Tổ Tông Toàn Năng Sống Lại

Chương 50: Thơm một cái nhé?



Nửa đêm, Tư Vũ đang ngồi trước máy tính chơi game thì bỗng nhiên dừng lại, chậm rãi nhìn về phía sau với ánh mắt tập trung, rồi đứngk dậy, nhảy xuống từ cửa sổ.

Lúc này, tại khu điều trị nội trú của bệnh viện Nhân Đường. Thứ này có thể giết người trong phạm vi ngàn dặm nên mới có tên như vậy.

“Tiểu Vũ, đừng động vào mẹ cháu, mẹ cháu vẫn còn đang sốt đấy.”
Lôi Bảo Tuệ vừa tức giận vừa phấn khích.

Tức giận vì trùng cổ ngàn dặm của cô ta đã trở thành đồ bỏ đi, phấn khích là vì đã tìm được người để cô ta học hỏi phương pháp châm cứu bí truyền đó.
Ngặt nỗi đội quét dọn chết tiệt kia vẫn đang ở huyện Tung Sơn.

***
“Vâng, thưa cậu chủ.”

Người theo dõi cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn và đang định đi kiểm tra xem có chuyện gì xảy ra.
Thứ này chỉ cần bắt mạch là có thể biết rõ ràng.

Nhìn vẻ mặt kỳ lạ của ba bố con Phó Bạc Thao, cô biết rằng mình đã nói những lời kỳ quái, bèn im lặng không nói gì nữa, nhận nhiệm vụ chăm sóc Phó Nguyên Ngọc, để ba bố con họ trở về phòng bệnh nghỉ ngơi.
Khi quay đầu lại nhìn con gái mình đang nằm ở một bên, bà kéo chiếc chăn mỏng đắp lên bụng cô với vẻ mát lòng mát dạ.

“Nguyên Ngọc à, con bé Tiểu Vũ ngoan lắm. Đêm hôm qua, nó chạy đến đây để chăm sóc em đấy.”
“Không cần tiền của con, bố vẫn còn tiền.” Phó Trác thở dài, nói: “Trong thời gian này, con không cần phải đến thăm mẹ đâu, đỡ phải cãi nhau ầm ĩ.”

“Con biết rồi ạ.” Phó Nguyên Ngọc thấy bố mình tới đây không phải để bảo bà đến chăm sóc Cao Mai thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Mục Lẫm nhìn con sâu múp míp đang bò trong lòng bàn tay trắng nõn của Tư Vũ mà không nói nên lời.

“Cái gì đây?”
“Sức con thì chống đỡ được à?” Sắc mặt Phó Nguyên Ngọc càng thêm khó coi.

“Bố, con sẽ trả tiền thuê hộ lý chăm mẹ.” Phó Bạc Thao xen vào cuộc trò chuyện giữa họ.
***

“Ọe.” Phó Nguyên Ngọc sốt cao, nôn ra toàn nước chua.
“Còn nói là không khách sáo, tôi chưa bao giờ thấy cô gọi tôi một tiếng ‘anh’ nào.”

“Anh còn non quá, không gọi được, ngượng mồm lắm.”
Sau khi đưa con sâu cho anh, Tư Vũ tiếp tục cúi đầu ăn món cơm chiên vừa được bưng ra.

Người phục vụ ngạc nhiên nhìn Hàn Mục Lẫm.
***

Nhà họ Tư.
Sáng nay, Phó Trác đến bệnh viện Tung Sơn, nhưng Cao Mai lại dở chứng làm ầm ĩ, vì vậy mãi đến buổi chiều ông mới có thể đến bệnh viện Nhân Đường.

Phó Nguyên Ngọc biết mẹ mình muốn bà tới đó phục vụ bà ta nên nét mặt hơi lạnh lùng.
Tư Vũ đã phong bế một số huyệt chính của Phó Nguyên Ngọc, bắt đầu ép trùng cổ ra ngoài.

Tại nhà họ Tư ở thành phố Thân, Tư Duệ nhận được cuộc gọi từ Lôi Bảo Tuệ: “Trùng mẹ có động tĩnh, xem ra người của cậu đã thành công.”
***

Phó Nguyên Ngọc không biết rằng mình đã may mắn thoát khỏi nguy hiểm, ngày hôm sau bà vẫn nói chuyện và cười đùa với mọi người như thường.
“Một loại ‘đặc sản’ chỉ có trong những quan tài chứa xác chết hơn một trăm năm.”

Hàn Mục Lẫm nhận lấy “đặc sản địa phương” từ tay cô với cảm xúc khó tả.
Trên sân thượng của bệnh viện Nhân Đường, Tư Vũ rút bàn tay che miệng của tấm da khô hình người lại, lùi về phía sau, vẩy bụi bẩn trên tay.

Người được Tư Duệ phái đến đã bị buộc phải nuốt trùng cổ ngàn dặm.
Làm thế nào bây giờ? Hình như chị họ của cậu càng ngày càng lẩn thẩn thì phải.

Tư Vũ không đoán mà là hoàn toàn chắc chắn.
“Cô…” Người đàn ông kinh hãi.

Tư Vũ tìm được một cái hộp rỗng từ trên người gã, sau đó đưa lên mũi ngửi mùi còn sót lại, sắc mặt bỗng trở nên rét lạnh: “Trùng cổ ngàn dặm…”
Đúng rồi, chính là người đó!

Người đã sử dụng “Quỷ môn thập tam châm” lần trước.
“Mẹ cháu bị hạ cổ.”

“Hạ cổ?” Phó Bạc Thao kinh ngạc.
“Thêm một suất nữa.”

Hàn Mục Lẫm gọi người phục vụ tới, gọi thêm cho cô một suất cơm chiên nữa.
Có điều, bây giờ người chịu trách nhiệm hành động không có động tĩnh gì, điều ấy khiến cậu ta hơi bồn chồn bất an, vì thế bèn liên lạc với người chịu trách nhiệm theo dõi.

“Anh đi xem tình hình thế nào. Nó chỉ là một kẻ ăn hại mà sao lại khó động vào đến vậy?”
Hàn Mục Lẫm cứng họng.

Anh có nên cảm thấy vui mừng không?
Những kẻ này chẳng là cái thá gì đối với Tư Vũ.

Người đàn ông đã tắt thở, hai mắt trợn trừng.
Có điều, Phó Lâm Hãn nhất quyết đòi ở lại đây.

Vết thương của Phó Bạc Thao vẫn chưa lành hẳn, chỉ dặn dò con trai mình vài câu rồi dẫn theo Phó Lâm Nguyệt trở về phòng bệnh.
Con sâu mẹ mập mạp đang dần dần xẹp xuống thành một lớp da khô với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trùng cổ ngàn dặm mà cô ta đã dày công nuôi lớn cứ thế chết đi.
Phó Bạc Thao đã có thể rời giường, chăm sóc cho em gái mình.

Phó Lâm Hãn ở bên cạnh hỗ trợ.
Rốt cuộc là ai?

Ai đã giúp đỡ Tư Vũ ở huyện Tung Sơn?
Tư Vũ dí hai ngón tay vào cổ gã, ấn gã vào bức tường trong góc.

“Là kẻ nào ra tay.”
Cô lại cho gã nuốt thêm vài thứ.

Người này lập tức biến thành một tấm da khô quắt.
“Có cần giúp đỡ ở bệnh viện không?”

“Không.”
Phó Nguyên Ngọc cũng lấy làm vui mừng: “Em không ngờ là mình lại đột nhiên bị sốt.”

Phó Lâm Hãn hơi xấu hổ, đêm qua cậu đã ngủ quên.
“Bố ơi, tình trạng của cô rất nguy hiểm, nhiệt độ vẫn không hạ xuống chút nào.”

“Tiểu Nguyệt, chẳng phải lúc nãy con và cô cùng nhau đi ra ngoài ư? Có gặp phải chuyện gì không?”
Phó Bạc Thao ngăn cô lại, nhưng vừa chạm vào tay cô liền giật mình khi cảm nhận được tay cháu gái lạnh buốt một cách khác thường.

Người không biết còn tưởng rằng cô vừa mới ra khỏi tủ đông.
Cậu ta nhếch miệng cười ruồi, trong mắt lóe lên nụ cười lạnh lẽo: “Ra tay đi, tôi không muốn để lại hậu hoạn qua đêm.”

Lôi Bảo Tuệ đáp lời rồi cúp điện thoại, sau đó lấy ra chiếc hộp nhỏ đựng trùng mẹ, đang chuẩn bị ra tay thì chợt nhận thấy trùng mẹ có dấu hiệu khác thường.
“Tiểu Vũ sắp vào cấp ba, em đã quyết định gửi con bé vào trường cấp ba nào chưa?”

“Mọi chuyện đều tùy theo ý thích của Tiểu Vũ.”
Tất cả các triệu chứng đều xuất hiện.

Đúng là “Trùng cổ ngàn dặm”.
Đây không phải là tình tiết trong phim ư?

Thứ này thật sự tồn tại trong thực tế sao?
“Đoán

Phó Lâm Hãn câm nín.
Người đàn ông đợi ngoài cửa bệnh viện đứng dậy, nhìn cô gái đang rảo bước đi vào cửa bệnh viện, nhưng vừa đưa tay ra ngăn cản liền bị cô tóm lấy.

Xương cổ tay bị gãy đánh “rắc” một tiếng.
***

Trong quán cơm, Hàn Mục Lẫm tựa lưng vào ghế, nhìn Tư Vũ chén sạch đĩa cơm chiên, cười nói: “Nếu vẫn chưa no thì gọi thêm.”
“Chị thấy Tiểu Vũ đã tiến bộ rất nhiều, trước đây con bé rất ghét đến bệnh viện, bây giờ có khi đã tự khỏi bệnh rồi cũng nên.”

Hà Yến San cũng rất thương Phó Nguyên Ngọc. Một người phụ nữ bình thường cùng với đứa con thơ sống trong một gia đình giàu có chẳng khác nào chốn dầu sôi lửa bỏng, thật sự không phải điều dễ dàng.
“Meo.” Con mèo đen run rẩy dưới chân Tư Vũ.

Nó đã chứng kiến toàn bộ quá trình.
***

Sau nửa đêm, Phó Lâm Hãn ngủ thiếp đi.
Phó Bạc Thao cau mày.

Bác sĩ đã khám và nói rằng đây là sốt cao đột ngột, nhưng cho dù như thế thì cũng phải hạ sốt phần nào chứ.
Ngay sau đó, người đàn ông bị quật thẳng xuống sàn đánh “rầm” một tiếng mà không hề có khả năng kháng cự, xương cốt gãy vụn.

Mới luyện được chút võ nghệ mà đã tưởng rằng mình là vô địch thiên hạ.
“Đây là thứ tôi đã phát hiện, có lẽ sẽ hữu ích đối với các anh.”

Tư Vũ lấy từ trong túi ra một con sâu to bằng lòng bàn tay đang ngọ nguậy.
“Bố, bố cũng thấy rồi đấy, Tiểu Vũ vẫn cần con chăm nom, bố có thể thuê hộ lý chăm sóc mẹ con mà.”

“Mẹ con không chịu thuê người chăm sóc, chị dâu con đã chăm bà ấy mấy ngày rồi mà không có ai thay, sức nào mà chống đỡ cho được.”
Tư Duệ đang nói chuyện điện thoại với người ở huyện Tung Sơn.

Cậu ta đã cử hai người đến đó để đề phòng bất trắc. Một người hành động, một người theo dõi tình hình.
Phó Bạc Thao phát hiện Phó cNguyên Ngọc đột nhiên sốt cao nên vội vàng bấm chuông.

Y tá nhanh chóng tới kiểm tra, xác nhận Phó Nguyên Ngọc sốt 41 độ, laập tức tiến hành sơ cứu để hạ sốt.
Với thế lực của nhà họ Lôi, cô ta không cần phải lo ngại rằng người đó sẽ không dạy y thuật cho mình sau khi biết thân thế của cô ta.

Lôi Bảo Tuệ rất nóng lòng muốn gặp người đó.
“Trùng âm.”

Không phải là thứ giống như anh nghĩ chứ?
Phải chăng Tư Vũ đã xem tivi quá 180 phút nên đầu óc không bình thường?

“Chị, sao chị biết là cô bị hạ cổ
“Không cần phải khách sáo với anh đây.”

“Không khách sáo mà.”
“Xoạch.” Cửa phòng bất ngờ bị kéo mở.

Tư Vũ đột nhiên xuất hiện giữa đêm khuya khiến mọi người trong phòng bệnh đều sững sờ.
“Cô là ai...” Gã kinh ngạc hỏi.

“Không biết rõ về tôi mà dám chạy đến đây tác yêu tác quái, thật đáng chết.”
Anh tỉnh bơ nói: “Sâu đồ chơi ấy mà.”

Người phục vụ “Ồ” một tiếng, ngày nay có rất nhiều thứ được làm sống động như thật, không ngờ rằng trông anh đường đường là đàn ông đàn ang mà cũng thích chơi cái này. Quả là được mở rộng tầm mắt.

“Có lẽ những con chó biến dị có liên quan đến chủ nhân của trùng cổ, các anh có thể điều tra theo hướng này.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.