Nửa tháng rồi mới quay trở lại biệt thự Bùi gia, trong nhà vắng vẻ, ngay cả người hầu đi đứng cũng rón rén, sợ sẽ tạo ra những tiếng ồn ào.
“Chú nhỏ.” Bùi Điềm đang ngồi trên thảm xếp Lego nhìn thấy anh, hai mắt sáng lên, vội vàng chạy tới vài bước, thấp giọng hỏi: “Có phải chú bị bà nội Tống gọi về không?”
Bùi Điềm khoanh tay, nhướng mày nói: "Không thiết vậy chứ? Nếu không có con, dựa vào mình chú, cả đời này đều đuổi không kịp thím đâu.”
Nói xong, cô cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Bùi Ngôn Khanh, xấu hổ ngậm miệng lại.
Bùi Điềm đẩy Bùi Ngôn Khanh ra, nhỏ giọng nói: "Chuyện này con đã nói với thím rồi."
Một câu nói thím này khiến Bùi Ngôn Khanh có chút buồn cười, nhưng nghe rất vừa tai, không ngăn cản mà hỏi: "Con nói với cô ấy như thế nào?”
“Con nói.” Bùi Điềm nghiêm nghị nắm tay lại, “Nếu như chú bởi vì ông cố nội mà bắt thím phải thay đổi cái gì đó, thì con sẽ bảo thím ấy chia tay với chú luôn.”
Sắc mặt của Bùi Ngôn Khanh trầm xuống, anh chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Bùi Điềm.
Bùi Điềm nuốt nước miếng, nhưng vẫn ngẩng đầu quay đầu lại không chút áy náy, "Chú nhỏ, chú nghe thấy chưa?"
“Sau này không được phép nhắc nhở cô ấy như vậy.” Bùi Ngôn Khanh liếc nhìn khối Lego trên mặt đất, “Nếu không chú nhất định sẽ khiến con không có thời gian chơi xếp lego nữa đâu.”
Nghĩ đến những chồng sách được gửi đến trong kỳ nghỉ hè, Bùi Điềm lựa chọn im lặng.
Nhưng lúc này, đoán chừng đã gần đến giờ, mẹ Tống bước xuống cầu thang, tiếng bước chân nhẹ đến mức khó có thể nghe thấy, bà hơi nghiêng người, "Tam thiếu gia."
"Tiên sinh đang chờ cậu ở trên lầu."
Bùi Ngôn Khanh khẽ gật đầu, "Phiền bà rồi.”
Anh lại nhìn xuống Bùi Điềm, "Những chuyện này từ nay về sau không cần nói cho thím nhỏ của con nữa.”
“Tại sao?”
“Bởi vì không cần khiến cô ấy lo lắng.”
Nghe những lời này, khuôn mặt bình tĩnh thường ngày của bà Tống khẽ thay đổi, mím chặt đôi môi thâm đen: "Tam thiếu gia, có một số việc cậu nên cẩn thận khi nói trước mặt tiểu thư Điềm Điềm.”
"Tiên sinh vẫn chưa chấp nhận Tô tiểu thư, sao có thể gọi….”
Bà Tống nói được nửa câu thì bắt gặp ánh mắt của Bùi Ngôn Khanh liền dừng lại, đôi mắt đen của người đàn ông sâu như vực lạnh, không nhìn thấy một tia ấm áp, nhìn chằm chằm vào bà.
Da đầu bà tê dại.
Ở Bùi gia nhiều năm như vậy, Bùi Ngôn Khanh là người luôn luôn lễ phép, đây là lần đầu tiên anh tỏ ra thái độ của bề trên đối với mình.
Bùi Ngôn Khanh chỉ liếc nhìn bà, không nói gì và im lặng đi lên lầu.
Bùi Điềm sờ sờ quần áo của bà Tống, bĩu môi nói: "Bà nội Tống, thím của con sẽ chỉ là chị Tô thôi.”
Bà Tống cứng ngắc mấp máy môi, khó hiểu nói: "Không nhất định là như vậy."
Cánh cửa thư phòng bị gõ nhẹ.
Bùi Ngôn Khanh đặt cuốn sách trong tay xuống, một tay nâng kính đọc sách, "Mời vào."
Cửa bị đẩy ra, người bước vào chỉ mặc áo sơ mi đơn giản cùng quần tây đen, thân hình cao lớn đứng trước bàn.
“Ông nội.” Bùi Ngôn Khanh gọi một tiếng, mày cụp xuống: “Con nghe bà Tống nói ông muốn gặp con.”
Sau hai tuần, trông anh vẫn cứ như vậy, không một chút hối hận hay xin lỗi.
Lồng ngực của Bùi Triết phập phồng một cách kịch liệt, ông dùng sức đè nén chính mình, thở ra một hơi, "Ông mà không gọi con, thì khi nào con định sẽ trở về gặp ông?”
Đối diện với ông, anh trầm tư trong chốc lát, "Chờ ông tiếp nhận Niệm Niệm."
Bùi Triết ném cuốn sách trong tay xuống, "Nếu ông mãi không chịu nhận thì sao? Con định đợi ông chết à?”
Ông cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm Bùi Ngôn Khanh, một lúc lâu mới nghe anh nói: "Chờ cô ấy bằng lòng lấy con.”
Căn phòng im lặng, và không khí như đóng băng.
Bùi Triết đột nhiên cười một cách kỳ lạ, "Cho nên, bây giờ con vẫn đang cầu xin người ta bằng lòng?”
Lông mi của Bùi Ngôn Khanh khẽ giật, nhưng không nói gì, như thể ngầm đồng ý.
Hai mắt của Bùi Triết tối sầm, hừ một tiếng: "Có thể như vậy mê hoặc con như vậy, ba mẹ con còn ở trước mặt ta nói giúp cho con bé, ông thật muốn nhìn xem thử cô bé đó có bản lĩnh gì.”
Bùi Triết tháo kính đọc sách xuống, "Ông có thể hứa." Ông nhấp một ngụm trà, "Nhưng có một vài điều kiện, con có thể hỏi con bé có thể làm được hay không."
"Thứ nhất, không được múa ba lê nữa, thứ hai, năm sau kết hôn có thể cân nhắc sinh con, về sau ở nhà..."
“Ông nội.” Bùi Ngôn Khanh lạnh lùng cắt ngang, “Cái này không thể nào.”
"Điều gì là không thể?"
"Cả hai đều không thể," anh nói.
Bùi Triết nắm chặt tách trà, trên mu bàn tay nhàn nhạt lộ ra gân xanh: "Con thử tính tuổi của con đi, năm sau con đã 27 tuổi rồi, cô bé đó thì sao? Vì sự nghiệp, trong vòng mười năm có thể sinh con hay không lại là chuyện khác, hơn nữa ngươi mỗi ngày đều ở bên ngoài, cô bé đó có cảm giác mới mẻ với con được bao lâu?”
Bùi Triết thở ra một hơi nặng nề, trong mắt tràn đầy thất vọng, "Ông bồi dưỡng cho con đến ngày hôm nay, ông không thể trơ mắt nhìn con mê muội không thoát ra được.”
“Những thứ này con đều đã nghĩ tới.” Bùi Ngôn Khanh mím môi.
Trong một thời gian dài, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường trong phòng.
Anh nói, "Đều không quan trọng.”
Mảnh sứ cắt ngang không khí và nặng nề rơi xuống đất, tạo ra một âm thanh đinh tai nhức óc.
Bùi Điềm trốn ở ngoài cửa nghe lén, giật mình trợn to hai mắt.
Một khắc sau, cửa bị mở ra, Bùi Điềm thiếu chút nữa ngã vào trong, theo bản năng ôm chặt lấy đùi của vị khách.
Cô còn chưa kịp nhìn rõ cảnh tượng thì cửa đã đóng lại, thân thể cô bay lên không trung, được người khác đỡ lên.
Bùi Ngôn Khanh bế Bùi Điềm lên, không nói một lời nào đi xuống lầu, gặp bà Tống đang đi về phía ông.
Ánh mắt của bà Tống chú ý đến vết thương chảy máu trên trán của anh, lo lắng nói: "Tam thiếu gia, tôi đi lấy hộp thuốc cho cậu….”
“Để tự con đi.” Mi mắt của Bùi Ngôn Khanh không nhấc, “Đi gặp ông nội đi, tâm tình ông ấy không tốt.”
Nói xong, anh cũng không quay đầu lại, ôm Bùi Điềm đi xuống lầu.
Lúc này Bùi Điềm mới chú ý đến vết thương trên trán của chú nhỏ, dường như bị một thứ vũ khí sắc bén làm cho bị thương nặng, nó sưng đỏ, và máu vẫn đang sủi bọt từ chỗ sâu.
Đôi mắt cô bé lập tức đỏ lên, đưa tay ra nhưng không dám chạm vào: "Hu hu hu, chú, chú bị đánh sao?"
Thấy vẻ mặt sắp khóc của cô, Bùi Ngôn Khanh mềm lòng, vừa định an ủi cô bé, liền nghe cô nói: “Như này là hủy hoại dung nhan rồi phải làm sao đây hu hu hu? Thím thích nhất là khuôn mặt của chú, lỡ như không cần chú nữa, con nên làm sao đây?”
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Anh nhắm mắt lại, ném cô bé lên sô pha, đứng dậy đi lấy hộp thuốc.
"Chú nhỏ, chú muốn chữa trị vết thương sao?" Bùi Điềm quan sát động tác của anh.
Bùi Ngôn Khanh không trả lời.
Bùi Điềm: “Chú làm đại chút là được rồi.”
Bùi Ngôn Khanh nhướng mày, liếc cô bé một cái: “Tiểu vô lương tâm.”
Bùi Điềm nhảy dựng lên, ghé sát vào tai anh, thì thầm vài câu.
Bùi Ngôn Khanh rũ mắt xuống, nhưng lông mày không có gì thay đổi.
Một lúc sau, anh cất hộp thuốc đi: "Chúđi đây."
"Chờ đã, chú phải xử lý một chút." Bùi Điềm chống nạnh gọi anh, xoa xoa lông mày, thở dài nói: "Nếu không sẽ làm lộ quá, chẳng khác nào bán thảm hết.”
Bùi Ngôn Khanh dừng lại, lùi lại vài bước và lại cầm hộp thuốc lên.
Đến khi Tô Niệm Niệm đến bệnh viện thì đã 7 giờ tối.
Cô về nhà tắm rửa, thay quần áo, nấu vài món rồi cầm hộp cơm đến bệnh viện.
Kể từ lần cuối cô đến đây thì cũng đã là rất lâu lắm rồi, khi Tô Niệm Niệm bước vào hành lang của khoa phẫu thuật chỉnh hình, cô đã không tìm thấy văn phòng của Bùi Ngôn Khanh nữa.
Cuối cùng, cô đi đến bàn y tá, chống tay lên bàn, cười hỏi: "Chị ơi, xin hỏi phòng khám của Bùi Ngôn Khanh là phòng nào ạ?"
Hiện tại không bận, Hàn Duệ đang dốc sức chống lại những bài bôi đen Lý Thành Tinh trên weibo, cô rất bận, có lẽ là giọng nói quá hay, cô lười biếng ngước mắt lên, sau đó sững người, "Ai?"
“Bùi Ngôn Khanh.” Tô Niệm Niệm lặp lại.
Ánh mắt của Hàn Duệ dán chặt vào cô, ánh mắt cơ hồ muốn treo ở trên người cô, một lúc sau mới liếm môi, nhẹ giọng nói: "Xin chào mỹ nhân, đi thẳng đến phòng thứ ba đi, bác sĩ Bùi đã tới rồi, và vẫn chưa có cuộc phẫu thuật nào”.
Cuối cùng, cô ấy nói thêm: "Sẽ không ai làm phiền hai người hết.”
Thật nhiệt tình.
Tô Niệm Niên cảm ơn, quay người lại, còn chưa đi được vài bước, cô đã nghe thấy một giọng nói từ phía sau cố nén hưng phấn: "Đây là trà sữa khoai môn moa moa phải không vậy?!!!!”
Cô nghi hoặc quay đầu lại, liền nhìn thấy cô y tá nhỏ vừa rồi đang kéo tay áo một cô y tá khác với vẻ mặt thèm khát.
Bị bắt ngay tại chỗ, Hàn Duệ vội vàng bỏ ống tay áo Hoàng Linh xuống, hắng giọng một cái, nghiêm mặt hỏi: "Mỹ nhân, còn có chuyện gì sao?"
Tô Niệm Niệm: "..."
Cô đến văn phòng của Bùi Ngôn Khanh, ló đầu vào nhìn, từ xa đã nhìn thấy người đàn ông đang cúi đầu viết bệnh án, ăn mặc tỉ mỉ trong chiếc áo khoác trắng, cài khuy sơ mi, trông có vẻ khổ hạnh và lãnh đạm.
Đứng trước cửa, Tô Niệm Niên đảo mắt nhớ tới màn tán tỉnh ngày càng phóng đãng của anh.
Cô gõ cửa, cố ý nhỏ giọng nói: "Bác sĩ Bùi ~"
Mí mắt của Bùi Ngôn Khanh giật giật, ngẩng đầu liền nhìn thấy tiểu cô nương bưng hộp cơm, hai mắt sáng ngời, "Em đến khám bệnh á.”
Thanh âm của anh mang theo ý cười, cùng diễn với cô: “Khám bệnh gì?”
Tô Niệm Niệm đi lên vài bước, ngồi đối diện anh, che ngực giả vờ nói: "Tim em rất đau."
Bùi Ngôn Khanh nhướng mày: "Sao lại đau?"
“Bởi vì chứa anh đấy.” Tô Niệm Niệm đặt hộp cơm xuống, ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn anh.
Bùi Ngôn Khanh ho dữ dội, mặt đỏ bừng, nhất thời không thể bình tĩnh được.
Tô Niệm Niệm cười đến sắp đập bàn, khiêu khích móc hai tay về phía anh: "Cừu nhỏ.”
Cô mở hộp cơm: "Nếm thử đi."
“Từ lần trước em đem cơm cho anh, có phải có cảm giác như cách cả một đời rồi không?” Tô Niệm Niệm lấy phần cơm của mình ra, chỉ vào các món ăn: “Đây đều là món anh thích.”
Bùi Ngôn Khanh cầm đũa lên, "Làm sao em biết anh thích ăn cái gì?"
Tô Niệm Niệm nghẹn ngào, và nói một cách phóng khoáng, "Đoán."
“Có phải em quan tâm đến anh nhiều hơn cô Nguyễn tiểu thư kia không hả?” Cô nhướng mày: “Đồ ăn Tứ Xuyên lần trước người ta đưa đến cho anh, ăn bỏng môi chưa?”
Bùi Ngôn Khanh nuốt thức ăn trong miệng xuống, đầu ngón tay động đậy, nhớ tới cái gì, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, "Làm sao em biết Nguyễn Bạch đem món gì đến cho anh?”
Tô Niệm Niệm dừng lại.
"Thế mà em cũng đoán được?" Bùi Ngôn Khanh hất cầm nhìn sang cô.
Tô Niệm Niệm: "..."
Cô nói: “Đúng vậy, em đoán đấy.”
"Ồ." Bùi Ngôn Khanh đáp lại, và nói đầy ẩn ý: "Em đoán sai rồi, thứ cô ấy đem cho anh không phải là món ăn Tứ Xuyên."
Tô Niệm Niệm sửng sốt, "Làm sao có thể? Rõ ràng là em..." Cuối cùng, cô cũng mắc bẫy.
Bùi Ngôn Khanh kéo dài thanh âm, ngữ khí bình thường nói: "Ồ, anh lại nhớ lầm rồi, hình như là món tứ xuyên.”
"Dù sao anh cũng không có ăn qua, cho nên không nhớ rõ."
Tô Niệm Niệm: "..."
Anh chống cùi chỏ, không biết đang nói với ai, "Cái suy đoán này của em còn chuẩn hơn cả anh nữa đấy.”
Tô Niệm Niệm tức giận muốn ném đũa, đứng lên trên bàn trừng mắt nhìn anh: “Bùi Ngôn Khanh! Anh cố ý phải không?! Có tin là em đập đầu cẩu anh hay không hả?”
Cô mở mắt ra, trong lúc vô ý liếc nhìn, ánh mắt đột nhiên dừng lại, "Anh cái đầu này bị đánh rồi sao?”
Bùi Ngôn Khanh: "..."
Tô Niệm Niên đưa tay muốn vuốt tóc trên trán anh lên, lại bị Bùi Ngôn Khanh vịn lại, lông mi dài khẽ nhếch, nhẹ giọng nói: "Đừng nhìn."
Từ khi nào cô thấy anh dễ bị tổn thương như vậy, không có!
"Em muốn xem." Tô Niệm Niệm đưa tay kia ra.
Nhưng lần này, Bùi Ngôn Khanh chỉ hơi quay đầu lại, sau đó để cô ấy hất tóc ra, hàng mi như lông quạ khẽ run lên, trông vô cùng bất lực.
Trái tim của Tô Niệm Niệm đột nhiên trở nên chua chát, và đôi mắt cô dán chặt vào vết thương.
Vết thương chỉ sơ qua, chỗ nghiêm trọng nhất đã kết thành một lớp vảy mỏng, bên cạnh còn sưng lên một cục lớn, nhưng sắc mặt của anh trắng nõn lạnh như ngọc, vết thương như vậy thoạt nhìn rất đau.
“Làm sao mà bị như vậy?” Giọng cô hơi run.
Bùi Ngôn Khanh nắm lấy tay cô, nhìn đi chỗ khác, "Chạm vào rồi, không đau.”
"Em không tin." Tô Niệm Niệm nói: "Ông nội đánh anh sao?"
"Không phải."
"Bây giờ em sẽ hỏi Điềm Điềm."
“Đừng hỏi.” Bùi Ngôn Khanh giữ cô lại.
Tô Niệm Niệm: “Thế là phải rồi?”
Bùi Ngôn Khanh không nói gì, anh dường như đã ngầm thừa nhận, đôi môi đỏ ửng, sắc mặt tái nhợt, trông thật tệ.