đấy! - Ran nhắc nhở khi thấy thái độ không hay của bạn.
- Trong kia có phòng nghỉ. Kudo, em giúp chị một tay đưa bạn ấy vào nhé! - Nishida lúc ấy mới tiến đến xốc nách trái của Sonoko và lên tiếng nhờ Shinichi.
- Không cần Shinichi, tớ muốn nhờ anh Minamida cơ! - Sonoko làm nũng.
- Thôi đi Sonoko, anh Minamida còn đang bận thu dọn chứ đâu có rảnh! - Ran lườm Sonoko bằng ánh mắt giận dữ.
- Thôi được rồi, Shinichi cũng được. Nhờ cậu dìu tớ vào... - Sonoko đành phải nhượng bộ.
- Ghê nhỉ! Cũng được kia đấy! - Shinichi lẩm bẩm tiến tới xốc bên nách phải của Sonoko, rồi cùng với Nishida đang xốc nách trái, đưa Sonoko vào phòng nghỉ.
Thầy dạy thay Kitajima và Ran lo lắng bước theo sau.
Phòng nghỉ trên tàu rộng chừng bảy đến tám mét vuông, bên trong có một chiếc giường, một cái tủ tường nhỏ, ngoài ra trên mặt bàn còn có một cây đèn, tiện nghi đủ để làm nơi nghỉ ngơi.
- Cảm ơn chị. - Sonoko tỏ ý cảm ơn Nishida sau khi đã nằm xuống giường.
- Thế không ơn huệ gì tớ hả? - Shinichi châm chọc.
- Tôi không mang theo thuốc chống say thật rồi. - Tay thầy Kitajima vẫn không ngừng lục trong tìm trong túi đeo bên hông nhưng nét mặt thì lộ rõ vẻ thất vọng.
- Không sao, tôi có đây ạ! - Cô hướng dẫn viên Nishida lấy từ trong túi ra một viên thuốc chống say rồi đưa cho Sonoko.
- Phiền cô quá!
- Có gì đâu ạ, khách du lịch say tàu xe là chuyện thường xuyên mà.
Cô Nishida đi tới chỗ chiếc tủ lạnh được kê ở góc phòng, lấy từ trong đó ra một chai nước, rồi mở nắp đưa cho Sonoko. Sonoko đón lấy viên thuốc, bỏ tọt vào miệng rồi nuốt liền xuống bụng.
- Ực! - Uống xong viên thuốc, Sonoko nấc một tiếng nhỏ, rồi lại nằm xuống giường.
- Chậc! Cô tiểu thư chuyên vi vu trên du thuyền của gia đình mà lại bị say sóng mới hay chứ! - Shinichi liếc nhìn bộ dạng rũ rượi của Sonoko rồi làm bộ mặt chán ngán.
- Nhà em này có du thuyền riêng cơ à!? - Cô Nishida không giấu nổi ngạc nhiên.
- Nhìn thế này thôi nhưng Sonoko là con gái của nhà tài phiệt Suzuki đấy!
- Thầy Kitajima! Sao thầy lại bảo em là "nhìn thế này thôi"?
- Đã có em và Shinichi chăm sóc Sonoko rồi, thầy và chị Nishida không cần ở đây đâu ạ.
- Hả, cả tớ nữa á? - Shinichi hốt hoảng khi nghe Ran nói vậy.
- Vậy nhờ hai em để ý Sonoko hộ thầy. - Thầy Kitajima nhìn sang cô Nishida và thấy cô gật đầu đồng tình.
- Em chú ý chăm sóc sức khỏe nhé!
Nói rồi, cả hai cùng bước ra khỏi phòng. Trong phòng lúc này chỉ còn lại ba người: Sonoko, Ran và Shinichi.
- Tớ ở đây một mình được mà. Căn phòng thì bé tí tẹo, lại còn chứa thêm cả hai cậu... chỉ tổ làm tớ khó chịu thêm. Thôi các cậu đi ra ngoài đi!
Sonoko ngồi dậy, lấy hai tay đẩy vào lưng Ran. Rồi cô thì thầm vào tai Ran như không muốn để Shinichi nghe được:
- Cậu và Shinichi hãy đi đâu đó để chuyến đi này còn trở thành một kỷ niệm đáng nhớ chứ!
Cô rướn người, cố đẩy Ran ra khỏi phòng.
- Cả cậu cũng ra ngoài nốt đi!
Vừa thấy Sonoko chỉ tay ra phía ngoài cửa, Shinichi lập tức làm theo không hề phản ứng. Đuổi được hai người ra khỏi phòng rồi, Sonoko lập tức đóng sầm cửa.
- Cậu có chắc là ổn không đấy? - Ran không yên tâm, vẫn cố nói vọng vào từ bên ngoài.
- Tớ hoàn toàn ổn! - Tiếng Sonoko trả lời chắc nịch vọng ra từ bên trong cánh cửa.
- Vậy bọn tớ đi đây! - Ran nói với giọng chưa hoàn toàn yên tâm, rồi cùng Shinichi đi tới boong tàu.
Nhưng đột nhiên Shinichi quay phắt, chạy lại phía căn phòng như chợt nhớ ra điều gì quan trọng.
- Sonoko! - Từ bên ngoài cửa, Shinichi cất tiếng gọi Sonoko.
- Hả? Có chuyện gì? - Sonoko vừa nằm xuống giường, nghe tiếng gọi lại phải tới gần cánh cửa.
- Cậu phải chốt cửa cẩn thận vào đấy! Từ giờ đến lúc tàu cập bến, không được mở cửa cho bất cứ ai nghe chưa!
- Sao phải như thế?
- Sao cũng được, cứ làm như tớ bảo!
Sonoko không hỏi thêm gì nữa trước thái độ gay gắt của Shinichi, vì cô biết nếu không có chuyện gì nghiêm trọng Shinichi sẽ không bao giờ nói với bạn gái bằng giọng điệu như thế.
- Ừ! Tớ biết rồi... - Sonoko ngoan ngoãn trả lời, rồi khóa cửa lại và quay về giường.
- Sonoko à, anh là Minamida đây. Anh thấy lo cho em nên đến xem em thế nào. Nếu không ngại thì mở cửa cho anh! - Bỗng nhiên có giọng nói của anh Minamida từ sau cánh cửa.
- Dạ?
Trong một thoáng Sonoko cảm thấy phân vân khó xử. "Không được mở cửa cho bất cứ ai!", lời cảnh báo của Shinichi vang lên trong đầu cô.
Nhưng người đang đứng bên kia cánh cửa chính là anh Minamida, chứ không phải ai khác. Cơ hội này ngàn năm có một, nên cho dù đang rất khó chịu vì say sóng thì cô cũng không thể bỏ lỡ được. Nghĩ vậy, Sonoko quyết định mở khóa.
- Cảm ơn anh đã quan tâm! - Cô cố nở nụ cười tươi tắn rồi mở cửa.
Nhưng... người đứng trước mặt cô không phải là chàng hoàng tử Minamida, mà lại là cậu bạn Shinichi với vẻ mặt hằm hằm.
- Đã dặn không được mở cửa cho bất cứ ai kia mà?
- Ơ... Rõ ràng... tớ nghe thấy giọng anh Minamida....
Sonoko thò cổ ra ngoài cửa, dáo dác nhìn quanh.
- Đồ ngốc! Chính tớ đã bắt chước tiếng anh ấy bằng cái máy biến đổi giọng nói do tiến sĩ Agasa phát minh ra đây này!
Bàn tay phải của Shinichi đang nắm một vật nhỏ cỡ bằng chiếc máy nghe nhạc.
- Tiến sĩ Agasa chính là cái ông chuyên phát minh ra những thứ vớ vẩn chứ gì? Cậu bảo ông ấy đừng có mà làm mấy thứ dở hơi ấy nữa! - Sonoko nổi giận đùng đùng, đóng sập cửa lại và chốt khóa "cạch" một cái.
- Từ bây giờ, cậu không được mở cửa cho người nào rõ chưa! - Shinichi nghiêm khắc nói vọng vào.
- Nhớ rồi! - Cùng với tiếng hét của Sonoko, có cả âm thanh của chiếc gối bị ném vào cánh cửa. Shinichi tạm yên tâm, vì chắc là Sonoko sẽ không mở cửa cho bất cứ ai nữa.
Ở bên ngoài, vừa mới rồi trời còn xanh trong là thế, nhưng chỉ trong phút chốc lát mây mưa đã kéo đến, những đám mây màu xám nặng trịch nước. Tại phòng lái, anh Minamida đang báo cáo với ông Azuma rằng công việc dọn dẹp đã xong.
- Cậu mệt lắm hả! Trời như muốn mưa ấy nhỉ? - Nói rồi, ông Azuma nhoài người ra khỏi cửa sổ buồng lái, nhìn lên bầu trời mây mưa đang vần vũ.
- Bởi vì chúng ta đang ở vùng ven của khối khí áp cao. Gió cũng nổi lên rồi, trời có thể mưa bất cứ lúc nào. - Anh Minamida vừa nói vừa ngước nhìn lên bầu trời với vẻ mặt lo lắng.
Sóng biển cao và dữ dội hơn rất nhiều so với thời điểm xuất phát, nhưng con tàu vẫn vững vàng rẽ sóng tiến lên phía trước. Trên boong, hầu hết học sinh đều cảm thấy khó ở trong người. Tất cả phải dựa người vào lan can tàu, thậm chí có cậu học sinh nôn ọe cả xuống biển.
Sonoko nằm bệt trên giường trong phòng nghỉ, thầm cầu mong cảm giác nôn nao sẽ sớm qua đi. Thế nhưng, càng lúc con tàu càng lắc lư khiến cho tình trạng xấu đi trông thấy. Cô như mê man không còn biết gì xung quanh nữa.
Xoạch! Xoạch!
Có tiếng ai đó đang cố mở cửa phòng nghỉ.
Nhưng cơ thể cô giờ đã nặng như chì, khiến cho cô không thể cử động dù chỉ là một ngón tay. "Cạch!" - Khóa đã được mở ra ... - "Kẹt!" - Tiếng cửa mở, rồi một bóng người xuất hiện.
Sonoko chưa kịp nhận diện bóng người đó thì mũi cô đã bị một chiếc khăn tay bịt kín.
- Ra... Ran! Cứu tớ... - Sonoko cố gắng kêu lên, nhưng không thốt nổi thành lời.