bã như trước.

Tôi thắt dây an toàn, rồi khởi động xe, quay sang hỏi cô ấy: "Về đâu?"

Triệu Hổ Phách thản nhiên phun ra hai chữ. "Đi uống rượu!”

Tôi im lặng không nói gì, sau đó nhịn không được mà phun trào nói: "Lúc này mới mấy giờ mà đã muốn uống rượu rồi, cô là một tên nghiện rượu sao?"

Triệu Hổ Phách liếc tôi một cái, nói: "Cậu uống không được thì tôi tự uống một mình, không cần cậu uống chung.

"Tôi không uống được? Nực cười, từ nhỏ đến lớn chưa có rượu nào là tôi không uống được cả."

Tôi cười lạnh một tiếng, lúc này mới đạp mạnh chân ga, chiếc xe phóng như bay trực tiếp đưa Triệu Hổ Phách đến Thanh Thạch hội sở.

Dù sao bây giờ cũng mới hơn ba giờ chiều, phần lớn nhà hàng đều đã kết thúc kinh doanh buổi trưa, nơi duy nhất có thể không bị quấy rầy mà còn có thể yên tĩnh uống rượu, hơn nữa môi trường hoàn hảo nhất, tôi chỉ có thể nghĩ đến Thanh Thạch hội sở mà thôi.

Sau khi đến Thanh Thạch hội sở, tôi đưa Triệu Hổ

Phách trực tiếp đi một căn phòng riêng, chỉ dành riêng cho tôi

Phòng vip này có diện tích hơn hai trăm mét vuông, được trang hoàng xa hoa và tinh xảo, bên ngoài là bàn ăn, ghế sô pha, bóng bàn, hệ thống KTV và một số thiết bị khác, bên trong là một phòng có giường để ngủ nghỉ.

Đồ nhắm rượu đã được đưa lên, rất nhanh liền bày đầy một bàn, ngay sau đó các loại rượu ngon đã được chất đầy trên bàn hình thành một ngọn núi nhỏ.

Tôi mang theo một loại tâm trạng thấy chết không sợ, chỉ chỉ đống rượu trên bàn, hào khí ngút trời liền nói: "Bia, rượu đỏ, rượu trắng, rượu vàng, cái gì cần có đều có, nói đi, muốn uống cái nào?"

Triệu Hổ Phách nhìn nhìn nhãn hiệu trên mấy chai rượu đó, chỉ cười nói: "Đều là các loại rượu rất quý báu, cậu không phải đã đem toàn bộ hầm rượu của Phàn hội trưởng đến đây chứ?"

“Lão già kia cất giấu rất nhiều rượu ngon, nhưng chính mình lại uống không hết, tôi đây là muốn giúp ông ta tiêu hóa tiêu hóa bớt."

Tôi vung tay lên, tiện tay từ trong núi rượu kia rút ra một chai rượu, cũng không quan tâm đó là rượu gì, sau khi mở ra trực tiếp rót đầy ly, thuận miệng hỏi: "Cô cũng quen biết Phàn Kiến Tu sao?”

Triệu Hổ Phách gật gật đầu: "Biết chứ, hội trưởng

Phàn và một vị trưởng bối trong nhà tôi là bạn tốt, lần trước tôi tới Lôi Trạch còn đặc biệt đến thăm hỏi ông ấy."

“Lão già đó quả nhiên giao du rất rộng rãi!"

Mặc dù ở Lôi Trạch, nhưng những người mà ông ta quen biết đều là các lão đại, lần trước vị tỉnh trưởng Tằng Vinh Tường kia cũng đã làm tôi rất kinh ngạc, không ngờ ông ấy lại còn quen biết trưởng bối của Triệu Thị nữa.

Điều này làm tôi không thể không nhớ lại bốn chữ mà cha tôi đã đánh giá ông ấy.

Trước kia còn cảm thấy đánh giá này có vẻ quá cao so với bề ngoài của ông ấy, nhưng bây giờ nghĩ lại, đích thực phải như thế thì mới xứng tầm với ông ta.

“Vodka? Cũng không tệ lắm!" Triệu Hổ Phách vừa nói chuyện vừa cầm lấy chai rượu, sau khi rót đầy ly liền bưng nó lên, lẳng lặng nhìn tôi, "Nào lại đây, trước tiên cạn một ly để nhuận hầu cái đã."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.