Thư viện Ejinbara trông thật ảm đạm trong làn sương. Nhưng ở bên trong, chị nhân viên cười tươi khi thấy Conan tới.
- Chị photo cho em rồi đây. – Cô vừa mỉm cười vừa đặt chồng giấy dài tận 20cm lên bàn. – Thư viện hôm nay phải đóng cửa sớm, nên em không ở lại đọc tài liệu được đâu. – Cô nói vẻ xin lỗi.
- Vâng ạ… - Em mang được hết không?
- Em mang được ạ. Cảm ơn chị. – Nói rồi Conan trả tiền photo và ra khỏi thư viện.
Có vẻ như linh cảm được đầu mối truy tìm hung thủ nằm trong xấp tài liệu, bước chân Conan càng ngày càng nhanh.
Khi về đến khách sạn Ejinbara, Conan vã mồ hôi như tắm. Người quản lý đang nói chuyện với khách ở sảnh thấy Conan bèn chạy tới.
- Ông Mori vẫn đang làm việc à? – Ông nhìn quanh tìm ông Kogoro.
- Vâng ạ.
- Chắc ông ấy bận lắm.
- Bác Kogoro nhờ cháu một việc. Ở khách sạn có phòng nào trống không ạ?
- Ủa, ông Mori giao việc điều tra cho một cậu bé như cháu ư? – Ông quản lý tròn xoe mắt.
- Bác ấy chỉ bảo cháu xếp lại chồng tài liệu này thôi ạ. – Conan nhìn tập giấy trên tay.
- Ra thế… Nhưng tôi cho rằng dù là việc gì thì cũng quan trọng nếu nó giúp phá được vụ án. Cháu có thể dùng thư viện của khách sạn chúng tôi. – nói rồi người quản lý dẫn Conan theo hành lang nối từ sảnh.
Conan không muốn về phòng khách sạn để đọc chồng báo, vì không muốn Đội thám tử nhí lấn sâu hơn vào vụ án vốn đã nguy hiểm này. Nhưng Genta đang mua nước từ máy bán tự động dưới sảnh khi đó đã nhìn thấy bạn mình từ xa. “Cậu ấy lén lút đi đâu thế nhỉ?”, vừa ôm đống lon nước, Genta vừa dõi theo.
Conan ngạc nhiên khi bước vào thư viện của khách sạn. Căn phòng rộng gần 50 mét vuông, trần cao tới 6 mét. Tủ sách cao từ sàn đến trần bao quanh các bức tường, trên đó chất đầy sách cũ.
- Ông chủ Motomachi yêu sách không khác gì yêu đồ chơi.
- Chà… - Nhưng khách sạn chủ yếu đón tiếp người từ Ejinbara tham quan, nên chẳng mấy ai vào thư viện. Điều này làm ông chủ buồn lắm.
- Căn phòng này yên tĩnh thật, rất hợp để làm việc – Conan nói rồi đặt chồng tài liệu lên chiếc bàn giữa phòng.
Người quản lý nheo mắt cười. Nhưng rồi ông thấy vẻ tập trung của Conan.
- Ấy chết, tôi không nên làm phiền cháu nữa. – Rồi ông ra ngoài.
Thấy người quản lý đi khỏi rồi, Conan bắt đầu xem xét kỹ từng trang báo. Cậu phát hiện ra ở mặt thứ ba có tiêu đề “Cậu bé tám tuổi mất tích”. Bài báo viết rằng một cậu bé bị liệt chân bên phải tên là Minato Takeshi đã mất tích. Tất cả người dân ở Ejinbara đều đi tìm, nhưng không ai tìm thấy cậu. Đây chính là vụ án mà bà Sophia bị coi là hung thủ.
Conan đã nhờ chị thủ thư photo cho cả những tờ báo phát hành trong một tháng kể từ khi có vụ mất tích, vì đoán rằng mình sẽ phát hiện ra đầu mối gì khác. Đúng như cậu nghĩ, sau hai giờ đọc, Conan đã tìm thấy một bài báo đáng chú ý. Đó là bài báo được viết ba tuần sau khi vụ mất tích xảy ra. Tiêu đề bài viết là “Hỏa hoạn tại nhà của người phụ nữ nước ngoài”, bên trong viết: “Nhân chứng cho biết đã nhìn thấy vài đứa trẻ khoảng mười tuổi chạy từ căn nhà ra khi ngọn lửa bốc lên”.
- Trẻ con khoảng mười tuổi ư… - Conan để ý. Cậu bỏ kính ra, rồi day day thái dương.
Bỗng người quản lý đi vào, tay bê chiếc khay bạc, trên có trà và bánh ngọt.
- Cháu nghỉ ăn bánh nhé?
- Vâng ạ. Cháu cũng vừa định nghỉ giải lao.
- Trà và bánh mâm xôi này của khách sạn chúng tôi được khen lắm đấy. – Người quản lý tự hào.
- Cháu cảm ơn. – Conan uống một ngụm.
- Ông chủ Motomachi mà biết có người dùng thư viện chắc phải vui lắm. – Người quản lý tiếc nuối.
- Ở đây chắc cũng có người thích đọc sách chứ ạ? Trong này cũng nhiều sách viết về lịch sử của Ejinbara mà. – Conan nhìn một lượt quanh những cuốn sách dày cộp.
- Không, người thủ thư nói dạo gần đây chỉ có một người dùng thư viện thôi.
- Thế thì phí sách quá bác nhỉ.
- Ừ… Mà thôi, tôi ra ngoài đây. Cháu còn phải tiếp tục làm nữa. – Người quản lý mỉm cười.
- Gần đây chỉ có một người dùng thư viện thôi à… - Conan nhìn quanh một lần nữa.
Sách trên kệ vì ít người dùng nên đóng bụi hết cả. Duy chỉ có một quyển giữa kệ thứ hai từ dưới lên là sạch bong, như thể có người vừa lau.
- Chắc người đó đã đọc quyển này… - Conan lẩm bẩm, rút sách ra. – Lịch sử mở cửa cảng biển Ejinbara… Ủa? – Conan thấy trên tầng thứ ba từ dưới lên cũng có quyển sách không dính bụi. – Đây là bộ ảnh chụp Ejinbara thời Meiji… A, ở đây cũng có một quyển… Cứ như vậy, Conan rút dần từ trên tủ những quyển sách mà cậu nghĩ gần đây đã có người đọc. Khi xong việc thì trên bàn đã chất khoảng mười cuốn sách dày cộp.
- Tất cả đều liên quan đến lịch sử của Ejinbara… - Conan nhìn tên sách, lẩm bẩm. Cậu giở quyển trên cùng. Dù biết việc quan trọng hiện giờ là tìm ra hung thủ, nhưng không hiểu sao Conan không thể ngừng giở hết trang này đến trang khác. Càng đọc, cậu càng thích thú với lịch sử của Ejinbara. Không biết từ bao giờ cốc trà đã cạn và Conan cũng chỉ còn một quyển sách chưa xem. Quyển này cũ nhất trong chồng sách, với những trang giấy hầu hết đã ngả nâu.
Conan mở sách ra thì thấy một tờ giấy kẹp ở trang đầu. Nghĩ rằng đó là bản đồ hoặc tài liệu tham khảo, cậu mở tờ giấy ra. Một trang bản đồ hiện ra, có lẽ là bản đồ quy hoạch Ejinbara cũ. Dọc những con đường trên bản đồ có vài chỗ được đánh dấu bằng nét khoanh tròn. Conan suýt kêu lên. Cậu nổi da gà. Tấm bản đồ chứa bí mật có thể phá toàn bộ những vụ giết người phức tạp trong nháy mắt như một phép màu. Vụ ông Toda Jirou chết đuối dưới tầng hầm, vụ nổ ở phòng ngủ riêng của ông Motomachi Seizou trong bảo tàng đồ chơi, và cả vụ Isezaki Mashu chết cháy trong buồng điện thoại, tất cả hiện lên rõ mồn một.
- Sao mình lại không phát hiện ra điều này sớm hơn cơ chứ! – Conan nhìn ra ngoài cửa sổ. – Đầu mối lù lù ngay trước mắt, thế mà mình… Bên ngoài, những ngọn đèn đường ẩn hiện trong làn sương đang thắp sáng con đường và những tòa nhà bằng gạch của Ejinbara trong ánh sáng đẹp huyền ảo. Conan mơ màng ngắm nhìn khung cảnh đó. Nhưng rồi đầu óc cậu lại tràn đầy ý nghĩ về vụ án mạng: “Mình đã biết hung thủ giết người như thế nào. Nhưng để xác minh xem suy luận đó có đúng không, thì cần phải quay lại hiện trưởng để kiểm tra. Hung thủ rất có thể sẽ gây ra một vụ án mạng nữa ngay bây giờ, làm sao mình đủ thời gian đi từng nơi được…”.
Conan đang ôm đầu nghĩ ngợi thì có tiếng nói:
- Conan, cậu trốn bọn tớ làm gì ở đây thế hả?
- Cậu lại định lập công riêng đúng không? – Genta và Mitsuhiko bước vào, lườm Conan. Ayumi và Ai theo sau.
- Sao các cậu biết tớ ở đây?
- Genta nhìn thấy bác quản lý dẫn cậu vào phòng này. – Mitsuhiko có vẻ bực bội.
- Thế hả… - Sao cậu dám điều tra một mình hả? – Genta tức giận.
- Conan, cậu phải cho bọn tớ tham gia với chứ!
- Thôi được rồi. Các cậu có thể tham gia.
- Hả? – Đội thám tử nhí không ngờ Conan lại đồng ý.
- Tớ nói thật đấy. Các cậu giúp tớ với!
- Tớ biết ngay là lúc quan trọng cậu sẽ cần đến bọn tớ mà! – Mitsuhiko vui mừng.
- Đáng lẽ cậu phải nói từ đầu chứ! Bọn tớ muốn bắt hung thủ có kém gì cậu đâu! – Genta cười.
- Tớ xin lỗi. Hung thủ giết tận bốn mạng người, nên tớ không muốn các cậu can dự vào… Hiện hung thủ rất tự tin về hành tung của mình, cho rằng mình chắc chắn không bị phát hiện. Chúng ta cần lợi dụng cơ hội này.
- Chúng ta sẽ đánh bất ngờ hả? – Mitsuhiko háo hức.
- Đúng thế. Nhưng các cậu phải thật cẩn thận.
- Chúng tớ biết rồi mà. – Đội thám tử nhí gật đầu.
- Giờ tớ sẽ chia các cậu đi điều tra ở những nơi khác nhau. Sau đó chúng ta sẽ tập trung ở nhà chị Tsurumi.
Conan bắt đầu giải thích kế hoạch.