Giọng nói của người đàn ông mềm mại và dịu dàng, vang lên bên tai, đủ để khiến Tô Niệm Niệm mất đi lý trí trong giây lát, từ "được" gần như trượt ra khỏi miệng, nhưng cô lại nuốt xuống vào giây phút cuối cùng.
Tô Niệm Niệm bất giác nheo mắt lại, vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu của anh, nhàn nhạt hỏi: "Đã lâu như vậy, vết thương này sao vẫn chưa được xử lí một chút vậy?”
Bùi Ngôn Khanh khựng lại một chút, không mặn không nhạt nói: "Đã xử lý đơn giản qua rồi.”
Tô Niệm Niệm ngồi xuống, cúi đầu ăn một ngụm, sau khi nuốt xuống mới chậm rãi nói: "Em đã từng xem qua không ít mấy bộ phim thần tượng sướt mướt.”
“Khi nam chính bị thương sẽ giấu giếm không cho nữ chính biết, chỉ sợ nữ chính đau lòng.” Cô ngước mắt, bình tĩnh quan sát biểu cảm của đối phương.
Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh không thay đổi, cụp mi mắt, "Chỉ là vết thương nhỏ, không cần áy náy."
Tô Niệm Niệm nhìn thấy anh vẫn còn đang giả vờ, đảo mắt và nhẹ nhàng nói: "Em sẽ đau lòng.”
Bùi Ngôn Khanh ngước mắt lên và yên lặng chờ đợi câu tiếp theo.
"Ăn gì bổ nấy, ngày mai làm cho anh chút óc heo, thế nào?”
Bùi Ngôn Khanh: “…..”
Không nuốt cơm nỗi, anh không nhịn được, tức cười: “Em cố ý hả?”
Cô gái đối diện vẻ mặt vô tội, vươn tay vuốt tóc của anh, "Cái đầu thông minh như vậy, không nên bị đập hỏng.”
Mặt của Bùi Ngôn Khanh không thay đổi nắm lấy tay cô, nhéo nhéo đầu ngón tay cô, "Cám ơn sự 'đau lòng' của em nhé.”
Tô Niệm Niệm chớp chớp mắt, "Không có gì.”
"Suy cho cùng, óc lợn vẫn thật hơn những cái danh phận giả này phải không?"
"Anh không ăn óc heo.”
"Vậy, đầu cá?"
Chú ý tới ánh mắt dừng lại của anh từ trên xuống dưới, Tô Niệm Niệm đặt đũa xuống: "Đều không được à?”
Cô cắn môi dưới, "Anh có biết vì sao anh không giống mấy nam chính phim thần tượng không?"
Bùi Ngôn Khanh nhìn sang.
"Bởi vì giữa anh và nam chính trong phim thần tượng còn thiếu mười đóa hoa sen trắng."
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Ăn xong.
Tô Niệm Niên đi đến bên cạnh Bùi Ngôn Khanh, cúi đầu cẩn thận nhìn vết thương của anh, "Em bôi chút thuốc lên lại cho anh nhé?”
Bùi Ngôn Khanh di chuyển đầu, "Không, ăn chút ốc heo là được rồi.”
Tô Niệm Niệm khẽ cười một tiếng, gãi gãi cằm giống như trêu chọc một con mèo, lại bị anh giữ lại, cảnh cáo: "Tô Niệm Niệm.”
Cô nhìn quanh, và chẳng mấy chốc đã thấy thuốc trị bầm thông thường trên bàn.
"Thuốc tím có bôi được không?"
Bùi Ngôn Khanh cau mày, "Không."
“Đây không phải là thuốc thoa bình thường sao?” Tô Niệm Niệm Niệm.”
"Bôi rồi rất xấu.”
Tô Niệm Niệm đặt lọ thuốc màu tím trở lại và lẩm bẩm, "Gánh nặng của việc trở thành một thần tượng khá nặng nề."
Cô lại lấy một lọ dầu trị bầm tím khác, ngồi xuống bàn đối diện với Bùi Ngôn Khanh, cúi người nâng cằm anh lên, dùng tăm bông chấm một ít thuốc, chuẩn bị bôi lên vết thương.
Tô Niệm Niệm cảm thấy rằng cô đã cố gắng hết sức để thả lỏng động tác của mình, nhưng Bùi Ngôn Khanh không biết cái người này bị làm sao, lông mi của anh thỉnh thoảng run lên, như thể anh đang chịu đựng rất nhiều đau đớn.
Tô Niệm Niệm nhìn xuống anh và nói một cách tàn nhẫn, "Giả vờ đến nghiện luôn rồi hả?”
Thấy cô đùn đẩy trách nhiệm nhanh như vậy, Bùi Ngôn Khanh cau mày, “Thế tránh anh?”
"Đương nhiên là lỗi của anh, lỗi của anh là đẹp quá.” Tô Niệm Niệm vừa bôi, ánh mắt cô thỉnh thoảng lướt qua môi anh, đột nhiên cô mạnh dạn nói: "Nếu như em bây giờ hôn anh, bị phát hiện thì anh có bị cắt lương không nhỉ.”
Bùi Ngôn Khanh im lặng một lúc, yết hầu anh trượt lên trượt xuống, vội vàng nhìn đi chỗ khác, "Ảnh hưởng không tốt.”
"Đi xuống."
Tô Niệm Niệm khẽ hừ một tiếng, cố ý hếch cằm lên, ghé sát vào nói: "Vậy cứ coi như là em cợt nhả anh đi.”
Bùi Ngôn Khanh biết cô đang nói đùa, vì vậy cũng trốn tránh, lặng lẽ nhìn cô, nhìn thấy một số khiêu khích vô cớ.
Tô Niệm Niệm thầm háo thắng, cô lại gần một chút, còn uy hiếp: "Còn không trốn?”
Bùi Ngôn Khanh bất động như núi.
Mãi đến tận phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ: "Bác sĩ Bùi, người nhà bệnh nhân tới tìm, em..."
Đang nói giữa chừng, Hàn Duệ bị mắc kẹt. Nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, cô suýt nữa trợn mắt ra ngoài.
Cô nhìn thấy cô gái xinh đẹp vừa rồi đang ngồi trên bàn đối diện với bác sĩ Bùi, quay lưng về phía cô, hơi cúi người nâng cằm người đàn ông lên.
Hai người rất thân thiết, gần như ghé sát tai nhau.
Hàn Duệ hít sâu một hơi, vội vàng rụt đầu lại, nhìn chằm chằm người nhà của bệnh nhân đang cảm thấy khó hiểu đứng sau.
"Chờ một chút, bác sĩ Bùi hiện tại không tiện lắm."
"Không có việc gì." Người nhà hào phóng khoát khoát tay, "Bác sĩ Bùi bận rộn, tôi biết. Tôi chỉ muốn cảm ơn bác sĩ Bùi, đợi bao lâu cũng không sao cả.”
Trong phòng, Tô Niệm Niệm suýt ngã khỏi bàn, nhưng may mà đã được Bùi Ngôn Khanh đỡ.
Cô đẩy anh ra đứng dậy, quạt mặt kinh hãi hỏi: “Chẳng lẽ cô ấy hiểu lầm gì rồi?”
Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh trông rất nhẹ nhàng, "Có thể?"
"Tại sao anh không hoảng loạn chút nào? Không cần danh tiếng à?”
“Ảnh hưởng thật sự không tốt lắm.” Anh suy nghĩ một chút, “Trong vòng một ngày, cả khoa sẽ biết quan hệ của chúng ta.”
Nghĩ tới đây, Bùi Ngôn Khanh khẽ cười một tiếng, "Cái này tính là thay đổi danh phận trá hình sao?"
Tô Niệm Niệm lườm anh một cái, cầm hộp cơm lên, tức giận nói: "Vậy thì ai cũng biết anh là bò già ăn cỏ non."
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Đi được hai bước, cô lùi lại kéo vạt áo anh: “Sau này anh đừng chính trực như vậy nữa.”
“Ông nội đánh anh, mau tránh đi.” Nói xong, Tô Niệm Niệm nhón chân ghé vào tai anh gằn từng chữ: “Dù sao em cũng sẽ đau lòng.”
Nói xong, không đợi Bùi Ngôn Khanh phản ứng, Tô Niệm Niệm vội vàng quay đầu chạy nước kiệu ra khỏi cửa.
Vừa đi ra ngoài, liền bắt gặp ánh mắt như tia X quang của Hàn Duệ, khiến cả người cô như nhũn ra.
Tô Niệm Niệm cười xin lỗi, Hàn Duệ vỗ vai cô, "Tôi hiểu mà, có thể thấu hiểu.”
Hàn Duệ cho người nhà đi vào, "Bác sĩ Bùi ở bên trong, mời vào."
Ngay lập tức, cô ấy kéo Tô Niệm Niệm qua một cách thân thiết, và hắng giọng như thể đang ra hiệu bí mật: "Trà sữa khoai môn moa moa.”
"Thật sự là cô rồi!" Hàn Duệ kích động nhìn Tô Niệm Niệm từ đầu đến chân, "Linh tỷ nói lần trước người tới quá nghiêm chỉnh, không có tư vị gì hết.”
Lần trước hẳn là Nguyễn Bạch.
"Quả nhiên, Bùi tiên sinh cần người như cô mới có thể bị khuất phục.”
Tô Niệm Niệm: “Người như em.”
Hàn Duệ hưng phấn nói: "Ấn ghế hôn như thế này."
Tô Niệm Niệm: "..."
"Em không có, em là đang bôi thuốc cho anh….” Tuy rằng rất muốn hôn, lại căn bản không có hôn anh! Cái nồi đen này không thể úp đại được.
"Không cần giải thích, tôi hiểu." Hàn Duệ nháy mắt một cái, không cho Tô Niệm Niệm cơ hội phản bác, lấy điện thoại di động ra: "Người đẹp, có thể thêm tài khoản WeChat không? Sau này tôi sẽ trông chừng Bùi thần tiên giúp cô.”
Tô Niệm Niệm lấy điện thoại của cô ra và để cho cô ấy quét mã, “Để tên là Tô Niệm Niệm là được rồi.”
“Tôi tên là Hàn Duệ.” Hàn Duệ nhìn thoáng qua trang thông tin, đầu ngón tay dừng một chút, “Em, em 19 tuổi sao?”
“Mẹ ơi, Bùi thần tiên lớn hơn em bảy tám tuổi sao?” Hàn Duệ lắc đầu, kinh ngạc nói: “Không nhìn ra anh ấy vậy mà lại là trâu già…” Nói đến đây cô mới cảm thấy mình nói không đúng lắm, nuốt những lời sau vào.
"Tô Niệm Niệm?" Hàn Duệ lại hỏi, "Có phải là Niệm trong mãi mãi không quên không?”
"Vâng."
Đầu ngón tay Hàn Duệ có chút run lên, cô đột nhiên nhướng mắt: "Em biết Lý Thành Tinh không?”
Cái tên này quả thật khiến người ta mất hết hứng thú, Tô Niệm Niên mím môi dưới, "Quen mặt.”
"Mẹ ơi, mẹ ơi." Hàn Duệ sửng sốt, "Em có phải là người bị tung tin đồn với ca ca nhà chị không…”
“Đừng.” Tô Niệm Niên dừng lại, “Em với anh ta không thân.”
Nghĩ rằng Hàn Duệ thực sự thích Lý Thành Tinh, Tô Niệm Niệm cau mày, nhưng cô không thể nói thẳng với cô ấy rằng Lý Thành Tinh là một kẻ đê tiện, vì vậy cô im lặng một lúc, cuối cùng quyết định vẫn giữ lại lời nói của mình.
Đến bây giờ Hàn Duệ vẫn còn cảm thấy mọi việc đang phát triển rất kỳ diệu, cô lơ đễnh một lúc, "Khó trách hôm có tin đồn đó, Bùi thần tiên có vẻ không vui.”
Cô ấy lẩm bẩm một lúc, "Quả nhiên, ca ca của chị vô tội, ngôi nhà chúng tôi không hề bị sập.”
Vẻ mặt Tô Niệm Niệm khó mà hình dung, cô thật sự không muốn chọc thủng mộng tưởng của cô gái theo đuổi thần tượng, vì vậy cô chỉ hỏi: "Anh ấy hôm đó tâm trạng không tốt sao?"
“Đúng vậy.” Hàn Duệ nói: “Cầm điện thoại của chị xem weibo mà mặt anh ấy đanh lại.”
“Lúc ấy chị còn thắc mắc.” Hàn Duệ chỉ tay: “Thì ra trên đầu, có một chút xanh.”
Tô Niệm Niệm bật cười thành tiếng, "Là như vậy."
Hóa ra sớm như vậy đã thích cô rồi.
Sau khi trở về, Tô Niệm Niệm gửi cho Bùi Ngôn Khanh một tin nhắn: “Anh kiên trì lâu như vậy.”
Trước khi đi ngủ, Tô Niệm Niệm mới nhìn thấy phản hồi.
Bùi Ngôn Khanh: “?”
Snn: “Kiên trì giả vờ không thích em, thật ra trong lòng sớm đã đổ em rồi.”
Bên kia im lặng một lúc.
“Hàn Duệ có phải đã nói gì với em rồi không?”
Snn: “Đừng có đánh trống lãng.”
Bùi Ngôn Khanh từ tốn trả lời: “Thế làm khó Tô nha đầu đợi anh lâu như vậy.”
“Ai đợi anh hả?”
“Ừm, không ai cả.”
Tô Niệm Niệm cảm thấy xấu hổ khi tất cả những gì cô ấy nghĩ đều bị nhìn thấu, cô nói một cách kiên quyết: “Anh đừng có mà tự tin thái quá, lúc ban đầu em cũng chỉ bị mê muội bởi mặt của anh thôi.”
“Người có khuôn mặt đẹp nhiều rồi, em chỉ cần vẫy tay đại một cái thôi, bên ngoài xếp hàng chờ em đấy, ai thèm đợi anh.”
Bên kia đã hoàn toàn im lặng.
Tô Niệm Niệm ghim móng tay vào lòng bàn tay, có hơi chột dạ.
Cô hèn nhát đến mức rút hai câu cuối cùng, bổ sung thêm một câu: “Nhưng chỉ có anh là đẹp nhất.”
“Sao không trả lời em nữa, đang làm gì vậy.”
Bùi Ngôn Khanh: “Đỗ em này.”
“…..”
Ngày hôm sau là chủ nhật.
Trong thời gian nghỉ huấn luyện của Tô Niệm Niệm, cô đột nhiên nhận được một tin nhắn WeChat từ Tô Diệm
Cô nhấp vào xem, gần như muốn nín thở.
Tô DIệm: “Hình ảnh hình ảnh.”
“Anh chụp lén đấy.”
[Chậc chậc, em với Bùi Ngôn Khanh thẩm mỹ bí ẩn cái gì vậy? Quần áo mà cũng có thể mua chung? Còn mua loại áo khoác màu đất này cùng một lúc, điên rồi.”
Tô Niệm Niệm phóng to bức ảnh và đoán rằng địa điểm có lẽ là đại học A. Góc độ chụp của Tô Diệmrất kỳ lạ, và đó là kiểu chụp của một người đàn ông cứng nhắc điển hình. Với góc chụp chết này, Bùi Ngôn Khanh đã chống cự một cách mạnh mẽ, và chiếc áo khoác rộng vẫn còn đã trở thành một cái móc treo đồ điển hình.
Tô Niệm Niệm xoa xoa đầu ngón tay, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Sau khi cân nhắc một lúc, cô thăm dò hỏi: “Anh cảm thấy, em và anh ấy mặc chung chiếc áo này, khá hợp không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Mỹ nhân vì để cho mình một danh phận mà không từ thủ đoạn.
Tam hỏa bắt đầu dần dần tiếp cận chân tướng rồi, đau xót cho anh ấy.