Tiểu thuyết Conan: Phù Thủy Xứ Ejinbara

Chương 8: C7. Vụ giết người trong phòng kín ở công viên



Người quản lý đích thân ra đón mọi người khi họ về tới khách sạn.

- Trời đầy sương thế này chắc mọi người không tham quan được Ejinbara rồi. – Ông nói như xin lỗi.

- Rất tiếc là không. Hôm nay khách sạn vẫn mở cửa à? – Tiến sĩ Agasa ngập ngừng hỏi.

- Vâng. Nguyên nhân cái chết của ông chủ Motomachi vẫn chưa sáng tỏ, nhưng không có vẻ gì có chuyện nguy hiểm xảy ra với khách ở phòng khác. Cảnh sát cũng nói không nhất thiết phải đóng cửa cả khách sạn.

Conan đưa mắt quan sát sảnh. Đúng là khách sạn vẫn mở cửa như mọi ngày, nhưng không khí không còn đông vui như hôm qua nữa.

- Ủa, ông Mori đâu rồi? – Người quản lý để ý.

- Ông ấy vẫn đang đi điều tra.

- Ra thế… Ông chủ Motomachi là một người vĩ đại. Nhân viên chúng tôi ai ai cũng yêu quý ông ấy. Vì thế, nếu giúp được gì cho việc tìm ra hung thủ, chúng tôi xin sẵn sàng hợp tác. – Nói rồi người quản lý cúi chào, lui vào văn phòng. “Chắc chắn hung thủ sẽ bị đưa ra ánh sáng”, Conan tự nhủ.

- Cái gã Mashu kia thật không thể tha thứ được! – Genta đứng chờ thang máy, vẫn có vẻ bực tức.

- Đúng thế. – Mitsuhiko gật đầu.

Ai vừa nhìn tấm biển thang máy trên tường vừa nói:

- Hai người có tên trong di chúc của bà Elizabeth đã chết rồi, ông Isezaki Riki lại bệnh nặng. Tài sản của bà Elizabeth có lẽ cuối cùng sẽ về tay gã thôi.

- Không thể như thế được. Đáng lẽ chị Tsurumi phải được quyền thừa kế chứ! – Genta lườm.

- Tớ cũng nghĩ thế. – Ayumi phồng má.

- Mấy đứa giận dỗi cái gì thế? – Có tiếng ông Kogoro từ phía sau. Mặt ông ngơ ngác khi thấy bọn trẻ tức giận.

- Bác đi đâu thế ạ?

- Chị Tsurumi có chuyện mà bác chẳng tới giúp gì cả! – Mitsuhiko và Genta cùng buộc tội.

- Hả? – Ông Kogoro chớp mắt.

Nghe bác Agasa kể lại câu chuyện lúc trước xong, ông Kogoro đỏ bừng mặt vì giận dữ:

- Hắn dám làm thế với người yếu đuối như cô Tsurumi sao? Thật là một kẻ không ra gì! Đúng như ta đoán, hắn chính là hung thủ! Không thể sai được! – Ông Kogoro dứt khoát.

- Bác ơi, thanh tra Megure có tìm ra đầu mối nào mới không ạ? – Conan chuyển chủ đề.

- Thanh tra chưa biết thêm được gì. Nhưng gã Mashu kia nhất định phải là hung thủ!

- Bác nói đúng.

- Dĩ nhiên. – Ông Kogoro gật đầu với Mitsuhiko.

Điện thoại của ông thám tử rung lên.

- À, sếp đấy à? Vâng, Mori đây… Cái gì!? – Mặt ông Kogoro tái đi.

- Sao thế ạ? – Conan hỏi.

- Hình như Isezaki Mashu đã bị giết… - Hả?! – Đội thám tử nhí và cả bác Agasa cùng kêu lên kinh ngạc. Nghe tiếng kêu đó, khách khứa trong sảnh quay lại tò mò.

- Suỵt, đừng kêu to thế! – Ông Kogoro đưa ngón trỏ lên trước miệng, mắt liếc quanh.

- Cháu tưởng hắn là hung thủ cơ mà? – Genta hỏi.

- Cháu cũng tưởng vậy… - Mitsuhiko cũng nói.

- Hừm… - Ông Kogoro khoanh tay, hít một hơi dài. – Ta phải đến hiện trường bây giờ. Chắc người quản lý khách sạn sẽ chuẩn bị bữa tối, nên bác tiến sĩ cho bọn trẻ ăn trước hộ tôi nhé. – Nói rồi ông quay đi.

Mọi người vẫn đứng im lặng, chưa thể tin vào tin vừa nhận được.

- Không ngờ hắn lại bị giết… - Ông Kogoro lầm bầm khi lên xe taxi. - Có vụ án mạng. Anh đưa tôi đến công viên Ejinbara nhanh lên.

- V…âng… - Ông tài xế nhìn ông thám tử trong gương, gật đầu. Chiếc xe phóng nhanh về phía công viên Ejinbara nằm trên đồi.

- Nếu hung thủ không phải hắn… - Ông Kogoro lơ đãng nhìn khung cảnh mờ mờ ngoài cửa sổ.

- Không biết ai là hung thủ, bác nhỉ?

- Ờ. Ủa? – Ông Kogoro nhìn ghế bên cạnh. Conan đã ngồi đó từ bao giờ. – Sao mày lại ở đây hả? – Ông đưa tay lên dụi mắt.

- Chị Tsurumi bảo cháu đưa cho bác cái này… - Conan chìa bức thư ra.

- Cô Tsurumi gửi ta à… - Ông Kogoro hết hẳn bực tức, mặt ửng đỏ. – Ta đang bận lắm, làm sao có thời gian đọc thư của cô ấy… - Ông không thèm mở thư mà cất luôn vào túi áo.

- Ơ, bác không đọc ạ?

- Ta đang làm việc. – Mặt ông thám tử vẫn còn đỏ. “Mới nghe nói đó là thư của chị Tsurumi mà ông bác đã mừng rỡ thế rồi…”, Conan chán ngán.

- Nhưng… - Không nhưng gì cả. Ta là một thám tử chuyên nghiệp, không bao giờ để việc tư xen vào công việc, hiểu chưa?

- Ơ… - Ơ gì mà ơ. Mà mày xuống xe đi! – Ông vừa định nhấc Conan lên thì chiếc xe dừng lại.

- Chúng ta tới nơi rồi. – Ông tài xế bấm nút dừng máy tính tiền.

- Hả?

- Ông bảo có vụ án nên tôi phóng nhanh hết mức có thể đấy. Nhưng thật ra quãng đường cũng ngắn thôi. – Ông ta cười.

- Thế… thế à… Cảm ơn… - Ông Kogoro rút ví trả tiền. – Ta đành để mày đi cùng vậy. Nhưng mày phải ngồi yên một chỗ, không được chõ mũi vào công việc của ta. Rõ chưa? – Xuống xe rồi, ông nghiêm khắc nói.

- Vâng ạ! – Conan nhe răng cười.

Giờ đã quá trưa, nhưng sương mù vẫn còn dày. Cả công viên Ejinbara dường như bị nhấn chìm trong sự mờ ảo. Dải băng “Không phận sự miễn vào” của cảnh sát cũng chỉ mờ mờ hiện lên. Bên kia dải băng thấp thoáng bóng nhân viên khám nghiệm hiện trường đang xem xét khu vực quanh một bốt điện thoại công cộng.

- Mori đấy hả? Ta đợi cậu mãi. – Thanh tra Megure chạy lại. - Ủa, Conan cũng đi cùng à? – Ông ngạc nhiên.

- Nó tự tiện bám theo tôi đấy. – Ông Kogoro nói vẻ phiền phức.

Nghe thấy tiếng nói, trung sĩ Takagi đang thò đầu vào bụi cây gần đó quay ra:

- A, Conan đấy à! – Anh vui vẻ vẫy tay. Conan cũng vẫy tay chào lại.

- Mori, hiện trường ở bên này. – Ông thanh tra dẫn đường về bốt điện thoại.

Conan cũng đi theo như thể đó là điều hiển nhiên. Ông Kogoro quay lại thấy vậy bèn bế Conan đặt lên băng ghế xích đu gần đấy.

- Mày ngồi yên đây đi! – Ông quát. Conan nín thinh. – Nhớ đấy. – Ông nhướn mày. Conan đành gật đầu, rồi khẽ đung đưa xích đu. – Tốt lắm. – Ông Kogoro chạy theo ông thanh tra.

Thanh tra Megure đứng trước bốt điện thoại, mặt nghiêm trọng:

- Mori, tay Mashu đó bị nướng cháy trong này.

Trong bốt điện thoại là một xác người đã cháy thành than trong tư thế đứng.

Thấy ông Kogoro mải nói chuyện với thanh tra Megure, Conan lập tức ẩn mình vào làn sương, tiến dần tới buồng điện thoại. “Da có dấu hiệu co rút và hóa than… Mức độ tổn thương là độ 2, không, độ 3 mới đúng… Chắc ngọn lửa phải to lắm…”, Conan quan sát.

- Hung thủ dã man thật. – Mặt ông Kogoro nặng nề.

- Vấn đề là buồng điện thoại này là một phòng kín.

- Hả, buồng điện thoại ấy à?

- Cậu nhìn cái này đi. – Thanh tra Megure đưa cánh cửa ra. – Những bốt điện thoại kiểu này cửa gập vào trong khi đẩy tay cầm, nhưng riêng bốt điện thoại này thì ai vào trong sẽ không ra ngoài được nữa.

- Hả? – Ông thám tử dùng hết sức kéo cửa. – Đúng thế thật… - Ông quan sát kỹ hơn.

- Trên cửa kính có dấu tay đúng không? – Ông Megure chỉ vết máu hình nắm đấm trên kính. – Chắc nạn nhân đã cố phá vỡ cửa kính để chạy thoát khỏi ngọn lửa. Nhưng buồng điện thoại được làm bằng kính chắc chắn để đề phòng thiên tai và tai nạn giao thông, sức người bình thường không thể làm vỡ được.

- Tôi hiểu rồi. Nhưng tại sao anh ta lại chui vào trong này?

- Chắc vì điện thoại reo.

- Hả?

- Tôi cho rằng có kẻ đã gọi anh ta tới công viên này và yêu cầu làm theo đúng lời nói trên điện thoại công cộng. Tuy không được công bố, nhưng điện thoại công cộng cũng có số riêng, dùng thiết bị đặc biệt là có thể dò ra được. Chắc có kẻ đã dùng thiết bị đó để gọi vào điện thoại ở đây.

- Kẻ đó chính là hung thủ… - Ông Kogoro khoanh tay.

- Đúng. Thế này thật là bế tắc, vì ta cứ nghĩ tay Mashu này đáng nghi nhất… - Tôi cũng tưởng thế đấy. Nhưng cái xác cháy đen thế này làm sao chắc chắn đó là Mashu được? – Ông Kogoro hất đầu về tử thi.

- Chiếc xe Ferrari đen ở đằng kia coi như xác định danh tính hộ chúng ta rồi. – Ông thanh tra chỉ chiếc xe đỗ cạnh công viên.

- Vậy còn nguyên nhân cái chết?

- Là do khí đốt. – Thanh tra Megure nhìn nhân viên đeo kính đang khám nghiệm hiện trường.

- Đúng là ở đây có mùi ga, chứ không như vụ nổ ở bảo tàng đồ chơi. – Ông Kogoro ngửi xung quanh.

- Tại sao lần này hung thủ lại dùng ga nhỉ?

- Tôi cũng không rõ… - Ông Kogoro và ông Megure cùng nghiêng đầu.

Trên con đường cạnh bốt điện thoại công cộng, vài nhân viên khám nghiệm hiện trường đang dò xem có khí đốt rò rỉ từ khe nứt trên đường không. Từ phía xa, nữ thiếu úy Satou Miwako lại gần cùng một người đàn ông mặc đồng phục của công ty phân phối khí đốt.

- Có tìm mấy cũng vô ích thôi. – Thiếu úy Satou bảo đám nhân viên.

- Ủa, tại sao vậy? – Ông thanh tra hỏi thay.

- Anh giải thích hộ tôi được không? – Cô Satou nói với người đàn ông đi cùng.

- Vâng. Tôi là người của công ty phân phối khí đốt. Tôi xin khẳng định, khu vực quanh đây không có đường ống dẫn khí nào cả.

- Không thể thế được! Chúng tôi xác định nguyên nhân tử vong là cháy do khí đốt cơ mà! – Thanh tra Megure mất hẳn vẻ bình tĩnh thường ngày, lườm người đàn ông.

- Trong thời chiến tranh Thái Bình Dương, khu vực này đã bị san bằng. Khi hòa bình lập lại, chỗ này được xây thành công viên luôn, nên không cần dẫn ga. – Người đàn ông không hề nao núng.

Thanh tra Megure và thám tử Kogoro không biết phải nói gì.

- Thưa sếp, đúng là trên đường không có dấu hiệu hở khí nào cả. – Một nhân viên mặt lấm tấm mồ hôi báo cáo.

- Thế thì hung thủ làm thế nào… - Thanh tra nói khẽ rồi im bặt.

- A, tôi biết rồi! – Ông Kogoro cất tiếng.

- Thật thế hả Mori?

- Vâng. Chắc hung thủ đã để sẵn bình ga ở trong buồng điện thoại. – Ông thám tử nói vẻ tự mãn.

Nhưng ông thanh tra thở dài:

- Cái cậu này… Quanh đây có dấu hiệu của khí đốt. Nhưng cậu phải nhớ ngọn lửa trong buồng điện thoại rất mạnh, nếu trong đó có bình ga thì ngọn lửa đã gây ra một vụ nổ lớn rồi.

- A… Ha ha ha… Sếp nói chí phải… - Ông Kogoro cười yếu ớt. – Vậy… Vậy có nhân chứng nào nhìn thấy kẻ lạ mặt ở khu vực này không?

- Không có ai cả. Chỉ có một người phát hiện ra xác của Mashu đã cháy thành than trong buồng điện thoại thôi, chứ không thấy kẻ nào đáng nghi cả.

- Liệu có phải vì sương mù mà nhân chứng bỏ sót không? – Ông Kogoro hỏi lại lần nữa.

- Không phải đâu. Có một công viên mới được xây ngay gần đây, nên công viên này càng ngày càng vắng người. Nếu có kẻ lạ lảng vàng thì người ta chú ý ngay. Nhân chứng khẳng định không nhìn thấy người nào cả.

- Đúng là ở đây vắng vẻ thật… - Trong công viên, cây cỏ mọc tràn lan, không có ai chăm sóc. Ngoài nhân viên cảnh sát thì không hề có bóng người nào. – Thế thì làm sao mà… - Không ngờ lại có vụ giết người trong buồng điện thoại kín… - Thanh tra Megure xoa xoa hai thái dương.

- Đầu tiên là tầng hầm nhà ông Toda, sau đó đến phòng ông Motomachi, giờ là bốt điện thoại này… Cả ba đều là án mạng trong phòng kín… - Trung sĩ Takagi nhận xét.

Conan đang ngửi không khí ở gần đó lên tiếng:

- Bác thanh tra ơi, ở đây không có mùi hoa Cơm Cháy nhỉ?

- Cái gì? – Ông thanh tra giật mình.

- Ta đã bảo mày ngồi yên một chỗ cơ mà! – Ông Kogoro quát.

- Khoan đã, Mori. – Ông Megure ngăn lại.

- Đúng là ở đây không có mùi hoa… - Cô Satou cũng ngửi rồi gật đầu.

- Nhưng ở hai hiện trường trước đều có cơ mà… - Hung thủ có lý do riêng chăng? – Anh Takagi hỏi.

- Lúc ở khách sạn của ông Motomachi, Haibara có nói cây Cơm Cháy là cây mà Judas, kẻ phản bội Thiên chúa, đã treo cổ tự tử, nên hoa Cơm Cháy có nghĩa là “Kẻ phản bội” đúng không ạ? – Conan nhớ lại.

- Đúng thế.

- Biết đâu hai nạn nhân đầu tiên là kẻ phản bội đối với hung thủ, còn anh Mashu không phải thì sao ạ?

- Hừm, nhãi con biết gì! Chắc hung thủ cũng để lại mùi hoa ở đây, nhưng gió đã thổi hết đi rồi. – Ông Kogoro tỏ ra coi thường.

- Rất có khả năng đó. – Ông Megure tán thành.

- Vâng… - Trung sĩ Takagi cũng đồng tình.

Chỉ có Conan thầm phản đối: “Hung thủ khôn khéo đến mức ra tay được với tận ba mạng người. Nếu đã muốn, thì hắn chắc chắn có thể để lại mùi hoa Cơm Cháy. Ở đây không có mùi, hẳn phải có ý nghĩa nào đó…”. Nhưng câu chuyện về mùi hoa Cơm Cháy đã chấm dứt tại đó.

Thanh tra Megure nhìn nhân viên khám nghiệm đang thu thập dấu vân tay:

- Có phải mấy mẩu gỉ sắt trong phong bì gửi tới ông Miura và trong tầng hầm nhà ông Toda là cùng một loại không?

- Vâng. – Anh ta khẳng định.

- Ở đây có loại gỉ sắt đó không?

- Tôi có tìm rồi, nhưng không thấy gì. – Người nhân viên lắc đầu.

- Thế hả… À, thế còn kết quả phân tích mẫu gỉ sắt thì sao?

- Ở sở cảnh sát có tới ba mươi nghìn mẫu gỉ sắt, nhưng dù đã dành cả một đêm để phân tích, chúng tôi cũng không thấy mẫu gỉ sắt ở hiện trường khớp với mẫu nào ở sở. – Anh ta nói vẻ hối lỗi.

Kết quả đó cũng giống như những gì tiến sĩ Agasa thông báo. Bác tiến sĩ đã dùng dụng cụ thí nghiệm đặc biệt để tách thành phần gỉ sắt ra rồi mới truy cập vào hệ thống thông tin trong phòng thí nghiệm từ điện thoại di động để phân tích kết quả, nhưng không có mẫu sắt nào trùng khớp.

- Không có mẫu nào trùng khớp ư… Nhưng bằng mọi cách anh phải tìm ra cho tôi. Đây là đầu mối rất quan trọng để tìm ra hung thủ.

- Vâng, tôi sẽ cố gắng.

- Vô ích thôi. Thứ sắt đó là đồ của phù thủy mà. – Giọng nói vang lên từ thinh không.

Conan quay ra thì thấy luật sư Miura đang ngồi đung đưa trên chiếc xích đu mà cậu ngồi lúc trước. Mắt ông nhìn vô hồn vào khoảng không.

- Ông sao thế? – Thanh tra Megure lo lắng hỏi.

- Sáng nay cậu Mashu gọi điện cho tôi, nói rằng mình nhận được thư đe dọa của phù thủy.

- Hả?! – Tất cả mọi người ở đó cùng kêu lên.

- Trong đó có viết: “Thứ thuộc về phù thủy mãi thuộc về phù thủy. Nếu có ý chiếm đoạt, dù chạy đi đâu, dưới lời nguyền của phù thủy, ngươi sẽ bị ngọn lửa địa ngục thiêu cháy.” – Ông luật sư nhìn xa xăm.

- Hừm, lại một lời nguyền nữa! Nhưng sao ông không bảo anh ta báo cho cảnh sát chúng tôi luôn? – Ông thanh tra buộc tội.

- Tôi đã hết sức khuyên vậy rồi. Nhưng anh ta nói rằng mình sẽ tự tìm ra hung thủ, rồi dập máy.

- Thế nên anh ta mới tới cửa hàng thảo mộc hồi trưa… - Ông Kogoro nói.

- Có chuyện đó à?

- Vâng. Hắn tự tiện cho rằng cô Tsurumi là hung thủ, còn định thiêu sống cô ấy nữa. – Ông Kogoro phẫn nộ.

- Hắn ta dám nói vậy sao? Nếu nghe theo lời ông Miura, có lẽ giờ anh ta còn sống… - Vậy là hai người trong di chúc của bà Elizabeth và cả con trai của một người đã chết. – Trung sĩ Takagi cúi đầu.

- Quyền thừa kế hiện đang thuộc về ông Isezaki Riki trong bệnh viện. – Thiếu úy Satou nói.

- Nghĩa là ông ta đáng nghi nhất. – Anh Takagi tiếp lời.

- Đúng vậy.

Thanh tra Megure vừa gật đầu, thì sắc mặt của một nhân viên gần đó chợt thay đổi. Anh ta nhét tai nghe không dây vào tai, nghe như nuốt từng lời người ở đầu dây bên kia.

- Thưa sếp, có báo cáo từ sở!

- Gì thế?

- Ông Isezaki vừa từ trần.

- Hả?! – Ông thanh tra kêu lên. Những người xung quanh tái mặt. – Thế là thế nào?

- Ảnh chụp xác chết của Mashu rải đầy phòng bệnh của ông ấy.

- Cái gì?!

- Theo báo cáo thì những bức ảnh tỏa ra mùi hoa Cơm Cháy. Y tá chăm sóc cho ông Isezaki phát hiện ông ấy ngã vật ra ở cạnh giường. Bác sĩ kết luận cú sốc khi nhìn những bức ảnh đã ảnh hưởng đến bệnh tim của ông ấy.

- Không thể thế được! – Thanh tra Megure gầm lên.

- Sáng nay tôi đến thăm thì ông Isezaki đã yếu lắm rồi. Với tình trạng sức khỏe như vậy, nhìn thấy cảnh con trai mình chết, ông ấy lên cơn đau tim cũng không có gì khó hiểu. – Tay ông thám tử nắm lại, run lên giận dữ.

- Vậy là bốn người đã chết… - Ông thanh tra ôm lấy đầu.

- Gia sản của bà Elizabeth giờ về tay cô Tsurumi rồi. – Cô Satou toát mồ hôi.

- Kẻ tình nghi số một là cô ấy à? – Anh Takagi ngập ngừng.

- Không phải đâu! – Ông Kogoro chặn họng.

- Nhưng… - A, bác thử đọc bức thư chị Tsurumi gửi đi? – Conan đề xuất.

- Thằng nhóc này… Thư đó không phải là thứ đọc ở nơi đông người! – Ông Kogoro đỏ mặt.

- Gì thế, Mori?

- Hả? Hì hì… - Ông Kogoro gãi đầu xấu hổ.

- Cháu có linh cảm xấu. Biết đâu đó là thư đe dọa hung thủ gửi cho chị Tsurumi thì sao ạ?

- Cái gì? – Ông Kogoro biến sắc. – Sao lại thế được. – Ông lấy bức thư ra. – Đây đúng là loại phong bì ông Miura nhận được, nhưng thứ này ở đâu chả có… - Ông rút thư ra. - Ối! – Mặt ông xanh dần. “Thứ thuộc về phù thủy mãi thuộc về phù thủy. Nếu có ý chiếm đoạt, dù chạy đi đâu, dưới lời nguyền của phù thủy, ngươi sẽ chịu chung số phận với Sophia…”, đọc xong thư, tay ông thám tử run lên vì giận.

- Cháu biết ngay mà. – Conan nặng nề nói.

- Hừm, bức thư này cũng được ghép chữ dán từ báo và tạp chí như những thư trước. – Thanh tra Megure kiểm tra.

- Nhưng lá thư này chứng tỏ cô Tsurumi vô tội. – Ông Kogoro vội nói.

- Không, vẫn có khả năng cô ấy tự làm ra bức thư để đánh lạc hướng. – Thiếu úy Satou phản đối.

- Sao cô lại nói thế? Cô Tsurumi chỉ là một phụ nữ yếu đuối… - Takagi, đã có bốn nạn nhân rồi, anh không thể chủ quan như vậy được! – Cô Satou nghiêm khắc nói.

- Vâng… Chúng ta phải nghi ngờ tất cả mọi người.

- Đúng thế. – Thanh tra Megure đồng tình.

- Ha ha ha… - Có tiếng cười khe khẽ.

Tất cả nhìn về phía có tiếng cười, thì thấy luật sư Miura vẫn đang ngồi trên xích đu.

- Mọi người muốn nghi ngờ tôi thì cứ việc. Nhưng chẳng bao lâu nữa, tôi và cả những người khác trong di chúc cũng sẽ bị giết hết thôi. Không ai có thể ngăn lời nguyền của phù thủy… - Cảnh sát chúng tôi nhất quyết không để chuyện đó xảy ra! – Anh Takagi nói.

- Đúng thế. – Thanh tra Megure cũng gật đầu.

- Tôi cũng xin đảm bảo. – Ông Kogoro nói dứt khoát.

- Thật ư? – Ông Miura dừng xích đu lại.

- Dĩ nhiên.

- Tôi xin cảm ơn! – Ông luật sư nhảy xuống đất, chạy lại nắm tay mọi người. – Tôi xin các ông đấy! Tôi không muốn bị giết đâu! Tôi chẳng cần gia sản của bà Elizabeth làm gì, chỉ mong giữ lại mạng sống!

- Ông đừng lo lắng. – Thanh tra Megure nắm tay ông Miura trấn an.

- Xin cảm ơn… Xin cảm ơn… - Luật sư Miura khóc như mưa.

Chỉ Conan là nhận thấy rõ cảnh sát chưa có bằng chứng gì quan trọng để bắt hung thủ.

- Bác ơi, chắc cháu ở đây làm phiền mọi người lắm. Cháu về khách sạn trước nhé. – Conan bảo ông Kogoro.

- Hả? Một mình mày đi có sao không? – Ông thám tử ngạc nhiên khi thấy lần này Conan không đòi ở lại hiện trường như mọi khi.

- Từ đây về khách sạn mất mười lăm phút đi bộ thôi mà.

Ông Kogoro nhìn theo bóng thằng nhóc vẻ thắc mắc.

Conan vội tới thư viện Ejinbara để nhận tài liệu mà cậu đã nhờ cô thủ thư chuẩn bị.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.