Mang theo vào phần chột dạ, Phương Trạch Vi rốt cuộc đến trước cổng biệt thự mà Hà Trường Thanh đang ở.
Ngôi biệt thự rộng hơn 1000m2 với tất cả ba tầng lúc này đèn đuốc sáng trưng. Phương Trạch Vi không chú ý tới kiến trúc lấy màu trắng và xanh rêu làm chủ đạo được thiết kế đậm phong cách cá nhân với rất nhiều các loại hoa tươi nở rộ bên trong sân vườn. Giờ phút này hắn tập trung quan sát mấy cái trận pháp đan chéo nhau bao trùm cả ngôi biệt thự lẫn một phần khu vực chung quanh.
“Tụ linh trận, phòng hộ trận, lại thêm ảo trận và ẩn thân trận… Thật là bỏ vốn gốc.”
Dựa vào phẩm cấp hiện tại của trận pháp, xem ra người bày trận dùng tài liệu không nương tay chút nào.
Mấy trận pháp này nhìn như không liên quan, lại phối hợp bổ sung cho nhau đâu vào đấy không chút rối loạn, phát huy ra gần 200% uy lực. Đặc biệt hơn cả, những trận pháp khác gần như đóng vai trò làm nền, khiến Chí Dương Trận ở trung tâm tỏa sáng sinh cơ và uy lực gấp mười lần bình thường. Chính vì điều này, người khác nhìn qua đa số đều chỉ tập trung chú ý đến Chí Dương Trận, lầm tưởng trận pháp nơi này chỉ đơn giản như vậy thôi.
Không đúng.
Phương Trạch Vi nhíu mày cảm giác một chút.
Hắn có thể nhận thấy được trong mớ bòng bong này còn có cả một cái sát trận uy lực rất lợi hại, nhưng lại tìm không thấy bất kỳ dấu vết nào, không biết đã dùng biện pháp gì để ẩn dấu mà có thể che mắt cả hắn.
Người bày ra những trận pháp này, trận pháp thuật quả là tinh vi, lợi hại khó lường. Phương Trạch Vi so sánh một chút, lắc đầu nghĩ thầm, nếu cùng người này so sánh trận pháp thuật, hắn chỉ sợ cũng chưa chắc thắng được.
Rốt cuộc tuy Phương Trạch Vi phụ tu đan, trận, phù, khí, thuật số chiêm tinh… nhưng hắn chung quy là kiếm tu, sở dĩ học tập tìm hiểu những thuật khác đơn giản chỉ là gì rảnh rỗi sinh nông nổi, khụ khụ, tóm lại là giết thời gian, dân nghiệp dư so không được chuyên gia là chuyện thường tình.
Phương Trạch Vi lấy năng lực của mình ra so, cảm thấy trình độ hiện tại của bản thân tuy cũng có thể bày ra một mạng nhện trận pháp như thế này, nhưng tóm lại vẫn có chút miễn cưỡng, vì thế cho chính mình đánh một cái điểm trừ.
Phương Trạch Vi lại quên mất, tính ra, hắn mới chỉ 24 tuổi đầu, phân tâm học tập đủ loại mà mỗi một môn đều đạt thành tích đáng gờm, tuy có phần dựa vào “điều kiện gia đình” ưu việt và thiên phú, thể chất trời sinh, cũng không thể phủ nhận hắn thực sự là một học thần thiên tài. Lại cho hắn thêm vài năm nữa, không nói Phương Trạch Vi sẽ vô địch thiên hạ, nhưng tuyệt đối sẽ lợi hại không kém trận pháp sư này.
Vậy nhưng, thân là một “yêu nghiệt”, Phương Trạch Vi lúc này lại lắc đầu cảm thán núi này cao còn có núi khác cao hơn, tự nhủ mình còn non và xanh lắm.
Nếu để những kẻ từng thất bại dưới tay Phương Trạch Vi năm xưa nhìn thấy cảnh tượng này, nhất định sẽ vỗ đùi mắng to hắn làm bộ làm tịch đáng khinh bỉ.
Phương Trạch Vi đưa mắt bao trùm lên trận pháp, đôi con ngươi chuyển động, hóa thành hai lốc xoáy óng vàng, nhanh chóng phân tích.
Đột nhiên, Phương Trạch Vi nhấc tay, lòng bàn tay mở ra áp lên phía trước.
Tức thì, một lồng chắn khổng lồ trong suốt vô hình lập tức hiện lên dưới lòng bàn tay hắn, cơ thể Phương Trạch Vi nhanh chóng xuyên qua cái chắn, chân giẫm lên thảm cỏ xanh mượt được cắt tỉa tỉ mỉ, thành công đi vào phạm vi bên trong của trận pháp.
Sau lưng hắn, cái chắn và toàn bộ trận pháp đứng yên không chút mảy may động tĩnh.
Phương Trạch Vi có chút vui vẻ mỉm cười.
Ngay cả với tu vi của hắn, nếu muốn bạo lực phá trận thì cũng mất ít nhất ba tiếng đồng hồ, với tiền đề hắn đã rõ như lòng bàn tay mắt trận và phân tích được nhược điểm của trận ở đâu.
Phương Trạch Vi lại không muốn phá trận, hắn ước gì trận pháp càng kiên cố càng tốt, như vậy sự an toàn của Hà Trường Thanh mới càng được bảo đảm. Bởi vậy Phương Trạch Vi chỉ tạm thời “lừa gạt” trận pháp một chút để được thả vào trong.
Do trận pháp này đặt ra rõ ràng là nhằm vào mục tiêu bảo hộ Hà Trường Thanh an toàn, cho nên hằng ngày Hà Trường Thanh ra ra vào vào đều nhẹ nhàng tự tại, y thậm chí có lẽ không biết trong biệt thự nhà mình còn có một mạng lưới dày đặc như vậy. Trận pháp đã quen thuộc với hơi thở trên người của Hà Trường Thanh, cho nên ban nãy, Phương Trạch Vi suy luận ra được bèn cố ý phóng đại hơi thở của Hà Trường Thanh còn tàn lưu trên người mình ra bao trùm cả người, thành công lừa gạt được trận pháp.
Chính vì điều này mới làm hắn đặc biệt vui vẻ.
Dùng cách này, Phương Trạch Vi không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng nếu để người khác biết được Phương tổ sư gia lại là một người “…” như thế này, chỉ sợ sẽ bỏ chạy mất dép.
Bất quá Phương Trạch Vi cũng chẳng thèm để tâm đến suy nghĩ và cách nhìn của người khác thế nào.
Lúc này, hắn đã chạy tới trước cửa chính biệt thự, cũng không nhấn chuông, cả người lập tức hóa thành trạng thái tương tự như linh thể, bước xuyên qua cửa vào nhà.
Không kịp nhìn xem toàn cảnh chung quanh, ánh mắt của Phương Trạch Vi liền đọng lại khi nhìn thấy một người ngất xỉu dưới sàn nhà.