Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 127



Sầm Hoan thấy bố buông điện thoại xuống, vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nghe mẹ nói: “Đừng tưởng như vậy là bố mẹ sẽ hết hy vọng, con trai của Cục trưởng An không được thì còn nhà khác, dù sao trước Tết nguyên đán có thế nào con cũng phải tìm cho mẹ một người bạn trai về ăn Tết!”

Khóe miệng Sầm Hoan co giật: “Mẹ ơi, không phải mẹ có bố là đủ rồi sao? Vẫn còn tìm bạn trai ạ?”

Hoắc Tĩnh Văn ngớ ra, ngay sau đó mới phản ứng lại con gái đang trêu mình, không nhịn được trừng mắt nhìn cô: "Bớt khua môi múa mép với mẹ đi, lời mẹ nói con có nghe thấy chưa? Con bé mẹ cho con nuôi, nếu con không tìm được bạn trai, đời này cũng đừng hòng đón con bé về bên cạnh con.”

Sầm Hoan không ngờ con gái lại trở thành nhược điểm để mẹ uy hiếp mình, thật sự là có hơi dở khóc dở cười.

“Được rồi, bà cũng đừng quá tức giận, chuyện đã như vậy rồi, bà có tức giận cũng vô dụng thôi.” Sầm Hữu Đào khuyên vợ: “Con bé nằm bò ra đó hình như đang ngủ rồi, bà đừng làm ồn đến con bé.”

Sầm Hoan nhìn về phía con gái ở bên cạnh vốn đang xem trò vui, quả nhiên thấy cô bé nằm sấp trên sô pha đã ngủ mất rồi.

“Cho con bé lên lầu, bản thân cũng nghỉ ngơi sớm đi. Ngồi máy bay lâu như vậy lại còn lái xe mấy tiếng, cũng mệt rồi.” Sầm Hữu Đào nhìn con gái và nói.

Sầm Hoan gật đầu, cẩn thận bế con gái lông tua tủa đang ngủ say.

“Đợi đã.” Hoắc Tĩnh Văn gọi cô lại: “Đình Đông có biết chuyện con có con gái không?”

Sầm Hoan nhìn mẹ lắc đầu.

“Không phải con định cứ giấu nó mãi chứ?”

“…”

“Cậu nhỏ của con đối xử với con không tệ, lần này con gây ra rắc rối lớn như vậy, mẹ cũng không biết nên nói chuyện này với nó như thế nào.” Vẻ mặt Hoắc Tĩnh Văn đau đớn vô cùng.

“…Con sẽ tìm lúc nào đó tự nói với cậu ấy.”

“Đi đi đi đi, con đúng là muốn làm mẹ tức chết mà.”

Hoắc Tĩnh Văn muộn phiền phất phất tay.

Sầm Hoan thở dài, bế con gái lên lầu.



Đêm lạnh như nước.

Chiếc xe màu đen chạy vào nhà tổ của nhà họ Hoắc, Đoàn Hoành chạy ra mở cửa ghế lái, người đàn ông mặt mũi lạnh lùng từ trên xe bước xuống.

“Cậu hai, anh đã về rồi, ông chủ nhốt mình trong phòng sách, buổi tối cũng không ra ngoài ăn cơm, bà chủ gọi nhiều lần ông ấy cũng không mở cửa, đúng là sốt ruột muốn chết.”

“Bố con nhà họ Hướng đâu?”

“Trái lại bọn họ đã đi ngay sau khi anh đi được một lúc, cô chủ Hướng bị bố cô ấy kéo về rồi.”



Hoắc Đình Đông gật đầu.

Liễu Như Lam ở cửa phòng sách lo lắng đi tới đi lui nhìn thấy con trai thì sải bước đi tới, sắc mặt nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói: “Con còn mặt mũi để về à? Có phải còn ngại chưa làm bố mẹ tức chết đúng không!”

Hoắc Đình Đông không nhìn bà ấy, trực tiếp đi tới cửa gõ vài cái.

“Bố, bố mở cửa đi, không là con sẽ tông cửa đi vào.”

Qua mười mấy giây, trong lúc Hoắc Đình Đông định tông cửa thì cánh cửa mở ra. Hoắc Hiền ngồi xe lăn chắn ở cửa, sắc mặt cũng rất khó coi.

“Bố, bố muốn nói gì thì nói thẳng ra, đừng hành hạ mình như vậy, bác sĩ nói bố không nên kích động.”

“Bố kích động đó là ai ép?” Hoắc Hiền cười lạnh: "Con còn nhớ bác sĩ nói gì cơ à? Bố tưởng con cố ý chọc giận bố, để bố xuống địa ngục sớm một chút.”

Ông ấy hừ một tiếng: “Một mối hôn sự tốt đẹp bị con làm thành như vậy, con bảo bố làm sao có thể xin lỗi Hướng Vanh? Sau này làm sao ngẩng đầu trước mặt người khác?”

“Những thứ này tự con sẽ xử lý.”

“Thương tổn cũng đã tạo thành rồi con muốn xử lý thế nào? Dùng tiền để bồi thường? Con thế này có đáng ghét quá không?”

“Nếu như con không yêu con gái ông ấy lại còn kiên trì kết hôn với con gái ông ấy, đó mới là đáng ghét.”

“Con!” Hoắc Hiền thấy con trai không biết hối hận chút nào, tức giận đến máu nóng dâng lên.

“Đình Đông, con luôn miệng nói con không yêu Đóa Di, chẳng lẽ con có người phụ nữ khác, đã vậy con còn rất yêu người ta?” Liễu Như Lam chợt hỏi.

Hoắc Đình Đông không trả lời.

“Con thật sự có người phụ nữ khác?” Liễu Như Lam không thể tưởng tượng nổi mà hỏi.

“Mặc kệ con có hay không, con hy vọng chuyện sau này của con, mẹ và bố đừng nhúng tay vào, bất kể là chuyện kết hôn của con hay là chuyện khác, đều do con tự mình làm chủ.”

“Có phải đợi đến một ngày bố chết đi rồi, con vẫn còn độc thân không?” Hoắc Hiền hỏi.

Hoắc Đình Đông liếc mắt nhìn bố một cái: "Con còn có việc, đi trước ạ.”

“Đứng lại!” Hoắc Hiền uy nghiêm quát anh: "Chuyện kết hôn ngày hôm nay con nhất định phải chấp nhận cho bố, đi xin lỗi Hướng Vanh để ông ấy tha thứ cho con, chuyện kết hôn của con và con gái ông ấy tổ chức như dự kiến!”

Hoắc Đình Đông cũng chẳng quay đầu lại.

Hoắc Hiền tức giận đến cả người run lên, Liễu Như Lam thấy thế vội vàng vuốt ngực thuận khí cho ông ấy nhưng lại bị ông ấy đẩy ra: “Coi bà đẻ ra đứa con trai tốt lành gì kìa, từ nhỏ đến lớn không có một lần nghe lời tôi nói!”





Bên tai mơ màng nghe thấy tiếng di động vang lên, Sầm Hoan ngọ nguậy tỉnh lại, cầm lấy di động đặt ở đầu giường, cũng không nhìn màn hình hiển thị đã bắt máy ngay.

“Alo, bác sĩ Sầm à?”

Ý thức của Sầm Hoan còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, một lát sau mới nhận ra được đây là giọng nói của trưởng khoa - Hồ Nhậm Hải, vội vàng lấy lại tinh thần: "Là tôi, trưởng khoa Hồ.”

“À, là thế này, lần trước cô gọi điện xin nghỉ một tuần, hôm nay là ngày cuối cùng, cho nên tôi gọi điện xác nhận một chút, là như vậy không sai chứ?”

“Hôm nay?” Sầm Hoan lại ngây người, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã sáng bảng từ lâu mà mình có lẽ là tạm thời chưa điều chỉnh lại được, thế nên ngủ quên.

“Đúng vậy trưởng khoa Hồ, hôm nay là ngày cuối cùng, ngày mai tôi sẽ quay lại bệnh viện làm việc.”

“À, vậy là tốt rồi.”

Cúp điện thoại, Sầm Hoan vừa cúi đầu đã thấy con gái mở to mắt nhìn mình.

“Chào buổi sáng, con gái ngoan.”

Gương mặt cô nhóc cong lên vui vẻ, kéo ra hai lúm đồng tiền nhỏ, từ trong chăn bò ra, nhào vào trong ngực cô cắn lên mặt cô một cái.

Sầm Hoan nhân cơ hội ôm lấy con gái cù lét cô bé. Cô nhóc cười đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thân thể nho nhỏ co thành một cục.

“Cốc cốc cốc!”

Sau tiếng gõ cửa thì cửa được đẩy ra, Hoắc Tĩnh Văn đi vào, nhìn hai mẹ con đang đùa giỡn trên giường, đi tới bế cháu gái nhỏ mặc váy ngủ màu xanh cỏ rồi thay quần áo cho cô bé.

“Bà ngoại, chào buổi sáng.” Tranh Tranh cười hì hì hôn lên mặt Hoắc Tĩnh Văn một cái.

Hoắc Tĩnh Văn hừ nhẹ: “Mặt trời đã chiếu đến cái mông nhỏ của cháu rồi, hẳn là còn sớm.”

Bà mặc quần áo cho Tranh Tranh, quay đầu lại thấy con gái còn nằm trên giường, không khỏi nhíu mày: “Sao cũng là người làm mẹ rồi mà còn nằm trên giường? Nhanh chóng đứng dậy, buổi trưa có một bữa xã giao đấy.”

“Bữa xã giao?” Sầm Hoan bật cười: "Bữa xã giao gì vậy ạ?”

“Con trai của một người bạn đồng nghiệp của bố con, là một giáo sư đại học, cũng từng ra nước ngoài du học, tuy tuổi hơi lớn một chút, nhưng nghe nói người rất tốt, tính tình cũng tốt.”

Nhận ra được là mẹ muốn cô đi xem mắt, Sầm Hoan khóc không ra nước mắt.

“Mẹ, con cho rằng con đã nói rất rõ ràng rồi! Con thật sự thật sự không muốn tìm bạn trai nữa.”

“Mẹ cũng cho rằng mẹ đã nói rất rõ ràng, trừ phi con không muốn con gái của con nữa.”

Sầm Hoan nhớ tới câu nói tối hôm qua mẹ uy hiếp mình, có chút luống cuống nhìn con gái đang chơi đùa với cúc áo của cô bé.

“Mẹ và bố của con đều là vì tốt cho con, con còn trẻ như vậy, lại dẫn theo một đứa bé, nếu bên cạnh không có một người đàn ông chăm sóc thì sao mà được?” Hoắc Tĩnh Văn thở dài: "Hoan Hoan, bố mẹ mỗi năm đều già đi, cũng không biết khi nào sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, con là sự quan tâm duy nhất của bố mẹ, chỉ khi nhìn thấy con hạnh phúc, bố mẹ mới có thể an tâm.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.