“C1ô nói gì?” Mẹ, không phải lỗi của anh con đâu, là do con quá bướng bỉnh, cứ nhất quyết đòi đến huyện Tung Sơn tìm anh ấy nên mới xảy ra chuyện này.” Ngụy Hân vội vàng ngăn cản Tả Văn đang muốn tiếp tục trách mắng Ngụy Nguyên.
“Tiểu Hân, con có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Tư Duệ cảm thấy nhục nhã, cúi đầu đáp: “Vâng, con sẽ lập tức rút người của mình về.”
“Nhận cậu làm con thừa tự là ý của gia tộc chứ không phải ý muốn của tôi. Cậu phải nhớ kỹ, chúng ta chỉ là bố con trên danh nghĩa, đừng giở trò sau lưng tôi. Nếu để tôi biết cậu làm tổn thương người mà tôi quý trọng, thì cậu sinh ra như thế nào, tôi sẽ để cậu trở lại như thế ấy.” Vương Phong vừa nói xong, xung quanh vang lên tiếng cười.
Với học lực của Tư Vũ mà còn dám điền vào bản đăng ký nguyện vọng sao? Đệ Ngũ Giáng ngồi trong phòng với sắc mặt nặng nề, chờ Lôi Khải Thiên chẩn bệnh lần nữa.
Nội bộ nhà Đệ Ngũ cũng đấu đá gay gắt, khốc liệt giống như những gia tộc khác, mặc dù Đệ Ngũ Thành Tông là con cháu chi chính, nhưng ông ta không phải là người duy nhất. Anh ta sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
Lôi Khải Thiên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngoài nhà họ Lôi ra, cậu có thể nhờ nhà họ Lư xem sao.” “Ông hai Lôi, chẳng lẽ không có cách nào khác ư?” Đệ Ngũ Giáng lo sợ những người họ hàng đang quan sát mọi động tĩnh trong nhà anh ta sẽ có hành động gì đó.
E rằng công việc do bố anh ta tiếp quản sẽ đổi chủ sau đêm nay. Cừu Tây Nguyên cười nhăn nhở, gác khuỷu tay lên vai anh, muốn xáp lại gần nhìn kỹ hơn.
Hàn Mục Lẫm cất điện thoại, nói: “Chuẩn bị xong rồi thì lên đường thôi.” Cừu Tây Nguyên nghẹn họng, thầm nghĩ anh Hàn à, chúng ta có thể làm chuyện gì đó bình thường một chút được không?
*** Bố cậu cũng quay lại nhìn cô, sau đó không khỏi liếc nhìn con trai mình.
Tư Vũ gật đầu với hai bố con họ. “Bố mẹ, không sao đâu, con vẫn ổn mà. Con chỉ bị mất trí nhớ thôi.”
“Nguyên à, con trông em gái kiểu gì mà để con bé…” Mẹ của Ngụy Nguyên là Tả Văn quay sang trách mắng con trai mình. Tư Vũ lắc đầu, đi đến quầy tính tiền.
*** Vẻ mặt T7ư Duệ lạnh như băng: “Người của tôi tiến vào huyện Tùng Sơn rồi biến mất, chẳng lẽ còn có một nhóm người khác ở đó?”
Lôi Bảo Tuệ trả lời 7chắc như đinh đóng cột: “Không thể có chuyện đó được, chúng tôi đã đến đó hai lần, cũng đã kiểm tra kỹ các khu vực xung quanh, nhưng không có bất2 kỳ dấu vết khả nghi nào cả.” Ngụy Hân lắc đầu, lén nhìn anh trai mình.
Ngụy Nguyên cau mày. Là đối thủ của con ở trường. Người đó cậy có mối quan hệ với nhà họ Lôi nên đã lén lút dùng độc…”
Sắc mặt Tư Chính dịu đi phần nào, nhưng giọng điệu vẫn lạnh tanh: “Bản thân kém cỏi liền dùng thủ đoạn bẩn thỉu sau lưng, đây là điều mà nhà họ Tư đã dạy cậu sao?” “Ai vậy, chị họ?”
“Một người bạn.” Tư Vũ trả lời rồi cùng hai anh em Phó Lâm Hãn bước vào thang máy. “Thật kém sang, trông ăn mặc giống quý bà mà không ngờ lại bất lịch sự như vậy.” Phó Lâm Hãn không khỏi giễu cợt.
“Tiểu Vũ không sao chứ?” Phó Bạc Thao cũng quan tâm hỏi han. “Ông họ tôi đã về rồi đấy. Lần trước chẳng phải cậu muốn gặp ông cụ sao?”
“Để lần sau đi.” Giọng cô vẫn lạnh nhạt như mọi khi. Cậu thật sự không thích cô em gái nuôi luôn giả vờ thánh thiện của mình, nếu không phải bố mẹ đang ở đây thì cậu đã nổi nóng từ lâu rồi.
“Nguyên à, đã tìm thấy ông họ rồi. Lát nữa, con đi cùng bố đến thăm ông nhé.” Bố của Ngụy Nguyên nói với cậu. Hiện giờ, quy chế tuyển sinh cấp ba đã thay đổi, nếu học sinh thi không tốt thì có thể vào trường trung cấp dạy nghề.
Tư Vũ điền tên hai trường theo gợi ý của cậu ta, sau đó yên tâm đánh một giấc. “Con không sao.”
“Cô bé, lần sau đi đường chú ý một chút nhé.” Nói đoạn, Tả Văn đi ra ngoài. “Bố.”
“Trả lời đi.” “Có chuyện gì?”
“Mọi người đều phải nộp bản đăng ký nguyện vọng, cậu muốn thi vào trường cấp ba nào, đã quyết định rồi chứ?” “Tao phải đến thành phố Thân một chuyến.”
“Meo.” “Đi đâu?”
“Đi đào mộ.” Tư Vũ nhìn thoáng qua bà ta.
Bà ta nhặt chiếc túi lên, tỏ ra khó chịu khi thấy cô không xin lỗi. [Những thứ cô cung cấp rất hữu ích. Tôi đã yêu cầu đội kỹ thuật sử dụng nó cho một nghiên cứu khác.]
[Miễn là giúp ích cho các anh.] Cho đến tận bây giờ, do vẫn bị ảnh hưởng bởi chuyện con chó biến dị, nên tâm trạng hai ngày nay của cậu không được tốt lắm. Vì thế, cậu chỉ lặng lẽ điền tên hai trường cấp ba mà mình chọn vào bản đăng ký.
*** Đệ Ngũ Giáng lo lắng rằng nếu bố anh ta vẫn tiếp tục thế này, những người khác trong dòng họ sẽ nhân cơ hội làm loạn.
Lôi Khải Thiên lắc đầu: “Trừ khi mời được cha tôi ‘xuống núi’, nếu không, cứ cái đà này thì sớm muộn gì bố cậu cũng sẽ trở thành một người bình thường.” Lúc ra khỏi thang máy, Ngụy Nguyên bắt gặp Tư Vũ và người nhà đang đi lên lầu.
Cậu kinh ngạc gọi cô lại: “Tư Vũ!” Cậu liền gật đầu, chỉ ước gì có thể rời đi ngay bây giờ.
*** [Nhóc Tiểu Vũ, anh đây thật sự yêu nhóc chết đi được.]
[Vậy tốt nhất là đừng yêu.] “Con đang...”
Một cái tát vang dội giáng thẳng vào mặt Tư Duệ, trên mặt cậu ta lập tức xuất hiện dấu năm ngón tay. [Chờ anh đây xong việc lại mời nhóc đi ăn cơm chiên nhé.]
[Tôi muốn ăn cơm chiên vàng.] Tư Duệ kìm nén sự bất mãn và lửa giận trong lòng: “Vâng, thưa bố.”
Một ngày nào đó, cậu ta sẽ thỏa sức giẫm lên người “bố” này dưới chân mình. “Chị không sao chứ?” Ban nãy, Phó Lâm Hãn nhìn thấy người phụ nữ này vừa đi vừa dán mắt vào điện thoại di động mà không nhìn đường, cho nên mới va phải Tư Vũ.
Phó Nguyên Ngọc cũng nhanh chóng đi tới hỏi: “Tiểu Vũ, con không sao chứ?” “Trông anh ấy cũng đẹp trai đấy, không phải anh ấy thích chị đấy chứ.”
Thật ra chị họ của cậu cũng xinh đẹp như hoa vậy. Nhà họ Tư cũng không phải thiên hạ của Tư Chính.
*** Tối nay, nhà họ Đệ Ngũ hơi nhốn nháo.
Đệ Ngũ Thành Tông bị thương rất nặng, căn cơ bị phá vỡ. Hai ngày trước, Lôi Khải Thiên đã đến khám cho ông ta, nhưng không có cách nào ngăn được tình trạng ngày càng chuyển biến xấu đi. Cậu ta nhếch khóe miệng vài lần, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn chịu đựng: “Bố.”
“Muốn diệt trừ ai?” Có lẽ cô lại cậy mình là cô chủ của nhà họ Tư để “đấm tiền” mà thôi.
Trong kỳ thi tháng trước, mọi người cũng nghi ngờ cô đã bỏ tiền mua đáp án. Dù sao cô cũng phải tận hưởng sau khi trở lại thế giới này chứ.
“Tư Vũ.” Lớp phó Vương Phong gọi cô. Tư Vũ liếc xéo cậu một cái.
*** “Tùy.”
Vương Phong gợi ý: “Tùy thì cũng phải điền hai trường. Một trường trọng điểm và một trường lấy điểm gần với học lực của cậu, như vậy tỷ lệ trúng tuyển sẽ cao hơn.” Ngụy Hân tỉnh lại, nhưng không nhớ được gì cả.
Bố mẹ Ngụy Nguyên cũng từ thành phố Thân chạy đến, thấy con gái nuôi nhà mình bất ngờ bị tấn công và bị thương nặng, bây giờ còn mất đi một phần ký ức, họ lập tức sai người đi kiểm tra các camera giám sát, song không thu hoạch được gì. Sắc mặt cậu ta rất xấu, một tia lạnh lùng lóe lên trong mắt: “Chẳng phải cô đã nói là sẽ không có sai sót gì ư? Sao người của 2tôi lại chết rồi?”
Lôi Bảo Tuệ còn khó chịu hơn cậu ta: “Có phải người của cậu đã làm gì khiến kế hoạch thất bại không?” Vào ban đêm, cô thả nhẹ bước chân, tìm một chỗ trên mái ngói rồi ngồi xuống.
Con mèo đen yên lặng nằm bên cạnh cô gái đang nhắn tin trên điện thoại. Hôm nay, Phó Bạc Thao và Hà Yến San xuất viện, Phó Nguyên Ngọc đã làm xong thủ tục xuất viện cho họ, chỉ đợi bọn trẻ đến là sẽ về nhà, nằm viện thật sự quá tốn kém.
Tả Văn đi xuống lầu mua đồ ăn trưa cho con gái, chẳng may va vào Tư Vũ ở lầu một, chiếc túi trong tay rơi xuống đất. [Được, nhóc muốn ăn gì cũng được.]
Tư Vũ cất điện thoại, ngả người ra phía sau, nhìn bầu trời đêm. Phó Lâm Hãn nói: “Hình như anh ấy là học sinh cấp ba, sao chị lại quen học sinh cấp ba?”
“Tình cờ.” Vừa nhắc đến nhà họ Lư, Đệ Ngũ Giáng đã cảm thấy chán ghét, lập tức vô thức từ chối: “Không thể nhờ nhà họ Lư được.”
Lôi Khải Thiên đã lực bất tòng tâm, chỉ để lại thuốc rồi rời đi. “Chuyện đó lại càng không thể nào. Tư Duệ, tôi đã nói với cậu về chuyện trùng cổ, bây giờ trùng cổ ngàn dặm của tôi đã chết. Cậu phải chịu một nửa trách nhiệm trong việc này.”
“Không phải cô chỉ muốn cuốn sách ‘Thập tam châm’ thôi ư? Tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình. Lần này đã thất bại, cô phải giúp tôi một lần nữa. Lần sau, nhất định phải diệt trừ người đó…” Sau sự việc chó biến dị lần trước, buổi ôn tập theo nhóm để chuẩn bị cho kỳ thi thử lần hai đã bị hủy bỏ.
Tư Vũ lại có thể nhàn nhã nằm bò trên bàn học ngủ ngon lành. ***
“Cậu chủ Hàn cười dâm đãng thế, lại đang nói chuyện ‘đen tối’ với ai hả?” Một giọng nói âm trầm đột ngột vang lên từ phía sau: “Cậu muốn diệt trừ ai?”
Tư Duệ quay đầu lại, nhìn thấy Tư Chính đang đứng trước cửa, cậu ta thong thả cúp điện thoại. Thật ra, việc kiểm tra này là để tìm ra vị thần y bí ẩn.
“Liệu người của cô có bỏ sót điều gì không0?” “Tiểu Giáng.” Người đàn ông nằm trên giường yếu ớt gọi.
“Bố.”