Trans : xSnowballx
華莉絲 : Waris
__
" Chúng ta đi Ma Đô một chuyến " Mạc Phàm nói với Tâm Hạ.
" Ừm , vừa hay em cũng tới gặp người Mục gia một chuyến " Tâm Hạ gật đầu.
Hiện tại Mạc Phàm cũng rất mờ mịt, kịch biến đến quá mức đột nhiên, hiện tại Mạc Phàm chỉ muốn đi gặp những bằng hữu khác, ít nhất là để bọn họ biết mình vẫn khoẻ.
Hàng Châu cùng Ma Đô đã nối liền lại thành một khu căn cứ , có tàu cao tốc trong thành, có thể đi nhanh chóng .
Kỳ thực Mạc Phàm có thể dùnf ma pháp Không Gian hệ nhanh chóng trở lại Minh Châu, nhưng sau khi nghe Tâm Hạ nói những thứ này , quyết định xem tình hình thành thị một chút.
Thành thị không đổ nát , xem ra kế hoạch khu căn cứ triển khai rất thành công , ít nhất còn một đạo đê biển cao, có vô số pháp sư cùng quân đội đóng giữ , để hải yêu không cách nào tàn phá bừa bãi xông vào nơi nhân loại sống.
Điều này làm cho Mạc Phàm thư thái đi một ít.
Những cửa hàng bán mỹ vị mà mình thích chưa đóng cửa.
" Chiến trường cách thành thị rất gần " Mạc Phàm nhìn thành đê biển , nói.
" Ừm , hải yêu mang tới cho lục địa nhiều tài nguyên khan hiếm , để rất nhiều nghiên cứu hội khống chế ma pháp tạo ra kết giới càng mạnh hơn, đây là điểm đáng mừng, ít nhất để người vô tội không bị cuốn vào trong ngọn lửa chiến tranh " Tâm Hạ nói.
" Điện hạ , tựa hồ như có người nhận ra ngài " lúc này nữ kỵ sĩ mặt như pho tượng nhỏ giọng nói.
Mạc Phàm nhìn theo thùng xe , phát hiện có mấy cô gái nhìn tới nơi này, hơn nữa còn cầm điện thoại tìm cái gì đó , dáng vẻ có mấy phần không tin được mà kích động.
" Không chừng bọn họ nhận ra anh, anh ở trong nước cũng rất nổi tiếng ...." Mạc Phàm cười nói.
Nhưng còn chưa nói hết thì có một cô gái trong số đó đi tới, hai mắt mang theo bất an cùng sốt sắng.
" Xin hỏi , người là....Diệp Tâm Hạ ?" Cô gái kia nhìn chằm chằm Tâm Hạ.
"...." Mạc Phàm cười gượng.
Mình lại như một khuôn mặt đại chúng thôi sao, tại sao mình làn nhiều viêc kinh thiên địa khiếp quỷ thần như vậy, nước ngoài cũng biết , làm sao xưa nay đều là mình đi tìm phiền phức, mà không phải chạy tới xin ký tên.
" Ừm , cô có cần giúp gì không? " Tâm Hạ gật đầu , biểu hiện rất bình tĩnh.
" Em...em...em cùng bằng hữu của tôi đều muốn thi vào học viện thần miếu ".
" Vậy thì cô chỉ cần cố gắng nhiều hơn , tu vi của cô rất vững chắc , cố gắng giữ tâm bình thường hẳn là có thể làm được ".
" Cảm tạ , cảm tạ , vậy em có thể chụp với người một tấm ảnh không ạ ? ".
" Tạm thời thì không được ".
" Vậy....".
Nữ kỵ sĩ Waris bước lên một bước , như một nữ bảo tiêu hết sức không có những fan nữ quá khích quấy rối tới không gian riêng của đại minh tinh.
Cô gái kia cười xin lỗi, sau khi nhận được chữ ký , lập tức trở lại chỗ của mình , đồng thời hài lòng chia sẻ với bằng hữu của mình.
" Em từng gặp người có thể trở mặt trong nháy mắt chưa? " Mạc Phàm hỏi.
" Cô ấy rất ghét em , mặc dù là rất nhiệt tình "Tâm Hạ bình tĩnh nói .
" Ồ ".
Mạc Phàm suýt nữa quên mất Tâm Hạ là một nữ pháp sư Tâm Linh hệ cực kỳ xuất sắc , dù cho không dùng ma pháp , thì cũng có thể từ trong nụ cười hư tình giả ý của một người mà nhận ra bộ mặt chân thật nhất trong nội tâm của người đó .
" Cô ta nói là muốn thi vào học viện thần miếu, hiện tại Parthenon thần niếu đã mở cửa cho người nước khác sao, làm sao anh không biết ? " Mạc Phàm hỏi.
Lúc trước Tâm Hạ tới Parthenon thần miếu là do có người cố ý sắp xếp đưa ấy tới đó , trên thực tế trúng tuyển vào học viện thần miếu còn nghiêm khắc hơn cả học phủ châu Âu, nhiều lúc chỉ nhận người Hy Lạp của bọn họ, không có tuyển chọn công khai với bất cứ quốc gia nào.
" Học viện thần miếu cần cải chế , bọn ta lấy từ An-pơ học phủ một ít thích hợp, quyết định hàng năm sẽ chiêu nạp những học viên ưu tú ở mỗi phân điện quốc gia khác nhau " lúc này lão thái bà Tata ngồi một bên khác Tâm Hạ, nhắm mắt dưỡng thần nói. Sau khi nói xong thì không quên dùng ngữ khí khinh bỉ để bồi một câu :" Rất nhiều người thói hư tật xấu mười phần , vì để mở ra cánh cửa đi học không cần quốc tịch, mà điện hạ đã rất nỗ lực , kết quả còn có những người bất mãn vì danh ngạch tuyển chọn quá ít ".
" Rất nhiều chuyện không thể tận thiện tận mỹ " Tâm Hạ nói.
" Xem ra một năm qua quan hệ giữa Parthenon thần miếu cùng An-pơ học phủ đã cải thiện đi nhiều" Mạc Phàm rất hài lòng với những thứ này.
An-pơ học phủ cùng Parthenon thần miếu vốn là một mạch kế thừa , hà tất cùng có mục tiêu phổ độ chúng sinh mà lại có xung đột lớn như vậy .
...
Đến Minh Châu, Mạc Phàm vui mừng khi thấy nhà trọ của mình vẫn còn nguyên vẹn hoàn hảo, đây chính là ngôi nhà đầu tiên của mình ở Ma Đô, vẫn là đoạn đường mình thích , yên tĩnh trong ồn ào, không chỉ rời xa đường phố ầm ĩ mà còn gần nội thành phồn hoa tĩnh an.
Bởi vì ở địa giới trường học, rất dễ thấy những nữ sinh viên đại học ăn mặc thời thượng mà căng tràn sức sống thanh xuân, vì thế mà nhiều lúc Mạc Phàm thích minh tu ở nơi kiểu như sân thượng, lúc uể oải nhìn ra xung quanh luôn có chút kinh hỉ .
" Đêm nay Mục gia tổ chức hôn lễ, anh Mạc Phàm có đi không , em có trong danh sách khách mời " Tâm Hạ nói.
" A? Cô ấy kết hôn sao " Mạc Phàm kinh ngạc nói.
Chẳng trách không thấy hai con chim tiểu hoàng yến ở đây, hơn nữa đồ dùng cá nhân cũng lấy đi, đại khái là rời khỏi nơi này.
Không thể không nói, rất khó vượt qua.
Dù qua nhiều năm như vậy Mạc Phàm vẫn thủ thân như ngọc , không bị các loại xinh đẹp nhu mị của hai người kia nuốt mất , nhưng bỗng nhiên không nghe được tiếng hai cô nương nô đùa giỡn đúng là thất lạc.
Rốt cuộc là vẫn lập ra đình .
" Là hôn lễ của Mục Nô Hân " Tâm Hạ thấy dáng vẻ kia của Mạc Phàm , không khỏi bĩu môi.
" Mặc kệ là hôn lễ của ai, Mục gia cùng Phàm Tuyết Sơn chúng ta vẫn đều hữu hảo hợp tác , nên đi chúc phúc " trên mặt Mạc Phàm nở nụ cười lần nữa.
" Ninh Tuyết cũng đi , chị ấy biết anh trở về chưa? " Tâm Hạ nói .
" Còn ....còn chưa dám nói " Mạc Phàm lúng túng nói.
Lúc đi Dubai, Mạc Phàm không để Linh Linh nói cho bất luận người nào .
Tâm Hạ với Tiểu Viêm Cơ là cộng tâm , cho nên hiểu đại khái một chút tình huống của Mạc Phàm , nhưng Mục Ninh Tuyết thì không hề biết chuyện .
Hẳn là Mục Ninh Tuyết đã biết tung tích Mạc Phàm từ Mục Bạch,cũng biết đại khái Mạc Phàm đã đi ra khỏi hắc ám vị diện, về phần cố gắng giải thích với Mục Ninh Tuyết vì sao lúc đó " ra đi không lời từ biệt " , điều này lại gian khổ vô cùng , nói chung là nói chuyện với nhau qua điện thoại không quá thích hợp.
" Nhưng em thì đã nói với Ninh Tuyết rồi nha " Tâm Hạ giơ điện thoại của mình lên.
Mạc Phàm lập tức làm một cái mặt khổ.
Được rồi, giờ thì mình lại thêm một tầng tội, về nước cũng không gọi điện thoại.
" Khi nào thì Ninh Tuyết tới ? " Mạc Phàm hỏi .
" Chị ấy đã ở Mục gia rồi " .
" Được rồi , vậy chúng ta tới đó ".
" Những người khác hẳn cũng sẽ ở đó , anh Mạc sẽ vừa vặn tụ hợp với bọn họ " Tâm Hạ nói .