Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 128



Bởi vì tính chất công việc mà xem mắt thất bại, Sầm Hoan vui vẻ, nhưng Hoắc Tĩnh Văn lại cực kì buồn rầu.

“Lần sau con đi xem mắt thì chỉ cần nói làm việc ở bệnh viện là được, đừng giới thiệu chuyên ngành của mình rõ ràng như vậy. Không mấy người đàn ông có thể chịu đựng được việc mỗi ngày bà xã mình đùa nghịch tới đùa nghịch lui cái thứ đồ kia của đàn ông đâu.”

“… Mẹ, đó là trong lúc con làm việc.” Chỉ vì muốn hù dọa anh Nhan kia nên cô mới cố tình nói tục tĩu như thế, trên thực tế khi khám bệnh cho bệnh nhân chủ yếu là dựa vào dụng cụ kiểm tra, cũng không cần dùng tay lấy tới lấy lui.

Hoắc Tĩnh Văn nghiêng mắt liếc cô một cái, thở dài: “Khó khăn lắm mới chọn được một giáo sư đại học từ trong mười mấy người đàn ông, vậy mà lại chết từ trong nước như thế.”

“Mẹ, tình cảm là do mẹ hay do chính con quyết định vậy?”

“Để tự con quyết định?” Hoắc Tĩnh Văn hừ một tiếng: “Khó mà đảm bảo được con lại mang về cho mẹ đứa cháu ngoại không tây không ta nào nữa.”

“Bà ngoại, cái gì là không tây không ta vậy ạ?” Tranh Tranh đang chơi ở bên cạnh đột nhiên bồi vào một câu, đôi mắt to sáng ngời tò mò nhìn qua.

“Người lớn nói chuyện trẻ con không được xen miệng vào, cháu chơi trò chơi của cháu đi.”

Tranh Tranh thè cái lưỡi nhỏ làm mặt quỷ với bà.

Sầm Hoan nhìn thời gian, cũng gần bốn giờ rồi, ngày mai phải đi làm, cô phải trở về thành phố trước khi trời tối, nếu không đến khi trời tối cô cũng không dám đi trên đường cao tốc.

“Mẹ, Tranh Tranh đành nhờ mẹ chăm sóc trước, mấy ngày nữa con lại đến đón con bé.” Cô đi đến trước mặt con gái rồi ngồi xổm xuống: “Tranh Tranh, con ở lại đây với ông ngoại bà ngoại mấy ngày, đợi mẹ sắp xếp xong rồi tới đón con có được không?”

Cô bé hơi giật mình nhìn cô rồi lại nhìn bà ngoại, cái miệng nhỏ mím lại không hé răng.

Sầm Hoan biết từ trước đến giờ con gái chưa từng ở cùng người khác trong tình huống đồng thời không có cô và Tần Qua, tuy rằng đối phương là ông ngoại và bà ngoại, nhưng dù sao mới ở chung được một ngày, tình cảm của con bé với bọn họ còn chưa đủ sâu đậm.

Hoắc Tĩnh Văn đi tới bế cô bé lên, kiên nhẫn dỗ dành: “Tranh Tranh, mỗi ngày bà ngoại đều làm đồ ăn ngon cho con, còn mang con đến công viên chơi với rất nhiều anh chị, có được không?”

Cô nhóc nghiêng cổ suy nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu.

“Ngoan, lát nữa bà ngoại làm bánh ngọt cho con ăn nhé.”

Sầm Hoan tiếc nuối ôm con gái, càng ôm càng không nỡ.

“Đi thôi đi thôi, đường buổi tối không dễ đi đâu.” Hoắc Tĩnh Văn thúc giục.

Sầm Hoan gật đầu, cầm đồ của mình, lên xe trước đôi mắt nước mắt lưng tròng nhìn chăm chú của con gái.

Đến khi về thành phố, sắc trời đã hoàn toàn tối đen, cả thành phố đèn đuốc sáng trưng.

Cô trả xe trước, sau đó đi siêu thị mua một ít đồ dùng sinh hoạt rồi mới trở về chung cư.



Khi mở cửa, theo bản năng cô liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt ở sát vách, cũng không biết mấy ngày nay Lương Hựu Tây có trở về nơi này hay không.

Ngày đó sau khi rời đi, anh ta vẫn luôn không liên lạc với cô, nói vậy những lời kia hoàn toàn khiến anh ta bị tổn thương, bây giờ có lẽ anh ta đã hết hy vọng với cô rồi đúng không?

Cô thở dài, mở cửa.

Đang lúc ngồi xổm ở cửa huyền quan đổi giày, khi liếc mắt thấy một đôi giày da màu đen kiểu nam, Sầm Hoan ngẩn người, thắc mắc sao trong nhà lại vô cớ xuất hiện giày đàn ông vậy nhỉ.

Cô nhíu mày, ngay sau đó nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên trong lòng hoảng hốt, giày mới đổi được một bên đã vội vàng đứng dậy đi về phía phòng ngủ.

Đẩy cửa ra, phòng ngủ là một mảnh đen nhánh.

Nương theo ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy được giữa giường nhô lên một đống, Sầm Hoan vẫn còn cứng đờ đứng ở cửa giống như bị sét đánh.

Dường như người trên giường vẫn ngủ say không tỉnh, Sầm Hoan cứng đờ vài phút rồi mới chuyển bước tiến đến gần giường.

Tuy rằng không bật đèn, nhưng có lẽ bởi vì đi gần, Sầm Hoan nhìn thấy áo khoác tây trang vất trên ghế, cô đứng yên ở cạnh giường, đôi mắt đẹp trừng cái ót đen sì kia, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hốc mắt nóng lên.

Vì sao vẫn còn tới tìm cô?

Khi cô chỉ muốn ở vậy với con gái của mình, thì sao anh lại có thể dùng cách này để can thiệp vào cuộc sống của cô?

Không phải đã nói, khi gặp lại anh chỉ là cậu nhỏ của cô, mà cô chỉ là cháu ngoại gái của anh thôi sao?

Anh biết rõ cô khó có thể kháng cự lại anh, vì sao còn phải làm khó cô?

Điện thoại trong túi chợt vang lên.

Cô bị dọa giật mình, lập tức thu hồi suy nghĩ, luống cuống tay chân lấy điện thoại từ trong túi ra rồi nghe máy.

“Hoan Hoan, con về đến nhà chưa?” Giọng của Hoắc Tĩnh Văn truyền đến.

“Mẹ, con vừa mới về, đang định gọi điện thoại cho mẹ đây.” Sầm Hoan hạ giọng trả lời bà, dừng một chút lại hỏi: “Tranh Tranh có làm ầm ĩ không mẹ? Mẹ để con bé nghe điện thoại đi.”

“Con vừa đi là con bé khóc, mẹ tìm mấy đứa nhóc tới chơi với con bé, bây giờ con bé chơi quên cả trời đất rồi, không khác gì ma nữ nhỏ.”

“Vậy đừng để con bé nghe điện thoại, miễn cho con bé lại khóc nữa.”

“Ừ, ngày mai rồi hẵng gọi cho con bé.”



Tắt điện thoại, Sầm Hoan nhớ tới dáng vẻ con gái khóc, trong lòng rất khó chịu.

Cô đặt túi lên tủ thấp đầu giường, đang định rời đi thì người vốn đưa lưng về phía cô đột nhiên xoay người lại.

Cô giật mình trong lòng, muốn tránh đi theo bản năng, nhưng còn chưa kịp hành động thì đôi mắt đen nhắm chặt kia đã mở ra, ánh mắt chính xác không lầm khiến cô khiếp sợ, giống như một tấm lưới vô hình giữ chặt cô lại.

“Cậu, cậu nhỏ... cậu, cậu...”

“Cháu đánh thức cậu.” Giọng điệu lạnh nhạt xen lẫn một tia khàn khàn khi vừa mới tỉnh ngủ.

“Không phải nói chỉ có một bộ chìa khóa sao? Cậu vào đây bằng cách nào?”

“…” Khi thuê nhà chủ nhà cho hai bộ chìa khóa, lúc ấy nói như vậy chỉ vì không muốn anh can thiệp vào cuộc sống của cô. Mà mấy ngày nay bởi vì chuyện của con gái, cô quên mất còn một bộ nữa ở chỗ của anh.

Hoắc Đình Đông nghiêng người nằm yên: “Đau đầu, lại đây xoa cho cậu.”

“Trở về từ khi nào?” Hoắc Đình Đông đột nhiên hỏi cô.

Sầm Hoan liếc anh một cái: “Mười mấy phút trước.”

“Cậu hỏi cháu từ Londo trở về từ lúc nào.”

Sầm Hoan hoảng hốt, dừng động tác trên tay.

Anh thế mà lại biết cô đến London?

“Cậu điều tra cháu?” Trong giọng nói của cô mang theo một loại sợ hãi nào đó không biết tên.

“Ngày đó cháu nhận một cuộc điện thoại, sau đó lập tức thay đổi thái độ, là người bình thường đều sẽ muốn tra xem người nói chuyện với cháu là ai.” Hoắc Đình Đông bắt lấy tay cô, nửa ngồi dậy dựa vào giường, lúc này Sầm Hoan mới chú ý tới anh lại ngủ để trần nửa người trên, lồng ngực tinh tế hơi phập phồng dưới ánh sáng u ám.

“Người nói chuyện với cháu ở London, vậy chỉ có thể là Tần Qua, người trước đây xuất ngoại cùng với cháu.” Hoắc Đình Đông phân tích: “Cậu không ngờ tới giữa cậu và cậu ta, vậy mà cháu lại chọn cậu ta.”

“Cậu còn điều tra cháu cái gì nữa?”

“Hình như cháu rất khẩn trương thì phải?” Hoắc Đình Đông kéo cô qua, đôi mắt đen nhìn chằm chằm mặt cô: “Chẳng lẽ cháu có bí mật không muốn để người nào biết, sợ bị cậu biết được?”

Từ lời nói của anh, Sầm Hoan đoán có lẽ anh còn chưa biết cô có con gái, tiếng lòng căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng.

“Chỉ là cháu không nghĩ tới cậu cũng sẽ làm loại chuyện này.” Cô bẻ tay anh ra, kết quả chẳng những không thể như nguyện, mà còn bị anh giữ chặt eo, càng kề sát vào người anh hơn, thậm chí cô còn có thể cảm giác được nhiệt độ nóng bỏng truyền đến từ trên người anh.

“Cháu không muốn biết vì sao cậu lại ngủ ở trên giường cháu à?” Đầu anh để ở ngực cô, lên tiếng hỏi cô, hơi thở ướt nóng thấm qua vật liệu may mặc trêu chọc da thịt cô.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.